Lãnh Ly thở mạnh một hơi, bình tâm lại, mới lên tiếng: "Hoàn toàn chính xác, hắn thật sự là người Tây Sơn, bây giờ đang trốn dưới thạch thất.
Lần đầu tiên chúng ta xuống dưới đó không nhìn thấy hắn, đoán chừng lúc ấy hắn đang trốn trong chỗ tối, khi nãy ta một mình xuống xem người bệnh thì hắn xuất hiện, còn khống chế ta.
Ta sợ các ngươi không phòng bị, trúng bẫy của hắn, cho nên mới.
.
."
Tiếp theo, Lãnh Ly kể lại toàn bộ mọi chuyện một lần, nghe xong, đại lão Vu cùng Tiểu Vu không ngừng kinh hãi, càng thêm bội phục Lãnh Ly.
Khanh Nho lại rất nặng nề, chỉ về phía dưới giường đá, nói: "Bây giờ hắn còn đang trốn dưới đó, chúng ta xuống dưới có thể bị đánh lén bất kì lúc nào.
Thế nhưng phía dưới còn có mười bảy người kia, chúng ta không thể không xuống.
.
."
"Đúng vậy, chúng ta nhất định phải xuống dưới." Lãnh Ly nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói tiếp: "Vừa nãy ta đã kiểm tra, phát hiện một người đã chết.
Ta còn chưa kiểm tra hết tất cả, hiện tại đã trôi qua lâu như vậy, bọn họ không được chăm sóc, rất có thể sẽ tiếp tục có người chết.
.
."
"Liệu đệ đệ ta có sao không?" đại lão Vu khàn giọng hỏi.
Lãnh Ly lắc đầu, nói: "Yên tâm đi, đệ đệ ngươi có tình trạng tốt nhất trong số những người ta đã xem qua, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì."
Đại lão Vu lúc này mới thở ra một hơi.
Chỉ là trước mắt lại có một vấn đề càng khó giải quyết hơn, người Tây Sơn kia rõ ràng đã biết sự tình bại lộ, hắn chắc chắn sẽ tử thủ trong thạch thất, nhóm Lãnh Ly muốn cứu người, tất phải đi xuống thạch thất, điều này sẽ tạo cho hắn ta một loại ưu thế.
Chỉ cần bọn họ đi xuống là sẽ gặp mai phục của hắn ta.
Cũng không biết lần trước người Tây Sơn đến đây là lúc nào, chẳng qua chắc chắn bọn chúng sẽ còn tới một lần nữa.
Bởi trước khi đi Ô Tạp đã nói qua, mấy ngày nữa sẽ có một trận gió bão lớn, trước lúc đó, người Tây Sơn nhất định sẽ đến hòn đảo này nhìn một chút.
Cho nên việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm viện binh, nếu không chỉ bằng hai người Lãnh Ly và Khanh Nho tuyệt đối không có khả năng chiến thắng nhiều người Tây Sơn như quỷ mị đó được.
Lãnh Ly cắn răng, nhìn về phía Khanh Nho, nói: "Ngươi đừng quản nhiều như vậy, ta tự có biện pháp đối phó hắn ta, nhiệm vụ chính của ngươi bây giờ là tranh thủ thời gian làm bè, đến lúc đó ngươi và đại lão Vu trở về, Tiểu Vu ở lại giúp ta."
Khanh Nho có hơi không yên lòng, nhìn Lãnh Ly nói: "Vậy những vết thương trên người nàng làm sao bây giờ?"
Lãnh Ly phất phất tay, ngắt lời Khanh Nho, "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không chết.
Nếu ngươi trở lại Đông Hải, có thể làm giúp ta một chuyện hay không?"
"Chuyện gì?"
Lãnh Ly có chút do dự có nên nói ra hay không, chắn chắn Khanh Nho đã sớm biết thân phận của nàng, cũng không biết Khanh Nho là người của thế lực nào, trực tiếp để hắn chạm mặt Hách Liên Hiên liệu có ổn không?
Nhưng vừa nghĩ tới Hách Liên Hiên thiện lương tao nhã mấy ngày nay một mình ở nơi đầm rồng hang hổ như Đông Hải, Lãnh Ly càng gấp gáp hơn, không lo được nhiều như vậy nữa, vô cùng khẩn thiết nhìn Khanh Nho, ngữ khí gần như là đang cầu khẩn: "Khanh Nho công tử, ngươi có thể đi phủ Nguyên Tân Vương, tìm Ngũ Vương gia, nói cho hắn Ly Nhi vẫn mạnh khỏe, có được không?"
Trong mắt Khanh Nho hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó là cảm động, khí tức tà mị cũng trong nháy mắt biến thành ôn tồn: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời cho Ngũ Vương gia.
Bây giờ nàng cần nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ đến những thứ khác.
Trước hết ngủ một giấc đi, chờ bọn ta làm xong bè lại đến gọi nàng, được chứ?"
Lãnh Ly thật sự rất suy yếu, lúc đầu không nghĩ sẽ nghỉ ngơi, nhưng không chống lại được bản năng của thân thể, lại thêm âm thanh dịu dàng của Khanh Nho bên tai, mí mắt Lãnh Ly càng ngày càng nặng, dần dần ngủ mất.
Khanh Nho để Tiểu Vu ở lại trong động chăm sóc Lãnh Ly, quan trọng hơn là canh gác cơ quan kia.
Chẳng qua Khanh Nho cũng biết, cơ quan giường đá chỉ có thể mở ra từ bên ngoài.
Nếu không người Tây Sơn cũng sẽ không yên tâm để những người bị bắt đến ở bên trong.
Cho nên Khanh Nho không lo người kia thừa dịp bọn họ ra ngoài mà xông ra.
Để Tiểu Vu ở lại chẳng qua giúp an tâm hơn mà thôi.
Đại lão Vu ở một bên chỉ huy Khanh Nho chặt xuống vài cây gỗ tốt, đặt song song, đồng thời cùng đại lão Vu dùng dây thừng chắc chắn buộc chặt lại, mới qua nửa canh giờ, một cái bè đơn giản đã làm xong.
Khanh Nho có hơi nghi ngờ cái bè này có thể đưa bọn họ về đất liền không, đại lão Vu lại dùng chân đạp đạp nó, vỗ ngực bảo đảm: "Đại nhân, ngươi cứ yên tâm đi! Cái bè đơn giản hơn thế này ta cũng đã gặp qua, vẫn có thể vượt sóng to gió lớn như thường, chỉ cần chúng ta có thể lên bờ trước cơn bão thì sẽ không có vấn đề."
Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể đặt hết niềm tin lên cái bè đó.
Hai người đẩy bè đến bờ biển, dùng dây thừng cố định lại, xong xuôi mới trở lại sơn động.
Tiểu Vu đang nấu canh từ mấy con cá đại lão Vu bắt đến, chút gia vị cũng không thêm mà canh cá đã thơm nức bốn phía, ngửi thôi đã thấy thèm ăn.
Lãnh Ly bị thương quá nặng, cho dù ngủ lông mày cũng nhíu chặt, bờ môi vẫn tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy hơn mấy ngày trước rất nhiều, càng nhìn càng đau lòng.
Khanh Nho có hơi không nỡ đánh thức Lãnh Ly, nhưng bây giờ đang rất cấp bách, hắn và đại lão Vu phải tranh thủ từng phút để nhanh chóng vào đất liền, không thì hậu quả khó mà lường được, trước khi đi, Khanh Nho có nhiều chuyện muốn bàn giao với Lãnh Ly, nhất định phải đánh thức nàng.
"Ly Nhi." Khanh Nho nhẹ nhàng đẩy Lãnh Ly.
Không ngờ Lãnh Ly đụng một cái là tỉnh, nàng mơ màng mở mắt, ánh mắt mông lung nhìn vừa đáng yêu vừa lười biếng: "Hiên?"
Chờ khi nhìn rõ người trước mắt, Lãnh Ly lại lập tức tỉnh táo lại, "A, là Khanh Nho." Nàng nhíu mày, nói thêm: "Về sau đừng gọi ta là "Ly Nhi" ."
Khanh Nho trên mặt mang theo ý cười: "Vì sao không thể gọi nàng là "Ly Nhi"? Không phải nàng tên Ly Nhi à?"
Lãnh Ly nhíu mày, có chút không vui nói: "Ly Nhi không phải cái tên ngươi có thể gọi, ta họ Lãnh."
Trong mắt Khanh Nho hiện ra một loại cảm xúc không rõ, tựa hồ là vui vẻ: "Được rồi, về sau ta sẽ gọi nàng là "Lãnh cô nương".
Còn "Ly Nhi", giữ lại cho Ngũ Vương gia của nàng gọi đi."
Lãnh Ly hung hăng trừng Khanh Nho, cả giận nói: "Ai cho ngươi lắm mồm như vậy!"
Dứt lời liền định cào lên mặt Khanh Nho!
Khanh Nho dùng cây quạt cản lại, thuận thế chỉ về Tiểu Vu đang nấu canh cá, cười nói: "Nàng còn không mau lại đây! Nếu không canh cá thơm ngon đều bị Tiểu Vu ham ăn uống sạch!"
Tiểu Vu nuốt xuống một ngụm canh cá lớn, cười hắc hắc nói: "Đại nhân, cô nương, mau tới đây uống canh cá đi! Con cá này nấu canh cực kì ngon luôn!"
Lãnh Ly trợn mắt nhìn Khanh Nho, mới vịn vào bả vai Khanh Nho dùng sức đi xuống khỏi giường đá, chậm chạp đi đến cạnh đống lửa.
Tiểu Vu đưa cho Lãnh Ly một bát canh cá, nàng bưng lên uống một ngụm nhỏ, thân thể ấm lên một chút, mới hỏi Khanh Nho: "Ngươi làm xong bè chưa?"
Trong miệng Khanh Nho còn đang ngậm canh cá, không có cách nào trả lời, đại lão Vu đã hào sảng cười to, chỉ ra bên ngoài sơn động, nói: "Đã làm tốt rồi! Vô cùng chắc chắn! Nhưng thời gian gấp gáp, bè làm ra hơi nhỏ, nếu không tất cả chúng ta cùng về cũng không có vấn đề!"
Lãnh Ly còn muốn đứng dậy đi nhìn bè gỗ một chút, lại bị Khanh Nho giữ lại: "Chúng ta đã kéo bè đến bờ biển, thân thể nàng không tốt, đừng đi lại nhiều."
Lãnh Ly nghĩ đến tình trạng cơ thể của mình, cũng không kiên trì nữa, hỏi: "Khi nào các ngươi lên đường?"
Khanh Nho đáp: "Đương nhiên là càng sớm càng tốt, ăn xong bữa này chúng ta liền lên đường.
Nhanh nhất ba ngày sau sẽ quay lại đón nàng."
Nơi này cách Đông Hải hai ngày đường.
Lãnh Ly sợ Khanh Nho hành xử quá lỗ mãng liền khuyên nhủ: "Ngươi phải lượng sức mà đi, không cần phải gấp, ta vẫn ứng phó được, không phải còn có Tiểu Vu sao."
Tiểu Vu cũng ưỡn ngực, tràn đầy tự tin bảo đảm: "Đại nhân, ngươi cứ yên tâm, an nguy của Lãnh cô nương cứ giao cho ta, chờ sau khi Lãnh cô nương khôi phục, chúng ta sẽ đi bắt người Tây Sơn kia đầu tiên!"
Khanh Nho biết người Tây Sơn trong thạch thất là vấn đề lớn nhất.
Nếu sau khi bọn hắn rời khỏi mà bọn người Tây Sơn lại đến, vậy thì Lãnh Ly và Tiểu Vu liền gặp nguy hiểm.
Chỉ là hiện tại không phải lúc để do dự, nhất định phải sớm ra quyết định, vẫn nên nhanh chóng trở về tìm người thì hơn.
Ăn xong, Khanh Nho kiên trì không cần Lãnh Ly phải ra tiễn, cùng đại lão Vu chuẩn bị tốt hành lý liền lên đường về đất liền.
Lãnh Ly đứng ở cửa hang, đưa mắt nhìn chiếc bè nhỏ dần, cho đến khi hóa thành một chấm đen, hòa làm một với đường chân trời, mới quay người đi vào.
"Cô nương, ngươi cũng đừng quá lo lắng.
Cha ta mặc dù không nổi danh như Ô Tạp, nhưng ở Đông Hải cũng khá có tiếng tăm, có cha ta ở đây, đại nhân nhất định sẽ không có chuyện gì.
Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ ba ngày nữa trôi qua, đại nhân nhất định sẽ trở lại đón chúng ta."
Lãnh Ly gật đầu, bây giờ có nghĩ gì thì cũng vô dụng, nhìn đồ ăn còn lại ở sơn động, đủ cho các nàng dùng trong vòng mười ngày, chỉ cần cho nàng thời gian một ngày, đợi nàng khôi phục thể lực rồi thì sẽ có thể bắt được kẻ đang trốn dưới thạch thất kia.
Lãnh Ly cũng nghĩ qua, chắc là hắn ta bị sai ở lại trông chừng những người Đông Hải bị bắt đến, nếu không bọn chúng sẽ chẳng yên tâm để nhiều tù binh như vậy ở một mình, rất nhiều người Tây Sơn cách mười ngày sẽ tới đưa thức ăn nước uống, mà dưới thạch thất chắc sẽ còn một nơi có thể ẩn nấp, cho chúng chỗ ẩn thân, không thì tại sao lần đầu các nàng đi xuống lại không thấy người Tây Sơn kia? Chắc chắn lúc ấy hắn ta đã trốn đi..