Dục Hỏa Độc Nữ


Chỉ là hôm nay hắn mặc lên y phục sạch sẽ hoa lệ, râu quai nón trên mặt cũng đã cạo, chỉ là dáng người đó, giọng nói đó, Lãnh Sương Linh có thể chắc chắn hắn ta chính là kẻ đồ tể kia!
Lãnh Sương Linh nhìn quanh trà lâu, trên bàn của những thực khách chung quanh không có đồ ăn cùng rượu mà là điểm tâm tinh xảo và trà, chắc hôm nay hắn ta không tới để đưa hàng.

Nếu hắn có đến chợ giao hàng cũng không cần mặc hoa lệ như thế, nói không chừng vừa rồi hắn đã nhận ra nàng, lại còn cúi đầu đi, theo bộ dáng ngày hôm đó của hắn ta, chắc chắn phải giữ nàng lại chế nhạo vài câu.

Hắn lúc nãy không đến hàng thịt mà đi về hướng đông, chẳng lẽ có lối tắt nào đó?
Lãnh Sương Linh ném tiền lên bàn rồi liền theo ra ngoài, tới cửa dặn dò xa phu: "Ngươi về trước đi, nếu cha hay là ca ca hỏi ta thì nói ta đã xử lí mọi chuyện thỏa đáng, tối nay trở về." Nói xong liền đi thẳng về phía đông, xa phu bất đắc dĩ lắc đầu, đại tiểu thư này ấy, nói gió là mưa, hắn cũng không có cách nào ngăn cản, đành phải trở về bẩm báo lại chi tiết.
Phía đông khu chợ là những con hẻm nhỏ, Lãnh Sương Linh lần theo một hồi lâu cũng không thấy tung tích nam nhân kia nhưng sắc trời đã tối dần.
Không biết đi đâu bây giờ.

Trong lòng Lãnh Sương Linh ảo não, hận bản thân không nhận ra hắn ta sớm hơn, nếu không cũng sẽ không bị lạc.
Nàng mơ hồ cảm giác được, kế hoạch của Lãnh Ly cùng phụ thân và ca ca có quan hệ với tây giao, mà tên đồ tể kia vô cùng khả nghi, nếu nàng có thể thăm dò được chút gì đó, nói không chừng còn giúp cho ca ca đỡ bận bịu.

Đáng tiếc.

.

.
Nàng uể oải đang muốn quay về, bỗng thấy dưới bầu trời u ám, trong đầu ngõ nhỏ phía trước sáng lên từng chiếc từng chiếc đèn lồng, phía sau cánh cửa mở rộng những nữ tử trang diễm lệ bước ra, trên tay cầm khăn lụa đỏ, bày ra bộ dáng xinh đẹp.
Lãnh Sương Linh bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây nhất định là thanh lâu.

Sau đó không khỏi nghĩ đến mẫu thân Lãnh Ly cũng do cha mang từ thanh lâu ra, trong lòng càng thêm mấy phần xem thường.
Bỗng nhiên, một thân ảnh tiến vào thanh lâu, đó.

.

.

chính là tên đồ tể nàng đang khổ sở tìm kiếm!
Lãnh Sương Linh trong lòng xoắn xuýt, nàng có nên đi vào hay không đây, hắn tới này chỗ đa phần là để tầm hoa vấn liễu, nàng thân là thiên kim Lãnh phủ lại đi vào câu lan kỹ viện, nếu bị người khác biết danh dự của nàng liền bị hủy.

Nhưng nếu vạn nhất hắn không định tầm hoa vấn liễu mà để làm truyện khác, không phải sẽ bị bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi?
Nghĩ đến ngày đó thanh dao mổ heo sáng loáng của nam nhân lắc lư trên đầu nàng, trong lòng Lãnh Sương Linh quyết tâm: Thôi, đi tìm một chút, không bị lộ là được.
Thế là nàng lấy trong tay áo ra một chiếc khăn lụa che kín mặt, theo dòng người thuận lợi trà trộn vào trong thanh lâu.
Khung cảnh bên trong khiến nàng kinh ngạc đến tròn mắt, thanh lâu có hai tầng, bên trong đình đài lầu vô cùng rộng rãi, người cũng rất nhiều, oanh oanh yến yến mặc màu xanh màu đỏ, cuối cùng nam nhân kia đã đi đâu rồi?
Không còn cách nào, đến cũng đến rồi, nàng đành tìm kĩ một chút.
Lãnh Sương Linh sợ người khác hiểu lầm nàng cũng là nữ tử thanh lâu mà đến bắt chuyện, đi đường cũng đều cẩn thận đi sát về một phía, xuyên qua đình viện đến lầu hai.
Từ lầu hai nhìn xuống là có thể nhìn toàn bộ lầu một không sót thứ gì, Lãnh Sương Linh cẩn thận tra xét trong đám người, hi vọng có thể phát hiện bóng dáng tên đồ tể kia, nhưng tất cả chỉ phí công.
Xem ra hôm nay không thu hoạch được gì, Lãnh Sương Linh chuẩn bị đi cầu thang để đi xuống, lúc qua một gian phòng lại nghe được một âm thanh hết sức quen thuộc bên trong, chính là tiếng của tên đồ tể kia!
Nàng vội ngồi xổm xuống dán lỗ tai lên cửa cẩn thận nghe, bên trong dường như có giọng của mấy người, nàng nghe không được quá rõ, nhưng mơ hồ nghe được bọn hắn nói cái gì mà "Thanh Mạch", "cung nữ", còn có "tiến cống" các thứ, cuối cùng giọng tên đồ tể xuất hiện, trong âm thanh của hắn mang theo bực bội, Lãnh Sương Linh cuối cùng cũng nghe được một câu rõ ràng.
"Vậy tháng sau sinh cổ, cho tên Hoàng đế Duyên Quốc thấy được sự lợi hại của chúng ta!"
Lãnh Sương Linh cảm thấy sau lưng nàng mồ hôi lạnh ứa ra, nàng biết mình đã nghe được một bí mật lớn, không dám dừng lại thêm nữa, xuống lầu hai vội vàng rời khỏi thanh lâu.
Trên đường đi nàng vẫn rất bối rối, đôi chân bước đi vội vã, chỉ muốn nhanh chóng về nhà báo cho cha và ca ca những điều nàng vừa nghe được, nếu nàng không nghe lầm, những kẻ trong phòng đó muốn gây bất lợi cho Hoàng thượng, nàng phải mau nói cho người nhà mới được.
Càng nghĩ càng hoảng, Lãnh Sương Linh đến cổng vừa hay gặp Lãnh Phong đang định xuất môn, câu đầu tiên nàng nói chính là: "Ca, bọn chúng muốn làm phản!" mang theo nghẹn ngào.
Lãnh Phong nghe Lãnh Sương Linh nói một câu không đầu không đuôi như vậy, nhíu mày nói: "Đừng nói lung tung, sẽ mất đầu."
Lãnh Sương Linh chộp lấy tay áo Lãnh Phong: "Ta nghe được! Ta nghe được hắn nói!"
Lãnh Phong nhìn xung quanh, kéo Lãnh Sương Linh vào phủ đi thư phòng tìm Lãnh Thiệu, nghe xong những lời Lãnh Sương Linh kể, Lãnh Thiệu quyết đoán: "Phong Nhi, ngươi đi tìm Yến Vương và Yến Vương phi, để bọn họ lén đến phủ Tướng quân, có chuyện quan trọng cần thương lượng!"
Lãnh Phong lĩnh mệnh đi thẳng đến Yến Vương phủ, đưa Hách Liên Hiên và Lãnh Ly về phủ Tướng quân.
Đợi khi năm người đều có mặt, Lãnh Sương Linh mới bình tĩnh hơn một chút.
"Ngươi chắc chắn mình không nghe lầm?" Lãnh Ly vẫn còn sợ bản lĩnh gây họa của Lãnh Sương Linh, nàng ta giỏi nhất mấy chuyện này, trước kia là khi dễ Lãnh Ly, về sau nàng nhập vào Lãnh Ly nàng ta không còn ức hϊếp được, chuyển đối tượng thành một lão già, cuối cùng bị người ta chơi lại, hôm nay theo dõi người khác nghe được những lời đại nghịch bất đạo, không biết có phải nghe lầm hay không.
"Ta chắc chắn không nghe lầm." Lãnh Sương Linh hết sức kích động, nàng tìm rất lâu mới nghe được, làm sao có thể nghe lầm, "Ta còn nghe được chúng nói cái gì mà "Thanh Mạch", nhưng lại không quá rõ ràng.

Ta không hiểu, mưu phản và Thanh Mạch có liên quan gì với nhau."
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên nhìn nhau, trong lòng đều đã nắm chắc, xem ra họ đang thảo luận Thanh Mạch Cổ, Lãnh Sương Linh đúng là không có nghe lầm, những người kia chính là người Hung Nô đã thả Thanh Mạch Cổ vào trong cống phẩm.
"Lãnh Tướng quân, mấy ngày nay sợ phải khiến Lãnh Phong chịu nhiều vất vả." Hách Liên Hiên nói với Lãnh Thiệu, "Tây giao là chỗ ở của bọn chúng, chúng ta trước đó đã rút dây động rừng, cho nên chúng chọn thương nghị đại sự trong thanh lâu, sợ chúng ta phát giác.

Nhưng bất luận thế nào, những sự tình này đoán chừng không tránh liên quan tới Lương trợ thủ, ta muốn để Lãnh Phong thay hạ nhân được phái tới chăm sóc ông ta, thuận tiện thám thính tin tức."
"Không ổn." Lãnh Ly phản bác, "Lúc trước ca ca đã đi hai lần, đi thêm sẽ làm người ta hoài nghi."
"Vậy làm sao có thể giám sát được bọn chúng?" Hách Liên Hiên đặt câu hỏi.
Quả nhiên, Lãnh Ly nói ra cái tên Hách Liên Hiên đang nghĩ trong lòng.
"Để Càn Phong đi."
Càn Phong được Lãnh Ly trợ giúp, phản ứng khi uống rượu thuốc đã hoàn toàn biến mất, mấy ngày nay hắn ở trong nhà luyện tập võ nghệ, cũng cao hứng nói cảm giác được nội lực của mình tiến bộ hơn rất nhiều, mấy chiêu thức trước kia không làm được hiện tại hoàn thành không tốn sức chút nào, Lãnh Ly cũng vui vẻ với kết quả này, nhìn Càn Phong tiến bộ từng ngày, nghĩ đến sau này an toàn của Hách Liên Hiên được đảm bảo, trong lòng nàng càng thêm vui mừng.
Càn Phong là người do Lãnh Ly đặc biệt chọn vì Hách Liên Hiên, biểu hiện trước đó của hắn cũng cho thấy lòng trung thành của mình, lấy được toàn bộ tín nhiệm của Lãnh Ly, nhưng mặc dù võ nghệ tiến bộ, mà lại thiếu kinh nghiệm, để hắn đi rèn luyện đối với hắn cũng có chỗ tốt.
Sự kiện cổ độc lần này, coi như không vì Hách Liên Hiên và Đại Duyên quốc, nàng cũng phải tra tra ra manh mối.
"Bọn chúng nói tháng sau hành động, coi như là đầu tháng sau, chúng ta cũng còn có hơn nửa tháng, cần phải tra rõ ràng chuyện này." Lãnh Ly phân tích, sau đó nói với Lãnh Sương Linh, "Bên tây giao có Vu Càn Phong giám sát, hội cầm nghệ ba ngày sau cũng cần chuẩn bị tốt, những thiên kim tiểu thư kia nếu có hứng thú với nó, sau này ngươi sẽ là người tổ chức, phải lợi dụng thật tốt những lời nói của họ để phân tích sự tình gần đây trong nhà các nàng."
Lãnh Sương Linh thật sự rất khâm phục, Lãnh Ly không chút bối rối khi đối mặt mọi chuyện, mình tuy lớn tuổi hơn nàng lại không có được tâm tư như nàng.

Thế mà nàng ta để mình phân tích chuyện nhà người ta qua lời nói, thật sự là tâm tư kín đáo.
Xem ra cha và Lãnh Phong phục nàng cũng không phải là không có đạo lý, Lãnh Ly ngoài việc không hợp với nàng ra, phương diện khác không gì đáng trách.
Lãnh Ly lại hỏi Hách Liên Hiên: "Người bạn kia của chàng tên là gì, chàng đã nói với hắn chuyện cầm nghệ chưa?"
"Ly Nhi yên tâm, ta đã nói với hắn, hắn đồng ý." Hách Liên Hiên an ủi Lãnh Ly, "Mấy ngày nay chúng ta xem như tung lưới, vất vả cho nàng rồi, đợi sau khi thu lưới thì dễ dàng hơn nhiều."
"Ta sợ khi thu lưới mới thật là gian nan." Lãnh Ly nói, "Con cá trong lưới, ta thấy không nhỏ chút nào."
Mắt Lãnh Ly lóe sáng, nàng nhớ kỹ buổi tiệc tối khi từ Đông Hải trở lại kinh thành, nàng giả làm tùy tùng ẩn nấp trong đám người hầu nhìn thấy trên người của người kia treo một vật nhỏ, ai cũng không biết ý nghĩa của nó ngoài nàng.
Mẹ ruột của nàng đã từng cho nàng xem mấy mẫu vật tổ dạy nàng phân biệt, thí dụ như Đông Hải Nguyên Tân Vương, thuộc về vương thất cho nên vật tổ của gia tộc ông ta chính là long văn, chỉ là không vĩ đại như của Hoàng tộc, long văn thuần túy đại biểu cho địa vị Hoàng tộc của ông ta.
Vật tổ của Miêu Cương là Nữ Oa Nương Nương.

Người Miêu tôn trọng thần nữ, thần nữ trong truyền thuyết là hậu đại Nữ Oa, đầu người thân rắn, vì bách tính phổ độ chúng sinh.
Vật tổ của Bắc Quốc là hình một con gấu trắng trên băng nguyên há miệng gầm thét, như là dã tâm bừng bừng của Bắc Quốc làm người bất an sợ hãi.
Vật trên thân người kia là do ngọc hòa điền thượng hạng chế thành, còn mang theo một cái vỏ hạt bên cạnh, người khác chỉ coi là một , nhưng là Lãnh Ly rõ ràng nhớ kỹ mẫu thân nói với nàng: "Đây là vật tổ của người Hung Nô, bọn hắn là tuyết lang đến từ dưới chân núi, vừa thông minh lại xảo trá, vừa hung ác lại dối trá,một ngày nào đó người Hung Nô sẽ thể hiện dã tâm của bọn hắn."
Bên trên khối ngọc hòa điền kia chính là khắc một con sói.
Mà giờ này khắc này trong một phủ đệ tráng lệ nào đó tại kinh thành, thiếu niên Vương gia vẻ mặt hung ác khác hẳn ngày thường: "Các ngươi nói ta chỉ biết chơi đùa, ta muốn để các ngươi nhìn xem, là ai có thể làm cái kinh thành này long trời lở đất!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui