"Ai nha." Hách Liên Hiên dùng cây quạt xếp trong tay gõ một cái vào đầu của mình, lộ ra vẻ lúng túng, "Cái này thật không thú vị, Yến Vương Phi, ta nhớ ta còn có chuyện phải xử lý, không làm phiền ngươi nữa.
Cáo từ."
Lãnh Ly thấy hắn muốn đi, sau lưng hắn khẽ nói: "Hình như từ trước tới nay ta chưa từng thấy Khanh Nho ngươi và Hiên gặp nhau.
.
."
Bước chân Hách Liên Hiên dừng lại, hắn cười quay đầu nói: "Thật ra chúng ta cũng thường xuyên gặp mặt." Đúng vậy nha, hắn là Khanh Nho, là Hách Liên Hiên, mình đương nhiên gặp mình mỗi ngày.
Lãnh Ly nhún vai, "Xem ra ta phải nói Hiên tránh xa ngươi, sáng sớm đã gặp ngươi đi ra từ kỹ viện, sợ là ngươi sẽ dạy hư Hiên mất."
Mặc dù Hách Liên Hiên rất bất đắc dĩ, nhưng Lãnh Ly một câu một chữ gọi "Hiên", hắn đều cảm thấy ấm áp trong lòng.
Không đúng, bây giờ không phải là lúc để cảm động, gần đây hắn biểu hiện có chút thái quá cộng thêm Giả Hồng Phong đột nhiên xuất hiện đã khiến Lãnh Ly bắt đầu hoài nghi.
Hắn hiện tại nhất định phải nhanh chóng trốn đi mới được.
"Đúng đúng, Yến Vương Phi nói đúng lắm, vậy ta đi trước." Hách Liên Hiên không dám dừng lại lâu, hắn quay đầu ra hiệu cho Phong Ảnh, hai người bước nhanh vội vã rời khỏi cửa lớn Yên Hồng Các.
Nhìn thân ảnh bọn họ đi xa, Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, bóng lưng Khanh Nho thực sự rất giống Hách Liên Hiên, chẳng qua trong lòng nàng vẫn nguyện ý tin tưởng Hách Liên Hiên không nói dối mình.
Thanh Âm ngẩng đầu nhìn biển hiệu Yên Hồng Các, hỏi: "Vương phi, chúng ta tới nơi này làm gì?"
Lãnh Ly đạm mạc cười nói: "Đương nhiên là tới gặp đầu bài Yên Hồng Các, Phong Ảnh."
"A, thế nhưng chúng ta mặc như vậy." Thanh Âm nhìn cách ăn mặc của mình cùng Lãnh Ly, nói thế nào thì các nàng cũng nên đổi một thân nam trang mới tốt.
Lãnh Ly cũng không quan tâm, nàng gõ trán Thanh Âm: "Ta tới đây không phải lần một lần hai,tú bà cùng Thanh Ảnh đều biết ta, cho nên cải trang với ta mà nói căn bản vô dụng."
Thanh Âm bỗng nhiên tỉnh ngộ, đi theo sau lưng Lãnh Ly vào Yên Hồng Các.
Tú bà trông thấy Lãnh Ly cũng không giật mình, nếu thanh lâu cũng cho phép nữ nhân tiến vào, Yến Vương Phi tuyệt đối sẽ là một khách quen.
Mà nàng vừa đến đã điểm danh muốn gặp Thanh Ảnh, vị ngọc diện lang quân ban nãy cũng muốn gặp Thanh Ảnh, xem ra Thanh Ảnh không hổ là Yên Hồng Các đầu bài, nam nữ ăn sạch.
Thanh Ảnh lại giật mình vì sự hiện diện của Lãnh Ly, sao vừa tiễn Yến Vương đi chân trước, chân sau Yến Vương Phi liền đến.
Lãnh Ly nhìn thấy Thanh Ảnh cười tủm tỉm, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lẽo trước đó, không hiểu sao Thanh Ảnh cảm thấy Lãnh Ly như vậy lại càng đáng sợ.
"Yến Vương Phi đại giá quang lâm, thật sự không thể tiếp đón từ xa." Thanh Ảnh mời Lãnh Ly vào phòng, nụ cười có chút cứng đờ.
Lãnh Ly vào phòng, ngồi đúng vào vị trí Hách Liên Hiên đã ngồi, nàng nhìn chén trà vẫn còn ấm trong tay, cười nói: "Xem ra khách quý của Thanh Ảnh cô nương cũng vừa mới rời đi."
Thanh Ảnh có chút biến sắc, nàng thu lại ánh mắt âm trầm, cười nói: "Đúng là một vị quý khách."
Lãnh Ly nâng chén, cười gian tà, nàng đại khái đã nhận ra vị quý khách kia chính là Khanh Nho.
Thanh Ảnh thấy nụ cười đắc ý của nàng, không biết ngày nàng biết Khanh Nho chính là Hách Liên Hiên có còn nở nụ cười tà ác kiểu này hay không.
Mà Thanh Ảnh cũng không nghĩ tới, ngày Lãnh Ly biết cũng là ngày Yên Hồng Các bị phá hủy .
"Ta hôm nay là muốn biết tình huống chỗ Thanh Ảnh cô nương." Lãnh Ly biết Thanh Ảnh lớn lên nơi bướm hoa, lại là đầu bài Yên Hồng Các, cho nên có rất nhiều quan to quý nhân tới đây sẽ chọn nàng.
Luận tình báo, không ai có thể biết nhiều hơn Thanh Ảnh.
Thanh Ảnh giờ mới hiểu được, hóa ra hai phu thê bọn họ có cùng một mục đích tới đây.
Bất quá Hách Liên Hiên đã thông báo cho các nàng, ai cũng không thể để Lãnh Ly biết quá nhiều, nhất là chuyện Hách Liên Trần liên lạc quần thần khắp nơi bắt thóp hắn càng không thể để cho Lãnh Ly biết.
Thanh Ảnh cười nhạt một tiếng, "Yến Vương Phi không phải xem thường nhất là thanh lâu nữ tử như chúng ta sao, sao lại chạy tới chỗ ta hỏi thăm tình hình?"
Lãnh Ly im lặng, nàng vuốt vuốt kim xà ba đầu trên cổ tay, sờ tới sờ lui thân thể lạnh băng trơn bóng của bọn chúng rất dễ chịu.
Thanh Ảnh đã sớm biết uy lực của kim xà trên cổ tay Lãnh Ly, sắc mặt nàng khó coi nhìn sang Thanh Âm.
Thanh Âm biết Lãnh Ly có hơi nổi giận nhưng người bị uy hϊếp dù sao cũng là tỷ tỷ của mình.
"Sao sắc mặt Thanh Ảnh cô nương lại khó coi như vậy, có phải tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt.
.
." Lãnh Ly đưa tay nâng lên một cái đầu kim xà, cười nói, "Kim xà này của ta có một tác dụng, đó là bị nó cắn một cái, lập tức phiền não gì cũng đều không có."
Thanh Ảnh đổ mồ hôi lạnh, nàng hiểu ý của Lãnh Ly, bị kim xà trên cổ tay nàng cắn một cái, nháy mắt mất mạng, làm gì có chuyện không còn phiền não.
Không ngờ Lãnh Ly luôn luôn lạnh lùng, thật ra lại là một nữ nhân lòng dạ đen tối!
"Yến Vương Phi, có chuyện gì thì từ từ nói, nói thế nào ta cũng là danh nhân tại kinh thành, nếu ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được." Thanh Ảnh quyết định phản kích.
Lãnh Ly nghiêm túc gật đầu, cười nói: "Nói cũng đúng, vậy ta không để nó cắn ngươi, đổi một cái đầu khác." Nói xong nàng lại nâng một cái đầu rắn khác lên, "Chọn nó đi, ta rất ít khi dùng nó, nghe nói có thể khiến người ta bị hủy dung, mà lại là từng chút từng chút một, như vậy sẽ không có người trách tội ta."
Trán Thanh Ảnh nổi lên gân xanh, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Yến Vương Phi đến cùng là muốn hỏi điều gì?"
Lãnh Ly đổi lại sắc mặt, nàng liếc đôi mắt sắc như gió hỏi: "Gần đây Hách Liên Mặc và Hách Liên Trần thường xuyên làm gì ở chỗ của ngươi, còn có nội dung trò chuyện của bọn hắn."
Thanh Ảnh thở dài một hơi, điều Lãnh Ly muốn hỏi và chuyện Hách Liên Hiên để nàng tìm hiểu đều như thế, "Hách Liên Mặc thường xuyên đến, mà Hách Liên Trần đã rất lâu chưa thấy xuất hiện.
Còn nội nung Hách Liên Mặc trò chuyện luôn rất mịt mờ, ta nghe cũng không nhớ rõ! Dù sao ta cũng không phải là thám tử, ta chỉ là một người tiếp rượu."
Lãnh Ly hơi không vui, câu trả lời của Thanh Ảnh không khiến nàng hài lòng.
"Thanh Ảnh cô nương, Nhị Vương Gia đến, ngươi nhanh ra đón đi." Không biết khi nào tú bà đã đứng ở cửa phòng.
Dù sao Lãnh Ly không phải đến tầm hoan tác nhạc, bọn họ còn phải buôn bán, có người gọi đích danh Thanh Ảnh,bà phải lập tức kéo Thanh Ảnh ra ngoài tiếp khách.
"Được, ma ma, ta tới đây." Thanh Ảnh hơi không kiên nhẫn.
Thanh Ảnh là chiêu bài của Yên Hồng Các, tú bà còn muốn vắt triệt để giá trị của nàng, ngày thường luôn cưng chiều và thuận theo Thanh Ảnh.
Bà nghe Thanh Ảnh nói vậy, ừ một tiếng, quay người rời đi.
"Yến Vương Phi cũng thấy rồi đấy, ta phải đi tiếp khách." Thanh Ảnh sửa sang y phục, hạ lệnh tiễn khách.
Lãnh Ly không nhanh không chậm cười nói: "Ta còn chưa muốn đi đâu, ngươi tiếp khách của ngươi cũng được, nhưng ngươi phải nói cho ta tất cả những điều hôm nay ngươi nghe được."
Thanh Ảnh bị Lãnh Ly làm cho tức đến giậm chân, sao Lãnh Ly lại khó chơi như vậy, cuối cùng nàng bất đắc dĩ nói: "Được được, ta biết, đúng là phiền phức."
Sau khi Thanh Ảnh rời đi, Lãnh Ly an vị trên ghế, lẳng lặng chờ.
Xung quanh im lặng, Thanh Âm nhỏ giọng hỏi: "Yến Vương Phi, hôm nay bị làm sao vậy, Vu Càn Phong trở về bẩm báo người liền đi ra ngoài."
Lúc Vu Càn Phong báo cáo cho Lãnh Ly Thanh Âm không ở đấy, cuối cùng cũng được yên tĩnh, sự tò mò của nàng cũng bởi có nhiệm vụ trong người, đương nhiên sẽ hỏi..