Lãnh Ly nhìn thấy bóng lưng Hách Liên Hiên liền chạy tới, mà Hách Liên Hiên nghe thấy sau lưng có động tĩnh cũng xoay người lại.
"Chàng.
.
.
Chàng không sao chứ!" Lãnh Ly trợn to mắt nhìn Hách Liên Hiên lo lắng hỏi.
Trang phục trên người Hách Liên Hiên đã nát vụn, trên mặt tràn đầy vết máu, trên cổ còn có mấy vết cào, tóc tai cũng bù xù một mớ, nhìn vô cùng chật vật.
"Không có việc gì, chỉ là cùng lão hổ đánh một trận" Hách Liên Hiên hoàn toàn không lo lắng cho bản thân, ngược lại là nắm tay Lãnh Ly nói: "Lão hổ đã bị ta đánh chết kéo trở về, ngươi xem, ta đây không phải còn rất tốt sao!"
Lãnh Ly hít sâu một hơi, vừa rồi còn cho là mình nghe lầm, không nghĩ tới hắn thật sự đánh thắng cự hổ, thậm chí còn có thể khỏe mạnh trở về.
"Ngươi sao lại gặp phải lão hổ?" Lãnh Ly cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Hách Liên Hiên nhát gan như vậy thế mà lại dám cùng hổ chém gϊếŧ, nàng còn nghĩ Hách Liên Hiên thấy hổ khẳng định phải xoay người chạy mất đi?.
Ta cùng tam ca định vào rừng săn hươu, không nghĩ rằng ta trong lúc đang đuổi theo hươu lại gặp phải hổ, thực tế không cách nào trốn được đành phải đánh cược một phen" Hách Liên Hiên đưa tay vuốt vuốt mớ tóc rối tung của mình, nhìn qua đặc biệt ngốc nghếch.
Lãnh Ly vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng nàng biết Hách Liên Hiên tất nhiên là bị Hách Liên Trần cố ý hãm hại, cũng may mà hắn còn có mạng để quay về, chuyện này nàng nhất định phải cùng Hách Liên Trần tính toán thật tốt.
Hoàng thượng ngồi trên cao cuối cùng mở miệng: "Con hôm nay cũng coi như thành tích tốt nhất so với tất cả mọi người, trẫm sẽ ban thưởng cho con, ngươi muốn cái gì?"
Hách Liên Hiên quỳ trên mặt đất nói: "Phụ hoàng nhi thần không cần ban thưởng gì quý giá, chỉ mong phụ hoàng ban cho con bộ da hổ này"
"Con hổ này nếu là do ngươi bắt được, tự nhiên là thuộc về ngươi, có điều, ngươi định dùng da hổ này để làm gì?" Hoàng đế mười phần nghi hoặc.
"Nhi thần muốn dùng da hổ này để làm cho vương phi một cái nệm, nếu như có nó rồi, mùa đông nằm trên giường cũng không lo bị lạnh" Hách Liên Hiên một mực cung kính đáp.
Lập tức đám đại thần phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán.
Ngũ vương gia này cũng không biết có phải là thật ngu ngốc hay không, nếu nói hắn ngu dốt, vì sao có thể chế phục Miêu Cương Vương cùng Tế Ti, còn bình định bệnh dịch, nhưng nếu nói hắn không ngu ngốc, lại có cái vương gia nào sẽ chững chạc đàng hoàng nói cho mọi người biết hắn đối với Vương phi nhà mình là quan tâm đến mức độ nào? Tính tình như vậy thật sự sau này làm sao có thể làm nên chuyện lớn a.
Hoàng đế cảm thấy cũng ca thán, đứa con trai này của mình vì sao không thể lòng ôm chí lớn, lúc đầu săn được lão hổ trở về là chuyện tốt, bây giờ hắn lại nói như vật, nói rõ là một kẻ hèn nhát , sợ vợ, không có nửa điểm uy hùng của bản thân mình năm đó.
Xem ra , hắn vẫn là cần tiếp tục rèn luyện thêm mới được.
Lãnh Ly nghe đến hai má đỏ ửng, tên ngốc này nói gì cũng được sao phải lôi cả nàng vào chứ.
Lần này tất cả mọi người đều nhìn về nàng, bao nhiêu ánh mắt như muốn đem nàng bắn thành cái rổ.
Kỳ thật hắn đúng là cố ý làm như thế, mục đích là muốn cho hết thảy mọi người vẫn nghĩ hắn là nhược phu vô dụng như trước mà không nổi tâm nghi kị.
Hoàng đế lắc đầu: "Ngươi thật đúng là là đối với Vương phi của ngươi yêu chiều hết mực, hay là như vậy, để ta cho ngươi chọn một phần lễ vật tặng cho y, đảm bảo sẽ giá trị hơn tấm da hổ kia."
"Nhi thần xin lắng tai nghe."
"Gần đây Đông Hải Nguyên Tân Vương(đại khái là một khu vực chư hầu của Duyên Quốc, giống như Tây Bá hầu Cơ Xương trong phong thần diễn nghĩa ấy :v) dâng tấu, khu vực duyên hải Đông Hải xuất hiện một con thủy quái, đã đánh chìm rất nhiều thuyền bè của ngư dân, làm cho Đông Hải lòng người hoang mang, ngư dân cũng không dám ra biển đánh cá, Nguyên Tân Vương nhiều lần tìm người đi tra xét nhưng cũng không có thu hoạch gì.
Hiện nay Đông Hải rất nhiều tin đồn, nói rằng thủy quái kia trông giống như người, sợ là không phải thủy quái mà do có kẻ cố tình nhiễu loạn lòng dân, mà thứ này ở trong nước tốc độ cực nhanh, không phải tốc độ mà người bình thường có thể so sánh.
Không bằng, ngươi cùng vương phi của ngươi đi Đông Hải điều tra một phen, cảnh sắc Đông Hải và kinh thành rất khác nhau, các ngươi đến đó du ngoạn còn có thể nhân tiện thay ta đem quà mừng thọ năm nay của Nguyên Tân Vương qua đó.
Lãnh Ly sững sờ, Thánh tâm khó rò, cũng không biết Hoàng thượng đây là muốn bọn họ đi Đông Hải điều tra thủy quái, đem quà mừng thọ hay là đi du ngoạn đây? Nguyên Tân Vương năm đó chủ động đi Đông Hải quản lý một phương trời biển liền từ đó không quay về kinh thành, các vị phiên vương khác đều là ba năm một lần hồi kinh báo cáo, chỉ có hắn từ đó tới giờ chưa từng hồi cung, có tin đồn rằng hắn cùng đương kim Thái hậu là thanh mai trúc mã.
.
.
Chẳng qua đây cũng là tin đồn mà thôi, trong hoàng cung tin đồn nhiều lắm, lại có mấy cái có thể tin đâu?
Hách Liên Hiên lại hết sức lạnh nhạt, hắn có thể cảm giác được phụ hoàng gần đây thái độ đối với hắn bắt đầu thay đổi, tất cả bắt đầu từ lúc hắn dùng thân đỡ cho y một tiễn, cho dù hắn bình thường tỏ ra nhu nhược yếu đuối nhưng dù sao cũng mang trên mình dòng máu hoàng thất, hắn nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm chẳng qua là vì hắn khi đó còn chưa có đủ lông đủ cánh không thể để người khác coi mình như cái gai trong mắt mà trừ khử, cố Thái tử thiên tư trác tuyệt chẳng phải vẫn là bị người hạ độc hay sao? Tất cả mọi người đều cho rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, chỉ có hắn biết mọi chuyện đều là có kẻ nhúng tay.
Bảo tồn thực lực, sau đó tập trung lực lượng, cuối cùng là bất ngờ cho kẻ địch một kích đoạt mạng, đây mới là đạo lí sinh tồn.
Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu không phải hắn có chuẩn bị từ trước, sợ rằng hắn sớm đã chết ở trong tay Hách Liên Trần, sợ là đến lúc đó Đại La thần tiên cũng khó cứu, để rồi hết thảy mọi người lại cho rằng mình bị dã thú hãm hại, chỉ tiếc rằng Hách Liên Trần quá mức chủ quan, vì muốn phủi sạch trách nhiệm, liền không thèm quay đầu kiểm tra.
Xử lý xong đám ám vệ của Hách Liên Trần, hắn còn phải tìm được một con thú săn vừa đủ để che giấu vết thương trên người mình.
Người người đều cho rằng hắn là vật lộn với hổ nên mới bị thương, Hoàng đế tất nhiên không mong muốn có hoàng tử nào săn bắn tốt hơn mình, nhưng hắn dù sao tuổi cũng đã lớn, cần phải chọn ra một người đầy đủ ưu tú để thay hắn gánh vác giang sơn, nhưng là người này lại không thể tại thời điểm mình còn tại vị đã uy hϊếp được sự tồn tại của mình.
Hách Liên Hiên chính là bắt lấy tâm lý này của Hoàng thượng, không nhanh không chậm thực hiện kế hoạch của mình.
"Nhi thần sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ phụ hoàng giao phó." Hách Liên Hiên làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh(được chiều mà sinh lòng sợ hãi), mà một đám vương gia ở bên cạnh hết lòng đố kị, đặc biệt là Hách Liên Trần hắn tức đến muốn ngất đi.
Hắn rõ ràng đã thu xếp thủ hạ gϊếŧ Hách Liên Hiên, không ngờ tới tên này còn có mạng để trở về, lại còn mang về một con hổ, thật sự không biết những tên ám vệ mà mình sắp xếp đã làm những gì!
Một người vội vàng đi đến bên cạnh Hách Liên Trần thì thầm, Hách Liên Trần rõ ràng nghe được người tới nói trước đó đã an bài tốt người ám sát Hách Liên Hiên thế mà toàn bộ những người được phái đi đều mất tích! Hách Liên Trần trong lòng căng thẳng, nhìn kỹ Hách Liên Hiên, hắn đang từ từ đứng dậy, còn đỡ Lãnh Ly đứng dậy, không chút nào che giấu tình cảm của bản thân đối với Lãnh Ly.
Tên ngốc Hách Liên Hiên này, sao có thể bỏ trốn từ trong thiên la địa võng mà mình bố trí? Chẳng lẽ.
.
.
Lãnh Thiệu đã nhúng tay giúp hắn?
Lại quay đầu nhìn lại, Lãnh Thiệu đang dùng ánh mắt hiền từ nhìn Lãnh Ly, trên mặt đều là thần sắc hài lòng.
Mình khẳng định không có đoán sai, chính là Lãnh Thiệu!
Xem ra Lãnh gia thật sự chuẩn bị trợ giúp Hách Liên Hiên , có điều tên đó ngốc như vậy sao bọn hắn lại có ý giúp đỡ, một kẻ như vậy lại có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió?
Mình có Vân Tương làm chỗ dựa, lại có quan viên quản hạt Tây bộ mười bốn châu âm thầm giúp đỡ, mặc dù U Châu Tri phủ đã đổi người, nhưng chuyện thu phục hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trong triều quần thần có kẻ nào chưa từng nhận qua sự giúp đỡ của Vân Tương, chỉ cần mình có thể cùng Vân Tuyền thành thân, tự nhiên sẽ có thêm nhiều người chủ động đến đầu quân cho mình.
Mà Hách Liên Hiên có cái gì? Lãnh Thiệu? Một cái võ tướng mà thôi, nếu như không có chiến tranh, hắn cái gì cũng không làm được.
Lãnh Ly? Một con tiện tỳ ngoan độc mà thôi, chỉ dựa vào miệng lưỡi chua ngoa cùng một chút thủ đoạn nham hiểm làm sao có thể trèo lên nơi thanh nhã.
Lần sau mình nên bố trí chu toàn hơn, lần tới hắn muốn nhìn lấy Hách Liên Hiên chết ở trước mặt mình!
Hách Liên Hiên có thể cảm giác được Hách Liên Trần đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng ngoan độc, hắn giả vờ như không thèm để ý, lúc đi qua bên người Hách Liên Trần còn một mặt tỏ ra thành khẩn: "Tam ca, thật là có lỗi với huynh, hôm nay huynh nhường cho ta con hươu đó, ta làm sao cũng không đuổi kịp, ta chỉ cần bộ da hổ này, còn lại tất cả đều cho huynh, coi ta bồi tội với huynh!"
Hách Liên Trần thật sự là không chịu được cái tên đệ tử ngu ngốc này, cũng không biết hắn nói lời này là thật là giả, chẳng lẽ chuyện Lãnh Thiệu giúp hắn hắn cũng không biết?
Lãnh Ly lại là lạnh lùng nói móc Hách Liên Trần: "Tam vương gia, ở đây còn có một trái tim hổ, ngươi có thể lấy đi cứu người trong lòng a."
Nói xong hai người liền tìm một chỗ cách xa hắn rồi ngồi xuống bắt đầu cùng mọi người nhập tiệc.
Hách Liên Trần âm thầm nắm chặt tay: Hách Liên Hiên, mặc kệ ngươi hôm nay ngốc thật hay giả ngốc, tóm lại có một ngày ngươi sẽ không còn biết được điều gì nữa!
Nguyên Tân Vương thọ thần đã đến gần, những năm qua hoàng thượng đều là phái người đi tặng lễ, năm nay để Ngũ vương gia cùng Vương phi tự mình đi Đông Hải tặng lễ, tự nhiên cấp bậc lễ nghĩa càng cao hơn, lễ vật càng thêm chu đáo.
Hàng trăm nhân mã đi hộ tống mười thùng châu báu, tất cả đều là thọ lễ cho Nguyên Tân Vương.
Ngoài dự liệu chính là, trước khi đi một ngày, bỗng nhiên có một lão cung nữ đến đưa cho bọn họ một chiếc hộp đen, nói là thay thái hậu đưa cho Nguyên Tân Vương, còn nhắc chuyện này không thể để người khác biết.
"Đây là thọ lễ Hoàng thái hậu tặng cho Nguyên Tân Vương, ngươi nhất định phải tự tay đem vật này giao cho ngài ấy." cung nữ kia giao phó xong liền rời đi, mà Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly cũng là mỗi người âm thầm suy đoán đồ vật trong hộp gỗ.
"Vàng bạc tài bảo Nguyên Tân Vương tất nhiên không thèm, không biết là vật gì có thể để cho Thái hậu muốn ta đích thân tặng y." Hách Liên Hiên nhìn Lãnh Ly,
"Ly nhi, không bằng chúng ta cùng đoán một chút xem trong đây là vật gì?"
"Vật này đựng trong một hộp gỗ tinh sảo như vậy, thϊếp đoán hẳn là.
.
.
Ngọc thạch?"
"Vậy ta đoán đây là Bảo Châu." Hách Liên Hiên cũng thuận miệng nói, cười hì hì nhìn Lãnh Ly, "Người sai phải đáp ứng một điều kiện của người đúng."
"Được!" Lãnh Ly gật đầu biểu thị đồng ý.
Hách Liên Hiên lần này đi Đông Hải đã đặc biệt chọn ra mấy người am hiểu thủy chiến từ trong những ám vệ của mình để sắp xếp họ âm thầm đi theo, mặc dù phụ hoàng nói là để cho mình đi du ngoạn, nhưng dù sao chuyện thủy quái quấy nhiễu Đông Hải nếu như có thể "Thuận tiện" phá giải, đối với mình mà nói cũng là cơ hội biểu hiện, chỉ là biểu hiện lần này của mình không thể quá chuyên nghiệp, đành phải giả vờ đánh bậy đánh bạ mà điều tra chyện này vậy.
Sau khi phân phó tất cả ám vệ cho chuyến đi lần này, Hách Liên Hiên nhẹ chân trở về phòng, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trên mặt Lãnh Ly, nàng nhắm mắt ngủ say dáng vẻ phảng phất như một tiểu tiên nữ..