Dục Hỏa Độc Nữ


Khanh Nho thở dài nói: "Xem ra đám người này cũng đã thương lượng xong, thề sống chết cũng sẽ không tiết lộ bí mật."
Lãnh Ly cũng mặt ủ mày chau, mọi người vất vả theo dõi nhiều ngày như vậy nếu không moi được từ miệng bọn hắn vật chứa cổ độc là gì há chẳng phải mọi cố gắng đều uổng phí sao.
Mấy hắc y nhân đồng loạt quỳ xuống trước mặt Khanh Nho: “Là thuộc hạ thất trách, không phát hiện được.”
"Thôi, cùng các ngươi không quan hệ." Khanh Nho phất tay, sau nói với Lãnh Ly nói, "Hôm nay chưa thể hỗ trợ thực lấy làm hổ thẹn, ta còn có việc, ta để thuộc hạ của ta giúp ngươi đem thi thể mấy người này mang về, cáo từ."
Nói xong Khanh Nho nhảy lên nóc nhà, biến mất ở trong bóng đêm mênh mang.
Khi Lãnh Ly và đám đại quân gặp nhau, Càn Phong cũng ủ rũ, hắn đuổi theo Lương trợ thủ, đuổi kịp liền chiến đấu, Lương trợ thủ thấy không cách nào bỏ trốn, liền cắn độc dược giấu trong người tự sát.
Còn lại mười mấy người bị quân của Lãnh Thiệu bắt được cũng cắn độc tự sát, chỉ còn lại tên lang trung Phùng Nho lẩn trốn không bắt được.
Đám người không còn cách nào, đành phải mang thi thể về phủ tướng quân thảo luận.
"Tối nay điều động nhiều quân lính như vậy, ngày mai Hoàng Thượng nhất định sẽ nhận được tin tức, nếu không có chứng cứ mà nói những kẻ này hạ cổ độc lại không biết cổ đặt ở đâu, sợ sẽ có kẻ có tâm cố ý vu oan hãm hại.” Lãnh Thiệu nghiêm mặt nói.
Trên triều đình từ trước đến nay phân tranh đều gay gắt, không phải ngươi chết thì là ta chết, lại thực thích minh tranh ám đấu.

Lãnh Thiệu vốn từ võ quan mà lên, có khả năng lãnh binh đánh trận can đảm cẩn trọng nên mới có thể từ trong cuộc chiến thanh danh đạt được vị trí Trấn quốc đại tướng quân.


Thế nhưng quan văn và quan võ trước nay luôn ở hai phía đối lập.

Quan võ chán ghét quan văn miệng lưỡi giảo biện chỉ biết tâng bốc nịnh nọt nếu không có quan võ bảo vệ biên cương thì cần gì đến những kẻ này ba hoa khoác lác.
Mà quan văn cũng xem thường quan võ thô lỗ, chỉ biết chém chém giết giết như kẻ mọi rợ, thái bình thịnh thế nơi nào cần đến bọn họ, chỉ có quan văn lịch triều lịch đại* đều cần.
(*các triều đại qua nhiều thế hệ)
Hai phe vẫn luôn chán ghét lẫn nhau, hiện tại Vân Tương cùng Liễu Quốc Công chuẩn bị kết thân, bên quan võ chỉ còn Lãnh Thiệu đứng đầu thế đơn lực bạc.

Ngày mai Hoàng Thượng biết được tránh không khỏi bị trách phạt.

Mà mấy tên quan văn chỉ sợ thiên hạ không loạn chắc chắn sẽ châm ngòi thổi gió, khiến Lãnh Thiệu thập phần nhức đầu.
Hắn dẫn binh đánh trận mọi việc đều thuận lợi chỉ riêng việc cùng đám quan văn biện luận hắn lại vô phép thực hiện.
"Nếu như ngày mai phụ hoàng trách cứ tướng quân, ta tất nhiên sẽ lên tiếng, tuyệt không để tướng quân phải chịu ủy khuất." Hách Liên Hiên vừa theo quan binh chạy ngược chạy xuông cả người đầy bụi thở hồng hộc vẫn lên tiếng an ủi Lãnh Thiệu: "Tướng quân không cần phải lo lắng, nếu là phụ hoàng muốn trừng phạt tướng quân, ta nhất định đứng trước để phụ hoàng trừng phạt ta trước."

Lãnh Ly nghe Hách Liên Hiên ngây thơ nói chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: "giờ cũng không phải thời điểm đi lo lắng ai bị trách phạt, việc cấp bách bây giờ là nghĩ làm sao tìm được Phùng Nho đồng thời ngăn hắn uống độc tự sát lại từ hắn biết được Thanh Mạch cổ hạ trên cống phẩm nào mới phải."
"Ngoại trừ nho và tuyết trà, những cái khác đều là đồ vật." Hách Liên Hiên phân tích, "Nho tất nhiên sẽ không, một đường vận chuyển đều phải ướp băng nếu không sẽ hỏng mất, mà Ly Nhi trước đó nói qua Thanh Mạch Cổ không thể ướp lạnh, nếu không sẽ chết."
"Tuyết trà cũng bị loại trừ, năm nay tuyết trà chỉ thưởng ba nhà, trong phủ chúng ta ta uống không có việc gì, Liễu Phủ cùng Vân Phủ cũng bị loại trừ, còn đồ vật gì có thể hạ cổ?"
"Đồ cống phẩm đều là vàng bạc châu báu, hẳn là không có trong đó, lần này Thanh Mạch Cổ có thể đặt ở chỗ nào?" Lãnh Ly cũng hết đường xoay xở.
“Làm sao các ngươi phát hiện ra Thanh Mạch Cổ?” Lãnh Sương Linh từ trước đến nay vẫn chưa hiểu chi tiết về chuyến đi Đông Hải của Hách Liên Hiên và Lãnh Ly, thấy bọn họ đang phân tích, không nhịn được hỏi.
Hách Liên Hiên nhìn thoáng qua Lãnh Ly, thấy nàng không có ý tứ ngăn cản, liền thở dài nói: " Tìm được trong cơ thể người, người Tây Sơn dung thân người luyện hóa cổ độc, cổ này sẽ sinh trưởng trong cơ thể con người."
Lãnh Sương Linh nghe phương pháp nuôi cổ tàn nhẫn như vậy sắc mặt trở lên trắng bệch.

Nàng mặc dù có chút kiêu căng tùy hứng nhưng vẫn là một cô nương gia được nuông chiều từ bé, nghe được sự tình ác độc như vậy không khỏi muốn nôn ra.
"Hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, tự mình hồi phủ nghỉ ngơi đi." Lãnh Thiệu cuối cùng mở miệng hạ lệnh, "Ngày mai nước đến đất chặn binh đến tướng ngăn, Lãnh Thiệu ta vì nước vì dân không thẹn với lương tâm, chỉ là đáng tiếc những người Nữ Chân này quá mức giảo hoạt, chúng ta không ngờ bọn hắn vì không muốn lộ ra bí mật mà uống thuốc độc tự sát, mất nhiều thời gian theo dõi như vậy"
Lãnh Ly thấy Lãnh Thiệu nản lòng thoái chí đành phải an ủi: "Phụ thân không cần lo lắng, ngài vì Đại Duyên quốc vào sinh ra tử không ai không biết không người không hay, Hoàng Thượng hẳn cũng hiểu rõ điều ấy nên sẽ không định tội người."
Lãnh Thiệu không muốn nói nhiều nữa, thở dài chắp tay rời đi.

Đợi phải ngày mai tảo triều, sợ lại là một phen gió tanh mưa máu.
Quả nhiên, tảo triều bắt đầu, liền có quan viên ra khỏi hàng tấu: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần tối hôm qua phát hiện trong thành rối loạn, từng nhóm quan binh ở trong thành giơ đuốc khắp nơi tìm kiếm, nói do Lãnh Tướng Quân hạ lệnh đuổi bắt phản tặc, thế nhưng bận bịu hồi lâu cũng không nghe được tin tức bắt được người, không biết Lãnh Tướng Quân có thể ra mặt giải thích một chút?" Nói xong con mắt liếc qua Lãnh Thiệu.
Người này là ngự sử đại phu Thẩm Hồng, hắn từ trước đến nay là thủ hạ của Vân Tương, hôm nay chất vấn, chắc chắn là do Vân Tương chỉ dẫn.
Hoàng Thượng quả nhiên nhăn lông mày hỏi Lãnh Thiệu: "Lãnh ái khanh, hôm qua cần làm chuyện gì xuất động quan binh, đuổi bắt phản tặc ở đâu?"
Lãnh Thiệu bước ra khỏi hàng nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, hôm qua đuổi bắt chính là ngoại tộc Hung Nô sống ở ngoại thành phía tây, phát hiện bọn hắn cố ý lật đổ Duyên Quốc ta."
"Hoang đường!" Ngự sử đại phu cười lạnh nói, "chỉ là mấy Hung Nô ngoại tộc có thể lật đổ Duyên Quốc? Ta ngược lại là nghe nói thiên kim của Lãnh Tướng Quân trước đó vài ngày, lỗ mãng xâm nhập vào nhà của một ngoại tộc phía Tây, còn đoạn mất một cái chân của người ta, Lãnh Tướng Quân hẳn là trả thù cho nữ nhi mới gắn tội danh này lên đầu người ta đi."
Nhìn ngự sử đại phu bộ mặt khinh bỉ, Lãnh Thiệu tức đến dựng râu trừng mắt, đám văn nhân không có kẻ nào tốt cả, chết còn có thể nói thành sống được: "Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, Hoàng Thượng, vi thần thừa nhận là chính mình không chuẩn bị chu đáo, đám phản tặc Hung Nô thời điểm bị bắt toàn bộ đều uống thuốc độc tự sát, bởi vậy hạ thần giờ muốn nói nguyên nhân cũng không có chứng cứ cùng nhân chứng.

Đều là vi thần thất trách, vi thần cam nguyện bị phạt."
"Hừ." Ngự sử đại phu nghe được Lãnh Thiệu nguyện ý nhận tội vẫn không buông tha: "Lãnh Tướng Quân một câu hời hợt "Cam nguyện bị phạt" liền quên mất tính mạng của dân chúng vô tội? Bọn hắn mặc dù không phải con dân Duyên Quốc, nhưng đã ở kinh thành nhiều năm.

Hung Nô Đại Hãn mỗi năm đều tiến cống cho nước ta, chưa từng có hành vi vượt quá khuôn phép, hôm qua Lãnh Tướng Quân khiến những người Hung Nô này mất tính mạng, không sợ Hung Nô cùng Đại Duyên ta kết lên oán thù sao!"
Ngự sử đại phu nói ăn nói hùng hồn, Hoàng Thượng tức giận: "Lãnh Tướng Quân đây là sợ trẫm không còn ỷ vào khanh rồi? khanh thực sự không cần phải làm như vậy."
Lãnh Thiệu nghe ngự sử đại phu châm ngòi ly gián, Hoàng Thượng vậy mà cũng không nguyện ý tin tưởng mình, quỳ trên mặt đất đập đầu thật mạnh: "Hoàng Thượng minh giám, sự tình còn chưa tra rõ ràng, trước đó vi thần thực sự không có gì để giải thích thêm, việc này quan hệ trọng đại, liên lụy rất nhiều, sơ ý một chút liền bốc lên chiến tranh giữa Hung Nô và Đại Duyên.


Thần nguyện ý cam nguyện chịu phạt vì lỗ mãng điều binh!"
Thừa tướng từ trong đội ngũ đứng ra đối chất với Lãnh Thiệu: "Lãnh Tướng Quân, ngươi vì Duyên Quốc chinh chiến nhiều năm, chiến công hiển hách, nhưng là người người đều biết ngài một đôi nữ nhi thực không chịu quản giáo, nghe nói hai người bọn họ năm ngoái ở đường cái ngăn Yến Vương Phi lại khó xử nàng, bởi vì Yến Vương Phi là thứ nữ nên coi thường nàng, chỉ là cuối cùng cũng không chiếm được lợi, nghe nói trưởng tử Lãnh Phong của ngài còn bị Yến Vương Phi giáo huấn, mù mất một thời gian.

Theo ta thấy, rõ ràng chính là ngươi thiên vị nữ nhi mới liên lụy người Hung Nô vô tội này, ngươi trước mặt hoàng thượng không chịu thừa nhận, đây chính là phạm tội khi quân."
Lãnh Thiệu đã nhiều lần nhắc nhở bản thân phải cẩn thận khi nói chuyện, đừng rơi vào bẫy của những kẻ tiểu nhân này, nhưng bọn họ lần lượt khiêu khích dù hắn định lực cho dù tốt cũng thật sự là không thể chịu đựng được.
"Trang thừa tướng, các ngươi đây là định ép chết Lãnh mỗ sao? Ta đã nói chuyện này còn chưa điều tra kỹ càng, nay ta sẽ nói rõ với Đại Lý Tự, nếu là có tội Đại Lý Tự cũng sẽ điều tra cho rõ chưa tới phiên các người chất vấn ta đâu.

Hơn nữa Hoàng Thượng còn chưa nói gì ta đâu, nhưng là các ngươi một người lại một người đem tội danh áp cho ta, các ngươi đem Hoàng Thượng đặt chỗ nào rồi?" Lãnh Thiệu biết không thể cùng bọn họ tranh luận, đành phải đổi chủ đề, lập tội vu cáo vô tội, chờ Hoàng Thượng tự mình nói chuyện, nếu tiếp tục để bọn họ thổi lửa e rằng Hoàng Thượng sẽ bị bọn họ mê hoặc mất.

Hoàng Thượng nghe hai phe tranh chấp, vẫn đang do dự Hách Liên Hiên bỗng nhiên bước ra, vừa lên tiếng chính là long trời lở đất.
"Khởi bẩm phụ hoàng, đêm qua kỳ thật sự tình cùng Lãnh Tướng Quân cũng không liên quan quá lớn, quan binh bắt phản tặc là theo chỉ thị của nhi thần.

Bọn hắn âm mưu phá hoại mối quan hệ giữa Hung Nô và Duyên quốc, hơn nữa việc này còn liên quan đến Hoàng thất chúng ta, mong phụ hoàng có thể cho nhi thần thời gian, sau khi tra rõ lại trị tội cũng không muộn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận