"Lãnh tướng quân, ngươi đến Ngũ vương phủ chúng ta là để nghe bổn vương phi nói chuyện khẩu khí a? Lại nói, lần trước bổn vương phi đã nói rất rõ ràng, từ nay về sau ta cùng Lãnh gia không có bất kì quan hệ gì, bây giờ Lãnh tướng quân đứng đây tự xưng vi phụ là nói cho ai nghe? Ngũ Gia nhà ta mặc dù không được sủng ái, nhưng dẫu sao cũng là nhi tử của thánh thượng, là Ngũ vương gia! Lãnh tướng quân trời vừa sáng đã tới gặp bổn Vương phi, chuyện này nếu truyền ra ngoài có phải là có chút không hợp lễ nghĩa a?"
Lãnh Ly nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lãnh tướng quân, lập tức ưu nhã ngồi tại chủ vị, thần thái khí thế không chút nào kém với bất kỳ một hoàng thân quốc thích nào.
Nàng khiến Lãnh tướng quân khẽ nhíu mày, cũng hơi cảm thấy rất không thoải mái.
Vốn cho rằng lần trước chỉ là Lãnh Ly tức giận mới nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ xem ra nàng là thật rất muốn cùng Lãnh gia cắt đứt tất cả.
Không biết vì cái gì, nhi nữ khúm núm không dám cãi lại hắn trước kia bị mình ghét bỏ, mà bây giờ Lãnh Ly bá khí mười phần lại thật khiến hắn phải lưu tâm.
Hắn đột nhiên cảm giác được Lãnh gia trên dưới cũng chỉ có nữ nhi này mới có được nửa phần tính khí giống hắn, giống một người Lãnh gia chân chính.
Đủ khí phách! Đủ bá khí! Có gan lượng!
Nhưng hôm nay nàng xa cách như vậy khiến Lãnh tướng quân không biết làm sao mở miệng.
"Ly nhi, đều là người một nhà cần gì phải đến mức này chứ? Cha biết Sương Linh tính tình có chút kiêu căng, khó tránh khỏi có lúc khiến ngươi chịu uất ức, nhưng tốt xấu gì cũng là tỷ muội trong nhà, ngươi có đến mức phải làm như vậy không a?"
Lãnh tướng quân bỗng nhiên có chút thương cảm, nhìn xem nữ nhi có khí chất giống mình càng ngày càng xa cách, trong lúc nhất thời lại có chút sầu não, ngữ khí cũng tự giác mềm yếu đi.
Lãnh Ly nhìn bộ dáng Lãnh tướng quân cười lạnh nói: "Lãnh Sương Linh tính tình chỉ là kiêu căng? Những năm gần đây, nàng khi dễ ta thế nào, Lãnh tướng quân không có mắt không có tai sao? Khi đó ngươi có từng nghĩ đến chuyện ngươi là cha của ta không, ngươi có từng nghĩ sẽ cho ta một lời công đạo không? Đều là con gái của ngươi, nhưng bởi vì xuất thân của mẫu thân ta và nàng khác nhau nên ta xứng đáng nhận được đãi ngộ như vậy sao? Tỷ muội trong nhà? Hừ, Lãnh Sương Linh chưa từng coi ta là tỷ muội của ả.
Nếu như không phải Lãnh Ly mạng lớn, hôm nay còn có cơ hội ngồi ở chỗ này chờ Lãnh tướng quân tới cửa sao? Lại nói, Lãnh Ly ta vốn không phải người ưa thích gây chuyện, ta đã gả vào Vương phủ, liền không muốn cùng bọn hắn sinh thêm chuyện.
nhưng là con gái cùng nhi tử của ngươi lại nhiều lần ức hϊếp ta.
Nếu như đổi thành các vị Vương phi khác, Lãnh Sương Linh ả dám a? Nếu như là vị Vương phi nào khác, bọn chúng cũng làm như vậy chỉ sợ sớm đã đem Lãnh gia đẩy vào họa diệt môn đi? Bây giờ Lãnh tướng quân tức giận như vậy vội vàng tới cửa hỏi tội ta không cảm thấy có chút nực cười a?"
Lãnh tướng quân bỗng nhiên á khẩu không trả lời được, bao nhiêu lửa giận đều tiêu tán trong hư vô.
Đúng vậy, hôm nay mặc kệ đổi thành bất kì vị Vương phi nào khác, chỉ bằng chuyện Lãnh Sương Linh ở bên đường ẩu đả hoàng thân quốc thích liền đủ để trên dưới Lãnh gia gánh tội bất kính, làm gì có chuyện còn có thể đứng đây nói lý.
Mà hắn còn nghe nói Hoàng Thượng đã ban kim bài cho Lãnh Ly, nói rõ hiện tại Hoàng Thượng đã bắt đầu để tâm đến Ngũ vương gia cùng Lãnh Ly.
Nếu như Lãnh Ly muốn Lãnh Sương Linh chết, chỉ sợ cũng chỉ cần một ý nghĩ.
Nghĩ tới đây, Lãnh tướng quân đột nhiên cảm giác được, mới trải qua mấy ngày ngắn ngủi, nữ nhi này của mình vậy mà đã như Dục Hỏa Phượng Hoàng(ý là nói tích phượng hoàng bất tử á, phượng hoàng già tự thiêu để trùng sinh á) giương cánh bay cao.
Trong lòng vui mừng đồng thời cũng nhiều vẻ cô đơn.
Cuối cùng nàng không còn là người Lãnh gia.
"Lão thần lỗ mãng.
Chỉ là hi vọng Vương phi nể tình lão thần nhiều năm vì quốc gia chinh chiến sa trường, không thể dạy dỗ con cái đàng hoàng mà xá tội cho, mong Vương phi ban cho giải dược!"
Lãnh tướng quân bỗng nhiên đối Lãnh Ly tất cung tất kính, ngược lại làm cho Lãnh Ly cảm thấy trong lòng cảm giác khó chịu.
Làm người hai đời đều không cảm nhận được tình thân phụ mẫu, trong lòng nàng quả thực có hận! Nhưng bây giờ nhìn lão phụ thân đã qua sáu mươi đối với mình hành lễ, dáng vẻ tất cung tất kính, nàng lại đột nhiên cảm giác được khó chịu.
Từ trong tay áo móc ra một bình giải dược ném cho Lãnh tướng quân, lạnh lùng nói: "Lãnh tướng quân, ta khuyên ngươi vẫn là quản tốt con gái của ngươi đi, nếu không lần sau người ả đụng đến không phải ta, Lãnh gia cũng không biết sẽ có kết cục gì.
Còn có, nếu như ngài lại không quản giáo tốt ả, lần sau chọc tới ta, ta sẽ để cho nàng không có mạng quay về Lãnh phủ! Ta hơi mệt rồi, Lãnh tướng quân, không tiễn!"
Lãnh Ly đứng dậy, đè nén xuống nội tâm thương cảm trong lòng, hướng nội viện rời đi.
Nhìn Lãnh Ly rời khỏi, Lãnh tướng quân đột nhiên cảm giác được có chút chua xót, cầm bình thuốc nhàn nhạt nói: "Ly nhi, hậu cung tranh đấu có thể so với chiến trường.
Một mình ngươi sau này phải cẩn thận chút."
Lãnh Ly thân hình dừng lại, lập tức cảm thấy hốc mắt chua xót.
Người phụ thân này cuối cùng cũng coi mình là nữ nhi sao? Đáng tiếc hiện tại Lãnh Ly nàng không cần!
"Đa tạ Lãnh tướng quân nhắc nhở! Chỉ cần Lãnh gia không ở sau lưng tung ám tiễn, ta Lãnh Ly tự nhận còn chịu được! Nhiều năm như vậy ta đều là một mình chịu đựng, đã sớm quen với cực khổ."
Lãnh Ly không nói nữa, nhấc chân rời đi, chỉ để lại Lãnh tướng quân đứng lặng tại chỗ như có điều suy nghĩ, cuối cùng lời gì cũng không nói quay người rời khỏi Vương phủ.
Lãnh tướng quân thân ảnh vừa ra khỏi Ngũ vương phủ, liền đã có ám vệ đem tin tức này báo cho Hách Liên Trần.
Hách Liên Trần con ngươi đảo qua vài lần.
Hắn đi đến cung Liễu Quý Phi, ngoài ý muốn là Hoàng Thượng thế mà không có ở đây, trong lúc nhất thời mày nhíu lại càng sâu.
"Mẫu phi, ngày hôm nay phụ hoàng sao lại rời đi sớm như vậy?"
Liễu Quý Phi lúc đầu sắc mặt có chút khó coi, bây giờ bị Hách Liên Trần hỏi như vậy, trong lòng càng là bực bội.
Khoát tay ý nói hạ nhân lui xuống, có chút u oán nhìn Hách Liên Trần một chút.
"Hoàng Thượng hôm qua không đến chỗ ta! Lúc đầu nghĩ rằng ta sắp xếp hạ nhân cho Ngũ vương phủ không ổn thỏa, cùng lắm là Hoàng Thượng đối với ta có chút trừng phạt, đổi lại được người nhìn Hách Liên Hiên càng không vừa mắt, như vậy đối với ta cũng không thiệt.
Ai ngờ Hoàng Thượng thế mà càng để mắt đến hắn hơn! Chẳng những để mắt đến hắn, ngài ấy còn ban thưởng ngự dụng kim bài! Lão Tứ tên ngu ngốc kia, còn nghĩ mượn đao gϊếŧ người, bây giờ chẳng những mục đích không thành, còn khiến Hách Liên Hiên trở thành công thần có công cứu giá! Nhanh đem chuyện này xử lý sạch sẽ, chuyện này tuyệt đối đừng dính dáng đến ngươi, nếu không thái độ hoàng thượng đối với ngươi sẽ có chuyển biến rất lớn."
Hách Liên Trần con ngươi xẹt qua một tia âm tàn, nghĩ đến Lãnh Ly khiến mình nhục nhã, còn có nàng như ẩn như hiện phảng phất biết được bí mật của mình trước kia, Hách Liên Trần đã cảm thấy người này không thể giữ lại!
"Mẫu phi, lão tứ bây giờ đã bị phụ hoàng giám thị, đồng thời xem ra người định tra rõ! Hách Liên Hiên nhu nhược vô năng, không thể có tâm cơ như vậy, đều là Lãnh Ly giở trò quỷ! Ám vệ vừa mới hồi báo, Lãnh tướng quân sáng sớm nay đã đi gặp ả, rất lâu sau mới trở về.
Người xem Lãnh tướng quân có phải là đứng về phía Hách Liên Hiên không? Hắn mặc dù nhu nhược nhưng cũng là hoàng tử, bây giờ phụ hoàng đối với hắn lại có hảo cảm, nếu như lại có quân quyền của Lãnh tướng quân, chúng ta chỉ sợ phần thắng không lớn!"
Liễu Quý Phi nghe xong chuyện này lại nhíu mày càng sâu hơn, mắt phượng tối sầm lại, hung tợn nói: "nếu đã không phải là đồng minh với chúng ta, như vậy nên dứt khoát phế chúng đi để phòng hậu họa! Gần đây biên cương náo động, ngươi nói với hoàng thượng vài lời, để Lãnh tướng quân xuất chinh bình định phản loạn, sau đó chúng ta âm thầm phái người trừ khử hắn!"
Hách Liên Trần khẽ vuốt cằm, lập tức lui xuống chuẩn bị.
Ngoài cung một nha hoàn nhìn quanh bốn phía xác định xung quanh không có ai liền thả bồ câu đưa tin trong tay đi.
Trong Ngũ vương phủ, Hách Liên Hiên tỉnh lại, không thấy Lãnh Ly bên cạnh, nháy mắt có chút hoảng sợ.
"Ly nhi, trời vừa sáng sao nàng đã ra ngoài rồi?"
Hách Liên Hiên mặc bộ quần áo trong mỏng manh, chân cũng không kịp đi giày một mặt hốt hoảng hướng Lãnh Ly chạy tới, con ngươi toát lên vẻ lo lắng làm cho Lãnh Ly trong lòng nổi lên một trận ấm áp.
Nàng không chỉ cô độc một mình, nàng còn có hắn không phải sao?
"Ta chính là buồn bực trong người nên ra ngoài đi dạo một chút.
Hiên, mau mặc y phục vào, ngoài này trời lạnh."
"Ly nhi là muốn ra ngoài a? Cũng tốt, cả ngày buồn bực trong Vương phủ cũng không phải chuyện tốt gì.
Bờ vai của ta còn có chút đau, ngươi liền để Xuân Yến cùng ngươi ra ngoài đi dạo đi."
"Cũng tốt.
Ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ta ra ngoài đi một chút.
Muốn ăn cái gì, ta mang về cho ngươi."
"Không cần, Ly nhi chơi vui vẻ là được rồi.
Ta buồn ngủ, muốn quay về nghỉ trước."
Hách Liên Hiên có chút mệt mỏi trở về phòng.
Lãnh Ly gọi Xuân Yến, hai người về phía sau viện dắt ngựa, xuất phủ hướng ra ngoài thành.
Ngoài thành không khí rất tươi mát, cảnh sắc cũng rất mê người.
Lãnh Ly lần đầu tiên vui vẻ ngắm cảnh sơn thủy.
Nàng đã từng tưởng tượng bản thân cùng người trong lòng ẩn cư sơn lâm, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, bây giờ đã trở thành hy vọng xa vời.
"Cảnh sắc tươi đẹp như vậy sao có thể để giai nhân một mình thưởng thức, không biết tiểu thư có muốn cùng ta ngắm cảnh?"
Một thiếu niên tuấn dật cưỡi bạch mã từ đằng sau Lãnh Ly đi tới.
Chỉ thấy hắn mày kiếm cao gầy, sóng mũi cao tựa như đao khắc.
Tóc dài đen như mực tùy ý rối tung trên vai, trước những cơn gió nhẹ khẽ bay lên phiêu phiêu dật dật.
Hắn mặc một thân cẩm bào lam sắc(đoạn này cũng dễ hiểu mà đúng khum, từ chối vietsub nhá), cầm trong tay một chiếc quạt xếp màu trắng, trên người đeo hai khối ngọc bội hồng sắc lớn.
Thấy Lãnh Ly ghé mắt đánh giá mình, nam tử mỉm cười, nháy mắt để hoa cỏ đều cảm thấy ngượng ngùng.
"Cô nương đối với tạo hình của tại hạ có chỗ nào không hài lòng sao?"
Lãnh Ly nhíu mày, nàng không thể không thừa nhận nam tử trước mắt dáng dấp phi thường yêu nghiệt(ý là đẹp xỉu á), mình ngay lập tức có chút bị thất thần.
Thế nhưng hắn mở miệng lỗ mãng, quả thực khiến cho nàng không quá ưa thích.
Nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, cũng không trả lời hắn, nhanh chóng thúc ngựa rời đi.
Nam tử cũng không tức giận, lập tức đuổi đến sát bên cạnh nàng.
"Dừng lại! Đừng có đi theo ta!"
Lãnh Ly bỗng nhiên quay đầu, một đôi mắt phượng xẹt qua một tia băng lãnh.
" Đại lộ triêu thiên, các tẩu nhất biên(đoạn này là tục ngữ á, ý đại khái là đường to vậy mà không cho người ta đi á).
Cô nương lời nói này thật có chút bá đạo rồi!"
Nam tử nhẹ tay động quạt xếp, một mặt vô cùng vô lại, làm lu mờ đi vẻ tuấn mỹ vốn có của hắn(ui đm mấy đứa này dễ bị tổ bede độ lắm nè).
Lãnh Ly một mặt hắc tuyến lại cũng không thể nói gì hơn, chỉ cảm thấy tâm tình tốt đẹp bị người quấy rầy, trừng hắn một chút liền quay người cưỡi ngựa rời đi.
Nam tử nhìn theo bóng lưng Lãnh Ly khóe miệng giương nhẹ, một dòng cảm xúc vui vẻ hiện rõ trong ánh mắt.
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi tới, Lãnh Ly khó chịu nhưng lại không thể tránh được hắn.
Bỗng nhiên chung quanh có sát khí truyền đến, Lãnh Ly ánh mắt lóe lên, nháy mắt làm tốt công tác chuẩn bị ứng chiến.
Đột nhiên cảm giác được sau đầu có chưởng phong đánh tới, theo một tiếng "Cẩn thận", yêu nghiệt nam tử kia nhanh chóng vọt đến trước mặt mình, mạnh mẽ tiếp một chưởng của hắc y nhân(người áo đen á), nội lực mạnh mẽ phóng ra đem Lãnh Ly chấn rơi khỏi lưng ngựa.
Nam tử tu vi cực cao khiến Lãnh Ly có chút bất ngờ, đang nghi hoặc nhìn hai bên giao thủ, chung quanh lần nữa xuất hiện thêm bốn năm hắc y nhân, hướng phía Lãnh Ly đánh tới.
Lãnh Ly khẽ nhíu mày, một tia sát khí hiển hiện.
Nàng giương một tay lên, bột phấn trắng nháy mắt vẩy ra ngoài.
Mà yêu nghiệt nam tử giống như đã sớm biết Lãnh Ly muốn dùng độc, vội vàng nín thở lui lại, lại bị người áo đen một chưởng đánh trúng vai.
Ngay sau đó truyền đến tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, Lãnh Ly hơi chấn động một chút.
Vừa quay đầu lại, một vết máu thấm qua y phục của yêu nghiệt nam tử, mà trùng hợp là vị trí chảy máu cũng là vị trí Hách Liên Hiên trúng tên.
Bỗng nhiên, một tia cảm xúc nghi ngờ xẹt qua trong lòng Lãnh Ly.
*ủa ŧɦασ, drama gì đây? Nam chính là bạn nhỏ đẹp xỉu nhưng dịch dung thành thằng đần?*.