Dục Hỏa Độc Nữ


"Ly nhi, Càn Phong hắn còn phải chịu đau đớn như vậy bao lâu nữa?" Nhìn Càn Phong đau khổ quằn quại, Hách Liên Hiên một mặt lo lắng.
"Nội lực của hắn tuy có, nhưng lại không tính là thâm hậu, ngươi cho người mang hắn về phòng, ta xem thử có thể giúp hắn sớm ngày qua được ải này hay không." Lãnh Ly trong lòng kỳ thật cũng không nắm chắc mười phần, mạch tượng hỗn loạn của hắn cũng khiến nàng hết hồn một phen, tất cả phải trông vào tạo hóa, nếu như hắn có thể vượt qua ải này, đối với hắn sau này quả thật là có lợi ích không nhỏ, nếu như không qua nổi.

.

.

Nghĩ đến Vu Càn Phong hôm nay tự nguyện giúp Hách Liên Hiên uống rượu mới dẫn đến việc này, Lãnh Ly đối với hắn trong lòng tràn đầy tín nhiệm cùng cảm kích, bất luận như thế nào, bản thân cũng phải cứu hắn!
Càn Phong bị mấy hạ nhân ba chân bốn cẳng khiêng lên trên giường của hắn, Lãnh Ly đuổi mọi người ra ngoài, Hách Liên Hiên sau khi ra cửa lại quay trở lại, thông qua khe cửa quan sát động tĩnh bên trong.
Lãnh Ly nâng cổ tay một con tiểu Kim xà từ trên cổ tay nàng trượt xuống, hai đầu lưỡi của nó khẽ rung rung mấy cái.
Chuyện Lãnh Ly nói với Hách Liên Hiên thực ra chỉ là một nửa câu chuyện, nàng từ mạch tượng của Vu Càn Phong có thể biết được rượu thuốc mà hắn uống chính là vò rượu quý mà mẫu thân nàng để lại, mà mẫu thân nàng cũng từng nói người dùng rượu này nếu không có nội lực thì sẽ chết không nghi ngờ, người có nội lực uống rượu này lại là hiệu quả vô cùng to lớn mà nội lực vốn có càng cao thì phản ứng sảy ra với cơ thể càng nhỏ.

Vò rượu ấy là loại trân quý đến cực điểm, năm xưa mẫu thân đột ngột phải rời đi, vốn định đợi thu xếp ổn thỏa sẽ quay về lấy, không ngờ vì chậm trễ thời gian mà bị người trộm đi mất.
Hách Liên Trần không biết công dụng của rượu này, lại tự cho là mình thông minh nên đã đem người không có võ công đến thử, thấy hắn chết liền nghĩ đây là rượu độc mà niêm phong lại cất đi, hắn vốn không thể ngờ được rượu này trân quý đến nhường nào.

Rượu này được ngâm từ nhiều loại rắn vô cùng trân quý, nếu có phản ứng quá nặng thì chỉ cần dùng xà vương huyết dịch là có thể giải.
Mà tiểu kim xà trong tay Lãnh Ly lại vừa vặn chính là xà trung chi vương của Miêu Cương Đại Tế Tư.
Lãnh Ly lấy một giọt máu rắn nhỏ vào bát nước, đem đến cho Càn Phong uống, không lâu sau tình trạng của hắn đã bắt đầu khá hơn.
Vu Càn Phong mặc dù sắc mặt vẫn là trắng bệch, nhưng thần trí đã khôi phục được một chút, cảm giác mạch máu nghẹn tức ở ngực cũng dần dần biến mất, mà quanh thân lại xuất hiện một cỗ lực lượng kì lạ từ tứ chi bắt đầu bốc lên đến đan điền, trong đan điền khí thể va chạm, mà trong thân thể huyết dịch tuần hoàn cũng bắt đầu tăng tốc, tất cả giác quan đều nhạy cảm hơn rất nhiều.
Hắn từ trên giường bước xuống, trực tiếp quỳ gối trước mặt Lãnh Ly: "Ân cứu mạng của Vương phi Càn Phong ghi nhớ trong lòng, kiếp này nguyện làm trâu ngựa báo đáp đại ân."
Lãnh Ly lại không muốn thấy hắn hành đại lễ như vậy: "Ngươi hôm nay vì vương gia nên mới gánh phải họa này, ta cứu ngươi cũng là thiên kinh địa nghĩa.

Ta cũng đã thấy được lòng trung thành của ngươi, sau này nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.

Hôm nay ngươi uống rượu thuốc kia, nội lực đã tăng lên mấy lần, hi vọng ngươi nhân họa đắc phúc sau này có thể chuyên tâm tập luyện võ công, hết lòng phò trợ vương gia."
Vu Càn Phong vui mừng quá đỗi, chẳng trách hắn cảm thấy trong người như có thêm một cỗ lực lượng kì lạ, hóa ra rượu thuốc kia là thứ có thể khiến người ta gia tăng công lực, có điều hình như mấy vị vương gia kia cũng không biết đến công hiệu của nó.
"Càn Phong sau này nhất định thề sống chết trung thành với vương gia, đầu rơi máu chảy cũng không tiếc!" Càn Phong nói xong lại hướng Lãnh Ly dập đầu ba cái, xem nàng như Quan Âm Bồ Tát mà cúng bái.
Mình chẳng qua là một ngư dân nho nhỏ, được Vương phi mang vào kinh thành, còn giúp cho có thêm mấy phần nội lực, sao có thể không đối với nàng mang ơn.
Lãnh Ly cũng biết tâm lý của hắn, đợi hắn bái xong lại căn dặn: "Sau này vương gia nếu ra ngoài một mình, ngươi nhất định phải đi theo, nếu như vương gia gặp nạn ngươi phải bảo vệ hắn như hôm nay, có biết không?"

Càn Phong lập tức đáp ứng, Lãnh Ly thấy thế liền để hắn nghỉ ngơi, mà ngoài cửa sổ Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly chuẩn bị rời đi liền cũng lặng yên không một tiếng động rời đi.
Lãnh Ly có nhiều bí ẩn lắm, nàng trước khi gả vào vương phủ chính là một nữ nhân bình thường ngốc nghếch, hắn đã cho người nghe ngóng, trước đây nàng thường xuyên bị ca ca tỷ tỷ ức hϊếp, lúc đầu hắn cũng không nghĩ tới chuyện có thể mượn thực lực của Lãnh Thiệu để hoàn thành kế hoạch của mình, chỉ coi là cưới một người vợ ngốc cũng coi như là thêm phần giúp hắn che giấu bản thân, không nghĩ tới Lãnh Ly lại thông minh nằm ngoài sự dự liệu của hắn, không chỉ không hề ngu ngốc, thậm chí so với chính mình còn muốn thông minh hơn.
Mà tính tình của nàng thật lại làm cho hắn cảm thấy rất hứng thú, nàng thường vô tình biểu hiện ra thẹn thùng để tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn, nàng quyết đoán càng làm cho hắn nhớ nhung.

Mà mới vừa rồi, nàng lại quan tâm dặn do Càn Phong nhất định phải bảo vệ mình thật tốt, có thể thấy được nàng đối với hắn vô cùng quan tâm, vô cùng lo lắng.

Hách Liên Hiên nghĩ đến nàng quan tâm mình như vậy, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Chỉ là không biết nếu như nàng phát hiện bộ mặt thật của mình, nàng có thể giống như trước hết lòng quan tâm đối đãi hắn hay không?
Ngày thứ hai Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly sáng sớm liền đến Lãnh phủ, Lãnh Thiệu tướng quân đang chờ sẵn trong đại sảnh, vốn ban đầu trong Lãnh phủ có rất nhiều người không hề cung kính tôn trọng Lãnh Ly, nhưng hôm nay ai nấy đều đối với nàng tất cung tất kính, hiện tại Lãnh Ly cũng không phải Vương phi bình thường, mà là Yến Vương Phi, trong nhiều vị vương gia như vậy cũng chỉ có Ngũ vương gia được phong vương, đây cũng không phải vinh hạnh bình thường.
Người người đều có thể thấy hướng gió trong triều đã bắt đầu có sự biến đổi, cũng đều có thể cảm nhận được giông bão cũng sắp sửa nổi lên, bởi vậy ai cũng tỏ thái độ cung kính đối với Lãnh Ly mà ở sau hậu viện Lãnh Sương Linh đang cùng Lãnh Phong cũng là chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
"Ca, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nghe theo cha, không đi ra cùng nàng tính sổ? Nàng chính là người đã hại ngươi không thể thấy đường a!" Lãnh Sương Linh một mặt không phục.
Tối hôm trước Lãnh Thiệu đã căn dặn nàng cùng Lãnh Phong hôm nay không được tự mình ra ngoài gặp mặt Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly, đợi bọn họ sau khi trở về mới có thể ra ngoài.
Lãnh Phong hừ một tiếng: "Nàng bây giờ chính là Yến Vương Phi, hiện tại nếu là tùy tiện động đến nàng, tất nhiên đối với chúng ta sẽ bất lợi."
"Ngươi chẳng lẽ sợ nàng?" Lãnh Sương Linh thấy Lãnh Phong ngồi bên cạnh bàn uống trà, không có dáng vẻ muốn ra ngoài trong lòng không khỏi tức giận, "Nàng trước ở trong nhà cũng chỉ là nữ nhân ngu dại, chẳng qua là bỗng nhiên biết ăn nói một chút mà thôi."

Lãnh Phong so với Lãnh Sương Linh lớn tuổi hơn một chút, lại là thân nam tử, từ sau khi nếm qua sự giáo huấn của Lãnh Ly hẵn vẫn luôn ở trong phủ đóng cửa suy ngẫm.

Hắn thở dài nói: "Linh nhi, Lãnh Ly dù sao cũng là người Lãnh gia, muội ấy bây giờ địa vị không nhỏ, muội tự nhiên cũng được thơm lây, hà tất phải chấp nhất với muội ấy như vậy?"
"Nàng có thể có địa vị gì chứ, vị trí Yến Vương Phi này cũng không biết có ngồi vững được hay không, ta nghe nói Yến vương vẫn là một kẻ nhu nhược vô dụng." Lãnh Sương Linh hướng Lãnh Phong khịt mũi coi thường, mặt mũi tràn đầy vẻ không phục.
Lãnh Phong bất đắc dĩ lắc đầu, chợt nghe được trong đại sảnh phụ thân lớn tiếng hô.
"Lãnh Thiệu bái kiến Yến vương, Yến Vương Phi!"
Hách Liên Hiên mặt mũi tràn đầy bất an đến đỡ Lãnh Thiệu: "Lãnh tướng quân, đây không phải trong triều, ngài là phụ thân Ly nhi, vốn là nên để ta hành lễ mới phải."
Hành quân đánh trận nhiều năm, đã sớm dưỡng ra một Lãnh Thiệu tính tình cương trực rõ ràng.

Trước đó tại Miêu Cương, Hách Liên Hiên là phó tướng của hắn, hắn tự nhiên không cần hành lễ, bây giờ Hách Liên Hiên là Yến vương, lại là Hoàng tộc, ông ấy đương nhiên là địa vị thấp hơn hắn.
"Yến vương trêu đùa rồi, lão thần là tướng quân Duyên Quốc, ngài là hoàng tử Duyên Quốc, ta hành lễ cũng là thiên kinh địa nghĩa*, tuy nói là người một nhà, nhưng nếu để người ngoài thấy chẳng phải nói ta khi quân phạm thượng hay sao.

Còn nữa, Yến vương cùng Yến Vương Phi nửa năm nay vì bách tính Duyên Quốc bôn ba mệt nhọc, lão thần trong lòng mười phần kính nể, hôm nay tất nhiên là muốn hành lễ với hai vị." Lãnh Thiệu thanh âm vang vọng hữu lực, một mặt nhắc nhở Hách Liên Hiên bây giờ thân phận cao quý không thể hạ giá, lại biểu đạt lập trường của mình.
(*Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.)
Lãnh Ly đương nhiên nghe ra ý tứ bên trong lời Lãnh Thiệu, nàng là nhi nữ của Lãnh Thiệu, vốn nên hầu hạ dưới gối cha, chỉ là hai đứa nghịch tử kia của Lãnh Thiệu nhiều lần khi dễ nàng, làm cho nàng không thể không cùng bọn hắn trở mặt thành thù, cũng làm cho quan hệ giữa nàng và Lãnh Thiệu trở nên ngày càng xa cách, cũng may Lãnh Thiệu đã từ sự kiện Miêu Cương ngày đó cùng Hách Liên Hiên dần dần hóa giải mâu thuẫn.
Mà những ngày qua, Lãnh Thiệu cũng dần dần nhìn ra, Lãnh Ly tuyệt không phải nữ tử dung tục, nếu có nàng giúp đỡ Hách Liên Hiên có thể sớm ngày trưởng thành một chút, kia vị trí thái tử cũng không phải là không có cơ hội ngồi lên, không bằng mình cũng nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với hai người Lãnh Ly, để sau này đối với Lãnh Gia chính là có lợi không hại.
Lãnh Thiệu quay người hướng hạ nhân nói: "Gọi công tử cùng tiểu thư qua đây, bảo nhà bếp chuẩn bị thêm một bàn thức ăn." Tiếp lại nói với Lãnh Ly: "Hôm nay để hai vị thượng tọa (đại khái là cho ngồi mâm trên á), thế nào?"

Lãnh Ly lên tiếng ngăn cản: "Lãnh tướng quân không cần phải rườm rà như vậy, chúng ta ngồi vào một bàn cũng thuận tiện nói chuyện hơn."
Lãnh Thiệu kinh ngạc , dựa theo thân phận mà nói, Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly tất nhiên là nên ngồi ở bàn riêng, hắn đặc biệt để Lãnh Phong cùng Lãnh Sương Linh tại hậu viện, chính là nghĩ không muốn bọn chúng đắc tội Lãnh Ly, hi vọng Lãnh Ly sau này có thể giúp đỡ một chút cho tiền đồ của Lãnh Phong, mà Lãnh Sương Linh tính tình kiêu căng, hôm nay để nàng cúi đầu ngồi dưới, cũng là để rèn dũa tính nết cho nàng, không nghĩ tới Lãnh Ly lại chủ động yêu cầu ngồi cùng bàn với bọn họ, xem ra Lãnh Ly đối với Lãnh Phong và Lãnh Sương Linh cũng không có chán ghét như mình nghĩ, trong lòng không khỏi trấn an rất nhiều.
Chỉ là Lãnh Sương Linh cũng không nhận ý tốt của Lãnh Ly, lãnh lãnh đạm đạm hành lễ rồi lại ngồi vào bàn, trong bữa tiệc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cả buổi đều là sắc mặt không tốt.
Lãnh Phong nhẹ nhàng ra hiệu cho nàng, muốn nàng có thể hòa hoãn một chút, Lãnh Sương Linh lại từ đầu đến cuối không để ý hắn, Lãnh Phong đành phải tự mình mở miệng.
"Yến Vương Phi lần này đi Đông Hải, có thấy được nơi đó có điều gì đặc sắc không?" Lãnh Phong từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, tuy nói kinh thành vật sầm uất, nhưng là ở Trung Nguyên phong cảnh nhìn mãi cũng chán, hắn từ đó tới giờ cũng chưa từng được nhìn thấy biển, bởi vậy đối với Đông Hải rất có hứng thú.
Lãnh Ly cũng không để ý thù xưa với Lãnh Phong, nhỏ giọng nói về những chuyện lý thú mà mình từng chứng kiến ở Đông Hải.
Thí dụ như cách ngư dân kiếm ăn trong biển, chuyện thủy quái, chuyện sóng gió nàng nhìn thấy trên biển.

.

.

Lãnh Ly nói rất êm tai, mà Lãnh Phong cũng nghe đến mê mẩn, đến Lãnh Sương Linh cũng không nhịn được tò mò.

"Không ngờ thủy quái lại là do con người giả trang, những người đó hiện giờ như nào a?" Lãnh Sương Linh mở to hai mắt hỏi Lãnh Ly, mà Lãnh Ly trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào, cũng không thể nói với nàng là do người Hung Nô làm được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận