Vu Đồ khẽ giật mình, trong lúc hắn chưa kịp phản bác, Hách Liên Trần lại xuất hiện trước cổng hang động.
“Đệ muội đúng thật là mồm miệng lanh lợi......”
Mọi người nhìn chung quanh, liền thấy Hách Liên Trần trong bộ trang phục màu đen, mặt mày hớn hở đứng tại đó.
Chỉ có Lãnh Ly và Hách Liên Hiên biết được đằng sau nụ cười hiền hòa của hắn đang giấu giếm một cây dao sắc bén.
“Tam ca đến rồi, thật là thất trách khi không ra đón.” Hách Liên Hiên không bước xuống đài mà đi đến cạnh Lãnh Ly, Hách Liên Trần cũng đã chơi trò mất trí nhớ rồi, hắn cũng không e ngại mà chơi cùng hắn ta.
“Ừm.” Hách Liên Trần đi tới phía trước, hắn liếc sơ năm mỹ nhân ở đây, hỏi: “Sao rồi, Ngũ đệ và đệ muội không hài lòng với năm mỹ nhân ta chọn sao?”
Đôi mắt Lãnh Ly lạnh lùng, quả nhiên con chồn xuất hiện rồi.
Nàng cười nhạo nói: “Không biết Tam Vương Gia phái năm mỹ nhân này tới có dụng ý gì?”
Hách Liên Trần cười đáp: “Lúc trước Ngũ đệ cưới Vân Ki nhưng không ngờ nàng ta lại bạc mệnh như thế, không mấy ngày đã ra đi rồi.
Ta thấy Yến Vương phủ tuy có nhiều người hầu, nhưng người thật sự tận tâm thì khá ít nên mới tự ý phái họ tới.
Họ đều là người do ta đích thân lựa chọn nên có thể an tâm, hơn nữa trong đây cũng có người từ phủ ta mà đến.”
Lãnh Ly càng nghe càng tỏ ra lạnh lùng, dụng ý câu này nàng đã nghe hiểu.
Những cô nàng này chẳng qua đã qua tay Hách Liên Trần rồi mới ném cho Hách Liên Hiên.
Ý tại ngôn ngoại, Hách Liên Hiên chỉ xứng đáng xài những thứ mà người ta ném bỏ, .ặc dù Hách Liên Trần không biết chuyện Lãnh Ly trùng sinh, nhưng hắn cũng đã đem bản thân ra mà chế nhạo rồi.
Ý tại ngôn ngoại: ý ở ngoài lời, chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.
Ngược lại với sự lạnh lùng của Lãnh Ly, Hách Liên Hiên lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hắn không còn là Hách Liên Hiên nhát gan như trước kia nữa.
Hắn cười nhẹ nói: “Tam ca thật là có tâm quá, ngay cả người trong phủ ta có tận tâm hay không huynh cũng biết, xem ra.......” Hắn liếc mắt nhìn về phía Vu Đồ “Xem ra Vu Đồ ngươi rất hợp với Tam Vương Gia, hay hôm nay ngươi đi theo Tam Vương Gia mà về đi.”
Vu Đồ sắc mặt sững sờ, hắn không ngờ rằng Hách Liên Hiên lại nói những lời như thế, hơn nữa nếu hắn bị đuổi ra khỏi Yến Vương phủ, hắn không chỉ không thể về lại Tam Vương phủ, còn bị xem là quân cờ bị bỏ rơi.
Hắn lập tức quỳ xuống lạy xin, sốt ruột nói: “Vương Gia, ta không hề làm gì cả.”
Hách Liên Trần cúi đầu liếc nhìn Vu Đồ một cái, sau đó giải vây giùm hắn, dù sao hắn cũng không thể mắt đi quân cờ này, “Ngũ đệ làm sao vậy, thường ngày không phải vô cùng thông cảm với hạ nhân sao, sao hôm nay lại nóng giận thế nhỉ?”
Lãnh Ly lạnh mắt nhìn Hách Liên Trần và Vu Đồ phối hợp ăn ý với nhau, nàng có chút khinh bỉ, sau đó đạm mạc nói: “Nếu như vậy thì cứ để họ ở lại đây đi.”
Hách Liên Trần và Vu Đồ vô cùng vui mừng, Hách Liên Hiên đầy vẻ khó hiểu hướng về phía Lãnh Ly.
Hắn biết rằng Lãnh Ly nhất định đã hiểu được dụng ý của Hách Liên Trần khi đưa mấy cô nàng này tới, nhưng tại sao nàng lại cho họ ở lại đây chứ?
Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên tỏ vẻ nghi ngờ, nàng đi tới bên cạnh Hách Liên Hiên, nhẹ nhàng nói: “Chàng không nghe Tam Vương Gia nói gì sao, chẳng qua chỉ là đưa năm nha hoàn tận tâm tới đây mà thôi.”
Lãnh Ly nháy mắt với Hách Liên Hiên, Hách Liên Hiên lập tức hiểu được ý tứ của nàng.
Hắn thu lại thần sắc hắng giọng một cái, nói với Vu Đồ rằng: “Nếu như vậy thì, Vu Đồ, ngươi hãy dẫn họ đi hỗ tạp viện nhỏ mà trước đây Vân Ki từng ở đi, để trống thì cũng thế, dạo gần nay nghe hạ nhân đồn chỗ đó cứ âm u gió lạnh, có người vô đó sống cũng tốt, ít ra thêm chút dương khí, để cho bọn hạ nhân khỏi phải nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Phản ứng của Hách Liên Trần coi như cũng là bình thường, dù sao Lãnh Ly muốn diệt trừ năm nữ nhân này cũng cần chút thời gian, nhưng Vu Đồ lại biết được chỗ tạp viện đó đáng sợ thế nào.
Từ khi Vân Ki ra đi, chỗ đó liền bị phong lại, nhưng chỗ tạp viện lại rất gần phòng ngủ của hạ nhân, hắn thường nghe mọi người bàn chỗ đó có ma, còn nói rằng Vân Ki chết không nhắm mắt nên nàng đã trở về.
Nhưng Lãnh Ly và Hách Liên Hiên đều không sao cả, chỉ có hắn đêm nào cũng gặp ác mộng, mỗi lần đều bị dọa đến mồ hôi đầm đìa mà tỉnh dậy.
Hắn có chút chột dạ, lúc trước Vân Ki về đây từng cầu cứu hắn, nhưng hắn lại không hề quan tâm, thậm chí còn cắt xẻn phần ăn của nàng.
“Vu Đồ, người còn đứng đây làm gì?” Lãnh Ly bất mãn thấy hắn vẫn đang quỳ trên mặt đất, xem ra thuốc mà nàng nhờ Thanh Âm bỏ vào nước uống của Vu Đồ đã bắt đầu có tác dụng.
Vu Đồ run rẩy đứng lên, năm mỹ nhân kia lại không biết được đó là một nơi như thế nào.
Các nàng chỉ có thể thông qua lời nói của họ biết được chỗ đó là nơi Vân Ki từng ở, nhưng Vân Ki không phải đã chết ở Tương Quốc Tự rồi sao, tại sao phản ứng của Vu Đồ lại khó coi thế này?
Vu Đồ dẫn năm cô nàng kia xuống, Hách Liên Trần thấy năm cô nàng đã tới tay Hách Liên Hiên và Lãnh Ly, hắn cười hài lòng, sau đó chắp tay nói: “Nếu như vậy thì ta không ở đây làm phiền nữa.”
“Tam Vương Gia, xin dừng bước.” Lãnh Ly gọi Hách Liên Trần lại, lạnh nhạt nói: “Tam Vương Gia tặng cho bọn ta món quà lớn thế này, bọn ta dù sao cũng phải đáp lễ chứ.”
Hách Liên Trần nhìn thấy nụ cười đầy ý xấu của Lãnh Ly, hắn không biết Lãnh Ly muốn làm gì, “Đệ muội khách khí quá rồi.”
“Vậy thì ba ngày sau, bọn ta sẽ phái người gửi đến Tam Vương phủ một hậu lễ.”
Hách Liên Trần mí mắt híp lại, hắn không che giấu được nụ cười dập tắt trên miệng mình, “Chân thành chờ đợi.”
Hách Liên Trần rời khỏi sân nhà, Hách Liên Hiên đi tới cạnh Lãnh Ly, nhìn ra sân nhà vắng vẻ, thần sắc thâm trầm nói: “Lập lại chiêu cũ, Hách Liên Trần và Liễu quý phi thật đúng thích chiêu trò này nhỉ......”
Lãnh Ly thần thái nhàn nhã, nàng ngắm nhìn cây hoa quế trong sân, trên cây nở nhiều hoa tạo nên một mảnh trắng, nàng lạnh nhạt nói:"Họ thích chiêu này, chúng ta có thể chơi trò khác với họ”.
Nàng hướng người về phía Hách Liên Hiên, "Hiên, chàng có biết rằng Hách Liên Trần sai Hách Liên Mặc tới để hãm hại chàng không, lại đi khắp nơi cấu kết các văn thần, đến lúc đó bọn hắn đổ tội lên chàng, định chàng tội chết đó.”
Hách Liên Hiên đã nghe được chuyện này thông qua Thanh Ảnh rồi, Lãnh Ly hầu như đã biết hết mọi chuyện, hắn khẽ gật đầu.
Lãnh Ly thấy hắn phản ứng bình tĩnh thế này, liền hỏi: “Hóa ra chàng sớm đã biết rồi à.”
“Ly nhi à, ta không phải không muốn nói cho nàng biết, thời gian gần đây nàng đã vì chuyện của ta mà vất vả, ta thấy nàng dạo này hơi mệt nên mới không nói cho nàng biết.” Hách Liên Hiên nói ra những lời trong lòng, hy vọng nàng có thể thông cảm.
Thật ra Lãnh Ly cũng không hề giận dỗi, nàng cười nhẹ, “Ta không oán trách chàng.” Nàng dừng lại một hồi sau đó tiếp tục nói: “Như trước đây ta từng nói, chúng ta là phu thê, không cần thiết phải khách sáo thế này, ta giúp chàng cũng là đang giúp bản thân mình, chàng hiểu chứ?”
Hách Liên Hiên trịnh trọng gật đầu, hai người đã là phu thê của nhau thì nên thẳng thắn với nhau, điều này hắn đương nhiên hiểu.
Lãnh Ly nghĩ lại chuyện hôm nay Hách Liên Trần tới đây, vẻ mặt nàng thâm trầm nói: “Thế nhưng ba ngày sau ta nhất định phải gửi tặng món quà lớn cho Hách Liên Trần, nhằm cảm tạ những chuyện hắn đã làm trong hôm nay.”
Hách Liên Hiên thấy được sát khí từ trong đáy mắt Lãnh Ly, hắn liền đoán được món quà lớn mà Lãnh Ly nói là gì.
Vu Đồ dẫn theo mấy cô nàng kia đến chỗ tạp viện nhỏ, họ đi vào nhà rồi bịt mũi lại, trong nhà thế mà lại có một mùi hôi thối vô cùng khó chịu.
Họ ghét bỏ mọi thứ trong phòng, dù sao lúc trước ở Tam Vương phủ, họ đều được ăn no mặc đẹp sống suиɠ sướиɠ, vậy mà hiện giờ lại cho họ sống trong căn nhà cũ nát thế này, khiến họ cảm thấy vô cùng ủy khuất.
“Về sau các ngươi sẽ sống ở đây, một hồi tới phòng kho lấy chăn gối.” Vu Đồ và họ tuy là một bọn, nhưng lại không quên đi thân phận quản gia của mình, hắn vốn đã quen thói ngạo mạn.
Lúc trước ở Yến Vương phủ đã hoành hành ngang ngược, khi Lãnh Ly không có ở đây, hắn được coi là chủ tử thứ hai của Yến Vương phủ này.
Vưu Ngọc thấy bộ dáng ngạo mạn tỏ vẻ hơn người của hắn, khinh thường nói: “Có gì đâu mà hay ho, chẳng qua chỉ là con chó đi sau Tam Vương Gia thôi.” Nhớ lại lúc trước ở Tam Vương phủ nàng là người được sủng ái nhiều nhất, sao có thể chấp nhận được cho người khác chỉ trỏ sai bảo mình..