Lãnh Ly lặng lẽ ngồi đó, chóp mũi ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ trong phòng ngủ của Thái hậu.
Hương thơm khiến bình tâm tĩnh khí, đột nhiên nàng cảm giác đầu óc minh mẫn, tâm tình trở nên bình tĩnh.
Thái hậu ra lệnh cho người dâng trà, sau đó kêu trong tất cả cung nữ thái giám trong cung lui ra.
“Yến Vương đã ra khỏi thành rồi?” Thái hậu cười ôn hòa, ánh mắt sắc bén có đường nét rất sâu sắc, nhưng lại có vẻ rất ôn nhu
“Vâng, chàng đã ra khỏi thành.” Lãnh Ly vẫn không biết lần này Thái hậu triệu nàng vào cung làm gì, nên cũng không nói thêm gì để theo dõi tình hình.
Thái hậu gật đầu, trên búi tóc là trâm cài kim sắc Phượng Hoàng bên trên búi tóc tua tủa lắc lư theo động tác của nàng.
“Không biết khi nào hắn mới trở lại, nhưng làm cho ngươi đau lòng, để các ngươi cứ như vậy tách rời.” Thái hậu có chút thở dài.
“Đa tạ Thái hậu đã thông cảm.” Lãnh Ly lập tức đứng dậy cúi đầu xuống, “Chỉ là Yến Vương là vì thủ vệ Miêu Cương, vì quốc sự, ta không cảm thấy vất vả.”
“Khó được người hiểu chuyện, ân cần.” Thái hậu cười, luôn luôn cho người ta một loại cảm giác hiền hoà phi thường.
Thế nhưng Lãnh Ly rất rõ ràng, Thái hậu tại hậu cung chìm nổi nhiều năm, trải qua nhiều chuyện như vậy ngồi lên vị trí Thái hậu, nếu như chỉ là một mực thiện tâm, không chừng chết rất nhiều lần, làm sao còn có thể ngồi đây trở thành Thái hậu!
Lãnh Ly im lặng.
“Mau dậy đi, đừng hơi một tí liền quỳ.” Thái hậu đứng dậy, một thân màu nâu nhạt gấm hoa cung trang, nhìn trang trọng lộng lẫy, nàng đi đến bên người Lãnh Ly nói ra: “Ai gia biết một mình ngươi ở tại Yến Vương Phủ bên trong tịch mịch.
Không bằng liền bồi tại bên cạnh ta đi, nếu như ngươi không cảm thấy bồi một lão nhân rất phiền muộn.”
“Đa tạ Thái hậu từ ái.” Lãnh Ly lập tức chúc phúc cảm tạ, mặc dù trong nội tâm nàng còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng là dưới mắt nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, “Cháu dâu, nguyện ý đi cùng Thái hậu.”
Thái hậu hài lòng cười một tiếng, hướng về phía cửa tẩm điện hô: “Người đâu, thu dọn y phục đưa cho Yến Vương Phi.”
Một tiểu thái giám lập tức đáp ứng, đem ba người cung nữ thu dọn đồ đạc.
“Xin Thái hậu cho thần nói chuyện với người trong phủ, để bọn họ thay thần thu thập một vài thứ.” Lãnh Ly nói.
“Cũng đúng.
Trong cung này người làm sao nói cũng không bằng người của mình hầu hạ, đi đi.” Thái hậu cười nói.
Rời khỏi tẩm cung Thái Hậu, một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy xông vào phủ Thái hậu, nàng vểnh tai nghe thấy, nói là Liễu Quý Phi cùng Huệ Tần bị ong mật tổn thương, lại rất nghiêm trọng, không có cách nào nhìn thấy người.
Lãnh Ly cười lạnh, những ngày này nàng cũng có thể thanh tịnh chút ít.
Thái hậu không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là dặn dò: “Vậy liền để Liễu Quý Phi và những người khác nghỉ ngơi khoẻ mạnh sớm bình phục.”
Nghe nói mẫu phi mình bị ong đốt, Hách Liên Trần lập tức mang theo Hách Liên Sở tiến cung.
Hách Liên Trần bước vào trong phủ Liễu Quý Phi, trước mắt là tầng tầng lớp lớp khăn che mặt, Liễu Quý Phi đau khổ rêи ɾỉ nằm ở trên giường, trên mặt còn che một tầng lụa mỏng.
Nhìn vẻ phập phồng trên mặt Liễu Quý Phi, Hách Liên Trần ân cần hỏi han: “Mẫu phi, người cảm giác như thế nào, chuyện này rốt cuộc là như thế nào mà bị ong mật đốt?”
Liễu Quý Phi đang nhắm chặt hai mắt,vừa mở mắt liền nghe thấy tiếng của Hách Liên Trần, nàng bởi vì một mực gào thét cuống họng đều có chút bổ, trong cổ họng có chút nghẹn ngào vì không ngừng gào thét, “Không biết, đột nhiên có một đàn ong bay xuống.
“
“Mẫu phi, người nói rõ ràng chút.” Hách Liên Trần luôn cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.
“Chính là ta cùng Huệ Tần vào thời điểm tiến đến ngự hoa viên, thế mà đụng phải Yến Vương Phi, ta còn tưởng rằng Yến Vương rời đi nàng ta sẽ thành thành thật thật trốn ở Vương phủ, không nghĩ tới lại bị Thái hậu gọi tiến cung.” Nghĩ tới đây, Liễu Quý Phi cũng quên đi đau đớn trên mặt, nàng nắm lấy ống tay áo Hách Liên Trần nói: “Trần Nhi, ta cảm thấy Thái hậu lúc này đưa nàng ta triệu tiến vào cung, không phải chuyện gì tốt, con nhất định phải đề phòng.”
Hách Liên Trần hai hàng lông mày nhíu chặt, Thái hậu thế mà mời Lãnh Ly tiến cung, Thái hậu bên kia đối với thân phận người thừa kế hoàng vị một mực là mập mờ không rõ, chưa từng công khai, bây giờ xem ra chẳng lẽ là muốn Hách Liên Hiên sao? ! Thế nhưng Hách Liên Hiên thấy thế nào cũng là một người tầm thường, chẳng lẽ Thái hậu làm như vậy có ý tứ sâu xa khác? !
Hách Liên Trần dường như nghĩ đến cái gì nói ra: “Mẫu phi, người nói là gặp Yến Vương Phi về sau mới bị ong mật tập kích sao?”
Liễu Quý Phi chậm rãi gật đầu.
Hách Liên Trần song quyền nắm chặt, xem ra chính là nàng giở trò quỷ!
Nhìn thấy Hách Liên Trần dáng vẻ căm hận không thôi, Liễu Quý Phi cũng lập tức hiểu được, nàng hai mắt trừng trừng mang theo nồng đậm hận ý cùng sát ý, “Thì ra là nàng ta, cái người khốn kiếp này!” Liễu Quý Phi bởi vì bộ mặt biểu lộ quá mức vặn vẹo mà kéo đau nhức khuôn mặt bánh bao, đau khiến nàng khổ sở, thật là khó chịu.
“Mẫu phi, người đừng kích động, chuyện này tự có nhi thần vì người truất bỏ xiêm y, bây giờ Hách Liên Hiên đã đi, diệt trừ Lãnh Ly dễ như trở bàn tay!” Hách Liên Trần an ủi Liễu Quý Phi, đôi mắt híp lại tràn đầy sự thù địch đáng sợ.
Lãnh Ly ngươi quyết đoán như vậy, cũng đừng trách hắn tàn nhẫn.
Hách Liên Trần an ủi Liễu Quý Phi, Hoàng Thượng lập tức liền từ trong triều chạy tới, còn chưa kịp nhìn thấy Liễu Quý Phi liền bị Hách Liên Trần ngăn lại nói.
Hách Liên Trần quỳ gối hoàng thượng trước mặt, hai tay ôm quyền nói: “Xin phụ hoàng thứ lỗi, mẫu phi hiện tại còn chưa thích hợp diện thánh.
Đợi mẫu phi khỏi bệnh, Nhi Thần chắc chắn tự mình mời phụ hoàng đến đây.”
Liễu Quý Phi dung mạo khuynh thành, đối với dung mạo của mình từ trước đến nay yêu quý, là nữ nhân được sủng ái nhất trong hậu cung, nàng đã hạ sinh hoàng tử Hách Liên Trần, với sự giúp đỡ của Liễu thị đã giúp nàng chiếm một vị trí trong lòng hoàng thượng.
Hách Liên Trần biết rõ việc này, nếu như hiện tại để Hoàng Thượng nhìn dung mạo Liễu Quý Phi, nhất định sẽ để lại trong lòng hoàng thượng một chấn động lớn, cho dù ngày sau Liễu Quý Phi tốt, Hoàng Thượng đối nàng cưng chiều chỉ sợ không như trước.
Khi đó hắn sẽ thờ ơ ngay cả với chính mình, cho nên bây giờ không thể để Hoàng Thượng nhìn thấy Liễu Quý Phi, liền ra đón ngay khi tiểu thần đi qua.
“Thôi được, con những ngày này cũng phải thường xuyên vào cung chiếu cố thật tốt mẫu phi con.” Hoàng Thượng lo lắng nhìn xem màn trướng trùng điệp, chỉ có thể mơ hồ trông thấy trên giường nằm một người.
“Ái phi, nàng dưỡng bệnh thật tốt, trẫm ngày khác trở lại thăm nàng” Hoàng Thượng hướng về phía bóng người mơ mơ màng màng kia.
Hô.
“Vâng, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần thϊếp chắc chắn an tâm dưỡng thương.” Liễu Quý Phi cắn răng, lại còn muốn giả bộ dáng vẻ mảnh mai để chiếm được thiện cảm.
“Trẫm đã để thái giám thị vệ đem tổ ong đi đốt hết ở nhiều nơi trong cùng, ái phi nghỉ ngơi thật tốt đi, trẫm đi trước.” Hôm nay tổn thương chính là Liễu Quý Phi cùng Huệ Tần ngày mai cũng không biết là ai không may, liền xem như là phòng hoạn với vị nhiên đi.
“Cung tiễn phụ hoàng.” Hách Liên Trần đưa mắt nhìn Hoàng Thượng rời đi.
“Lãnh Ly con tiện nhân.
Nàng, khốn nạn, nàng!” Liễu Quý Phi tức hổn hển, trong hậu cung dung mạo nữ nhân là quan trọng nhật, bây giờ nàng ta dám can đảm làm biện pháp tổn thương dung mạo của mình, nàng ta ra tay như thế này, nàng nhất định sẽ không bỏ qua!
Hách Liên Trần rời đi tẩm cung Liễu Quý Phi, liền gặp được Hách Liên Sở ở đối diện, hắn biết Hách Liên Sở là tìm đến mình, thấy bộ dạng phẫn nộ của hắn nói: “Nơi này là hoàng cung, ngươi sao hoảng loạn như vậy? !”
Làm sao mà loạng choạng như vậy, làm sao có thể xảy ra biến cố lớn, Hách Liên Trần bất mãn nhìn hắn.
“Tam ca, nhất định là Yến Vương Phi giở trò quỷ!” Hách Liên Sở vội vàng nói: “Ta đều nghe ta mẫu phi nói, chính là nàng ta, cũng chỉ có nàng ta!”
“Ngươi bình tĩnh lại!” Hách Liên Trần kêu to: “Ngươi chẳng lẽ muốn trở thành Hách Liên Thiệu thứ hai sao? ! Ngươi không có chứng cứ liền nói là nàng ta gây nên, nàng ta nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ngươi liền không sợ nàng trả đũa sao? !”
Hách Liên Sở muốn Hách Liên Thiệu hạ tràng lập tức ngậm miệng lại, hắn thấp giọng nói ra: “Nhưng là tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy tha cho nàng ta!”
“Đó là tất nhiên.” Hách Liên Trần trong lòng đã có tính toán, hắn nhẹ như mây gió cười nói: “Nghe nói nàng bị Thái hậu mời đến trong cung tiếp khách, ngươi cũng biết, hoàng cung lớn như thế, ngày thường liên tục xảy ra tai nạn, chết một người hai người càng là chuyện bình thường.”
Hách Liên Sở lập tức hiểu được ý tứ của hắn, đối với nụ cười tàn nhẫn lãnh đạm của Hách Liên Trần, hắn cũng cười theo.
Tới gần chạng vạng tối, Thanh Âm mang theo quần áo Lãnh Ly, trong phòng ngủ, Thanh Âm dọn dẹp giường, nàng ngồi trên ghế pha một tách trà thơm.
“Yến Vương Phi, Thái hậu cho gọi người.” Một tiểu cung nữ mặc lục lam đi tới cửa phòng ngủ nói.
Lãnh Ly thoảng qua ngước mắt, “Ừm, ta lập tức đi liền.”
Sau khi cung nữ rời đi, Thanh m đi vào bên cạnh nàng nói: “Chắc hẳn Thái hậu là muốn dùng bữa với Vương Phi”
“Nếu là đơn giản như vậy thì tốt.” Lãnh Ly đứng dậy, váy dài xoã tung trên sàn, quyến rũ mà đi.
Lãnh Ly biết rõ, Thái hậu lưu nàng bên người là có hai lý do, một cái là cố ý lôi kéo nàng, biết Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần cùng nàng bất hòa, đem nàng lưu tại bên cạnh, hai người có thể lợi dụng thích hợp lẫn nhau khi cần thiết.
Một cái khác chính là nàng phản đối Hách Liên Hiên ngồi lên hoàng vị, lưu lại mình tại bên người nàng, đợi đến có một ngày như vậy, có thể lợi dụng mình uy hϊếp Hách Liên Hiên.
Còn cái khác nàng tạm thời còn nghĩ không ra.
Đi vào trong tẩm cùng Thái hậu, Thái hậu đang chờ nàng, thấy nàng đến, liền cười nói: “Đến đây, ngươi đi theo ta.”
Lãnh Ly không rõ nên đi theo Thái hậu bước vào nội cung, hóa ra là một gian phòng Phật giáo nhỏ.
Đứng ở cửa, Thái hậu không đi vào mà dừng ở cổng.
Bàn thờ Phật làm bằng gỗ đàn hương có tượng Quan m bằng ngọc hạt Hòa Điền, thân bằng ngọc trong suốt, dưới ánh nến sáng càng nhẹ nhàng và thanh tú hơn.
Ở kiếp trước, ký ức điên cuồng đẫm máu kia đột nhiên dung hợp trong ngực Lãnh Ly.
Bị tình yêu che mờ đôi mắt, hai tay dính đầy sinh mệnh hận thù, trước mắt của là người bị nàng gϊếŧ chết, xác chết nhìn thật nguy hiểm nhưng vô tội làm sao.
Nếu không phải Hách Liên Trần, nàng sau khi trọng sinh lại gánh chịu bao nhiêu tội lỗi!.