Dục Hỏa Độc Nữ


Liễu Quý phi đương nhiên không có thừa nhận bản thân có dính líu tới Thanh phi, bày ra một mặt lạnh lùng, nói: “Thanh phi a Thanh phi! Sao ngươi lại có thể hồ đồ như vậy chứ? Nói thế nào thì Hoàng thượng cũng là phụ hoàng của Lục Vương gia.

Ngươi làm như vậy không phải là chặt đứt tình cảm của ngươi với Hoàng thượng, còn có tình phụ tử của Hoàng thượng với Lục Vương gia hay sao? Uổng công bản cung thấy ngươi đáng thương còn tin lời ngươi nói.”
Thanh phi trăm triệu không ngờ tới Liễu Quý phi sẽ nói như này, vừa mới bày ra vẻ mặt sửng sốt thì lại thấy Liễu Quý phi đang nháy mắt ra hiệu với mình, liền nhớ tới ước định lúc đó giữa các nàng, mới minh bạch lúc này không thể để cho Liễu Quý phi bị liên lụy được, lập tức nuốt nước miếng rồi khóc lóc kể lể: “Bệ hạ, bệ hạ! Thϊếp đối với bệ hạ chính là toàn tâm toàn ý, ngài vì cái gì mà lại không tin thϊếp cơ chứ?”
Hoàng thượng vì chuyện nàng ta trát tiểu nhân nguyền rủa đã căm tức không thôi, hiện tại lại còn ở đây khóc kinh thiên động địa, lông mày đều đã nhíu chặt lại với nhau.
“Thanh phi, trẫm đối với ngươi cùng Thiệu nhi đều đã là pháp ngoại khai ân, mà ngươi lại không biết đường ăn năn hối cải.

Như vậy đi, kể từ hôm nay liền biếm vào lãnh cung.” Hoàng thượng ngữ khí lãnh đạm, sủng ái dành cho Thanh phi đều đã tan thành mây khói.
Vô tình nhất đế vương gia, sự sủng ái của các bậc hoàng đế há có thể đáng tin sao? Lãnh Ly nhếch nhếch khóe môi cười nhạt, đồng giường cộng chẩm thì sao, một khi uy hϊếp đến địa vị cùng tính mạng của bản thân chẳng phải là đều có thể vứt bỏ?
Muốn hãm hại người khác nhưng lại chọn cách tự hủy như này thì quả thực Thanh phi đây là đang tự tìm chết.
Thanh phi nghe xong thì cảm thấy đầu mình ong ong, ngã ngồi trên mặt đất.

Biết bản thân đã không còn cơ hội trở mình nữa nên cũng không khóc không nháo, mặt mày như tro tàn, hai mắt trống rỗng.
“Hoàng nhi.” Hoàng Thái hậu nhàn nhạt nói: “Ai gia hy vọng loại chuyện này sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa.

Tuy nói vị trí Thái tử, mỗi Hoàng tử đều có cơ hội nhưng ai gia không hy vọng sẽ tranh nhau đến túi bụi.

Dù sao tình nghĩa huynh đệ vẫn là quan trọng nhất.

Quan hệ giữa các Hoàng tử có hòa thuận thì đối với ngươi mới có lợi.


Nếu có kẻ thừa dịp Yến Vương gia xuất binh bên ngoài mà gây khó dễ cho Yến Vương phi sẽ làm Vương gia thương tâm đến nhường nào.

Ý tứ của ai gia ra sao, hoàng nhi hẳn là hiểu.”
Hoàng thượng gật gật đầu, tình hình hiện tại của Miêu Cương bên kia xác thật là rất cần Hách Liên Hiên, mà Hách Liên Hiên lại đối với Lãnh Ly là phi thường coi trọng, hắn làm sao có thể không biết.
Tuy nói đế vương đăng cơ, dưới châm giẫm lên đều là thây nhục cùng máu tươi, nhưng hắn quả thật không muốn các nhi tử mình sẽ vì ngôi vị hoàng đế này mà tranh nhau đến máu chảy thành sông.
Liễu Quý phi thật nhanh cũng bị tức chết rồi, nhìn thấy Hoàng Thái hậu nơi nơi chốn chốn đều là đối với tiện nhân Lãnh Ly kia bảo hộ, hai tay nắm chặt đến trắng bệch.
Hết thảy đều đã được an bài, Hoàng thượng hạ lệnh cho người đến đưa Thanh phi đi, ngay cả những cung nhân liên quan cũng bị xử trảm, Bích Tiêu cung khôi phục được vẻ yên tĩnh ban đầu.
Hoàng thượng đi rồi, Thái hậu nhìn mây đen quay cuồng trên đầu, nói với Lãnh Ly: “Hoàng thượng chung quy vẫn là không đành lòng.

Nếu hắn cẩn thận truy tra, khẳng định sẽ tra ra được manh mối của Liễu Quý phi.”
Lãnh Ly gật đầu, chính là bởi hiện tại Liễu Quý phi có Liễu gia cùng Vân gia làm chỗ dựa, còn có chúng đại thần cho rằng hoàng tử của nàng ta có năng lực nhất, muốn đánh ngã nàng ta khỏi đài thật sự quá khó khăn.
Đêm, một trận mưa to đến, cọ rửa hết thảy chướng khí mù mịt trong hoàng cung.
Lãnh Ly đứng trước thềm ở tiền điện, nhìn từng hạt mưa róc rách chảy từ trên mái xuống mà thở dài, cũng không biết Hách Liên Hiên ở bên kia thế nào rồi.
Nàng tự biết chính mình ở hoàng cung gây thù chuốc oán rất nhiều, mặc dù được Thái hậu che chở nhưng dù sao người cũng không thể cứ xuất đầu lộ diện, lại không có cầm quyền hậu cung.

Xem ra nàng vẫn phải tự mình xây dựng thế lực trong cung mới tốt, về sau có tin tức gì đều có thể liên hệ, nếu cứ chỉ trông chờ vào một mình Thanh Âm cũng không phải biện pháp.
Nàng tư tiền tưởng hậu, những phi tần đã sớm vào cung khẳng định là không được, chỉ có thể xuống tay từ chỗ các phi tần mới tiến cung.

Hiện tại đang có một người, chính là thừa dịp Liễu Quý phi phải dưỡng bệnh mà leo lên long sàng – An Quý nhân.


Ngày mai nàng sẽ đi xem xét một chút, nếu là một người có thể dùng, đối với nàng mà nói thì đây sẽ là một quân cờ tốt.
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Ly phân phó Thanh Âm đi thám thính, nửa nén hương sau liền trở lại, đi về phía Lãnh Ly, thấp giọng bẩm báo: “Vương phi, nghe nói đêm qua Hoàng thượng nguyên lai là đang ở chỗ Liễu Quý phi, kết quả mới nghe An Quý nhân nói thân thể mình khó chịu liền lập tức bỏ lại Liễu Quý phi mà đội mưa tới cung của An Quý nhân.
Lãnh Ly nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn, An Quý nhân kia có năng lực gì mà cư nhiên có thể đem người từ chỗ Liễu Quý phi “thỉnh” đi, phỏng chừng do chuyện này Liễu Quý phi càng không thể dung túng nữa rồi.
Lãnh Ly ánh mắt trầm trầm, nguyên lai nàng còn muốn đi đến chỗ An Quý nhân một chút, xem ra hiện tại vẫn là để từ từ rồi nói.

Không chừng Liễu Quý phi sẽ ra tay gây khó dễ cho An Quý nhân trước, nàng đợi đến lúc ấy rồi đi thăm An Quý nhân cũng không muộn, như vậy chẳng phải càng khiến An Quý nhân cảm động và nhớ mặt nàng hay sao?
Bất quá không đợi quá lâu, chỉ mới vài ngày sau, Liễu Quý phi lấy lý do An Quý nhân không biết cấp bậch lễ nghĩa, đem nàng cấm túc.
Nghe nói An Quý nhân mỗi ngày đến vấn an Liễu Quý phi đã liên tục nhiều ngày tới trễ, ỷ vào gần đây được Hoàng thượng sủng ái nên ngay cả lúc trả lời Liễu Quý phi cũng lười.

Mà Liễu Quý phi lại là người ra sao? Như nào có thể dung túng cho An Quý nhân có cái thái độ đấy với mình bèn lập tức dung hình.
Lãnh Ly ngồi chờ ở cái chòi trong Ngự hoa viên hóng mát, lúc sau, Thanh Âm mang đến trước mặt nàng một tiểu cung nữ.
“Nô tỳ thỉnh an Yến Vương phi.” Tiểu cung nữ hành lễ.
“Ngươi là cung nữ hầu hạ bên người An Quý nhân” Lãnh Ly ngồi ở trên chòi nghỉ mát, cao cao tại thượng nhìn xuống dưới.
Tiểu cung nữ thoạt nhìn phi thường trấn định, nhưng chính thân thể thỉnh thoảng vẫn run rẩy kia đã bán đứng nàng.

Nàng gật gật đầu: “Dạ, nô tỳ tên Tâm Xảo.”
“Nương nương nhà ngươi như nào rồi?” Tâm Xảo len lén nâng mắt lên nhìn Lãnh Ly một cái, rồi nhanh chóng cúi xuống, đáp: “Không tốt lắm ạ.

Liễu Quý phi cấm túc Quý nhân, bên người chỉ chừa lại một mình nô tỳ hầu hạ, tất cả thái giám cùng cung nữ đều đuổi đi.


Ngay cả người của phủ Nội vụ cũng không để Quý nhân vào mắt, đồ ăn đưa đến mỗi ngày chỉ có rau xanh.

Hơn nữa Quý nhân bị dùng hình, lấy kẹp kẹp đầu ngón tay, nô tỳ đi thỉnh Thái y nhưng vì có mệnh lệnh của Liễu Quý phi mà không một Thái y nào dám đến xem cho nương nương.”
Lãnh Ly đương nhiên biết việc này do Liễu Quý phi làm, lại hỏi tiếp: “Bổn cung là đang hỏi Quý nhân nhà ngươi chính là đã biết sai rồi?”
“Việc này…” Lòng bàn tay Tâm Xảo lúc này đã sớm túa ra mồ hôi lạnh.

Kỳ thật sau khi Tâm Xảo bẩm báo lại cho An Quý nhân là Yến Vương phi muốn gặp, An Quý nhân nghe xong thì phi thường muốn gặp, bởi nàng tự biết bản thân thân phận thấp kém, tuy rằng đều đã được làm Quý nhân nhưng chính là người khác vẫn không muốn gặp nàng, các phi tần thì lại cứ trốn tránh nàng.

Bây giờ nghe nói Lãnh Ly là tâm phúc bên người Thái hậu, lại cùng Liễu Quý phi đối lập nên dặn Tâm Xảo là nhất định phải kéo bằng được Lãnh Ly về phía nàng.
“Trở về truyền lại cho Quý nhân nhà ngươi, nàng bị Liễu Quý phi trừng phạt quả thực là do lỗi của nàng, thị sủng sinh kiều.

Người khác vốn là khinh thường nàng, chính mình lại còn không biết tự lượng sức, cứ tiếp tục thì chỉ sợ lần sau ngay cả xương cốt cũng không còn.” Lãnh Ly ngữ khí thản nhiên, liếc Tâm Xảo một cái, “Đi đi, đem những lời này từ đầu đều cuối đều nói hết cho An Quý nhân, nếu nàng ấy thông minh liền biết nên làm như nào.”
“Dạ.” Tâm Xảo đứng dậy rời khỏi Ngự hoa viên.
Thanh Âm từ sau bước lên, đến gần chỗ Lãnh Ly, nói: “Tại hạ đã mua chuộc được Cố Tổng quản Giang Chính ở phủ Nội vụ, cái tên Thôi Tiến lần trước muốn mưu hại chúng ta, lần này liền có thể khiến hắn đẹp mặt.”
“Chúng ta cho hắn đẹp mặt thì có lợi gì.

Rốt cuộc chúng ta cũng không phải chủ hoàng cung.” Lãnh Ly nhìn từng gợn song xanh biếc đang dập dờn bồng bềnh ở phía xa, nói: “Chỉ có chậm trễ người trong lòng Hoàng thượng, chọc giận Hoàng thượng mới có cơ hội trừng phạt hắn.”
Tâm Xảo trở lại Thúy Ngọc các, đem lời của Lãnh Ly lần lười nói hết cho An Quý nhân đang nằm trên giường.
An Quý nhân nghe xong thì giận tím mặt: “Bản cung còn tưởng rằng nàng đáng tin! Một khi đã thế còn tới tìm bản cung nữa! Cư nhiên cũng giúp đỡ Liễu Quý phi châm chọc An Quý nhân này!”
“Nương nương, người đừng sinh khí.” Tâm Xảo an ủi nói: “Nô tỳ cho rằng lời của Yến Vương còn có ý tứ khác.

Nếu nàng thật sự là giúp đỡ Liễu Quý phi, thì căn bản sẽ không tìm đến người làm gì có phải hay không?”
An Quý nhân nghe xong, lại nhìn xuống mười ngón tay vốn dĩ non mịn , mềm mại của mình hiện tại quấn mấy vòng băng gạc, sưng tấy như củ cà rốt còn không nói làm gì.


Chẳng may để lại di chứng, ảnh hưởng đến sự linh hoạt của các ngón thì về sau nàng đánh đàn cho Hoàng thượng nghe kiểu gì được đây?”
Đúng vậy, này đúng là lỗi của nàng, ỷ vào vài phần sủng ái của Hoàng thượng mà cư nhiên không biết tự lượng sức, cùng Liễu Quý phi tranh đấu.

Lần này xem như là Liễu Quý phi chỉ cảnh cáo, lần tiếp theo chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng bay hơi.
Trong hậu cung này nàng không có hậu thuẫn, từng bước đi đều vô cùng chật vật, muốn đoạt được thánh sủng của Hoàng thượng thì nhất định phải ôm chặt cây đại thụ Yến Vương phi này.
“Tâm Xảo, ngươi giúp bản cung truyền lời cho Yến Vương phi, nói bản cung đã hiểu ra, đa tạ Yến Vương phi đã chỉ điểm.” Đừng nhìn An Quý nhân chỉ là một nữ nhạc công cung đình nho nhỏ mà khinh thường, tâm tư cũng coi như là thông thấu.
Tâm Xảo đến Bích Tiêu cung chuyển lời, sau đó liền rời đi.
Đúng lúc ấy, Thanh Âm cũng từ Thúy Ngọc các thám thính trở về.
“Thanh Âm, như nào rồi?”
“Vương phi nói đúng, tiểu cung nữ Tâm Xảo kia quả thật so với An Quý nhân còn thông suốt hơn.

Chính là nàng ấy khuyên An Quý nhân cân nhắc lại thật kỹ.”
“Nếu An Quý nhân thực sự thông minh, sẽ không cùng Liễu Quý phi đối nghịch.” Lãnh Ly ngồi ở tháp thượng, nhìn quân cờ hắc bạch phân minh trên bàn cờ, “Nha đầu Tâm Xảo kia lúc nhìn thấy ta, tự đem mình khắc chế cảm xúc vô cùng tốt, quả thật là người có thể dùng.

Ngươi đi tìm hiểu chút xuất thân cùng gia thế của nha đầu kia, An Quý nhân mắt cao hơn người, sớm muộn gì cũng không thể khống chế, không bằng trực tiếp dung tiểu cung nữ Tâm Xảo này còn có tác dụng hơn.”
“Dạ, nô tì đã rõ.” Thanh Âm đối với Lãnh Ly phi thường bội phục, vốn dĩ nàng còn tưởng rằng Yến Vương phi là muốn thu phục An Quý nhân, nguyên lai là nhìn trúng nha đầu bên người An Quý nhân – Tâm Xảo.
Đầu óc của Yến Vương phi quả thực cùng người khác không giống nhau, ngay cả chính nàng cũng không có cách nào đoán được.
Chủ tử an bài nàng phải hảo hảo bảo hộ Vương phi, hiện tại xem ra Vương phi căn bản không cần chính mình bảo hộ cũng có thể tự bảo hộ bản thân thật tốt.
Đêm khuya, thừa dịp Thái hậu đã ngủ say, Lãnh Ly cùng Thanh Âm đi tới Thúy Ngọc các.
Lãnh Ly tháo áo choàng đen xuống, đi vào tẩm điện, nhìn An Quý nhân bệnh tật hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên giường.
“Nương nương, Yến Vương phi đến rồi.” Tâm Xảo đánh thức An Quý nhân.
An Quý nhân vừa nghe là Lãnh Ly đến, lập tức ngồi dậy, nhìn thấy Lãnh Ly đang đứng bên giường thì đột nhiên lệ rơi không ngừng.
Lãnh Ly tinh tế đánh giá nàng, An Quý nhân này cũng không quá kinh diễm, thoạt nhìn cũng không phải loại hình mảnh mai kiều nhược, mặt mày thanh tú, trong trẻo, mang theo cảm giác cự nhân vu ngàn dặm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận