Khế ước có hiệu lực.
Ánh mắt các thế gia quý nữ đều trở nên hưng phấn, tựa hồ một hồi áp lực sắp đến.
Quân gia đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh, ngang ngược, đã không phải một hai ngày mà hiện đã đắc tội Huyền Vương cùng Lục Hoàng tử, nghe nói nàng cũng có mâu thuẫn với Tạ Thế tử, bây giờ nàng rơi vào tay công chúa Vân An, dù phụ thân nàng có bản lĩnh, nhưng đắc tội nhiều thế lực lớn như vậy, còn có thể kiêu ngạo mấy ngày?
Khuôn mặt Quân Linh Nhi và Lục Trúc không còn chút huyết sắc, họ nên làm gì đây?
Trên mặt Tần Lam không một tia hoảng sợ, chỉ lóe một tia bình tĩnh, nàng đem khế ước gấp lại rồi cất đi.Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía các tiểu thư khuê các.Các nàng đều những nhân vật có máu mặt trong giới Đông Kinh, bị Tô Vân An tìm tới, tới cùng nàng ta tỷ thí.
Cầm kỳ thư họa, nàng mới là người giỏi nhất.
Nàng cả đời nỗ lực, tiêu chuẩn của quý nữ đâu chỉ là lời nói suông?
Hôm nay......
“Các ngươi xác định muốn cùng ta so tài sao?”
Tần Lam nhìn về phía bốn vị cô nương.
Vị cô nương đứng dậy trước tiên nghe nói cờ nghệ vô song kia là con gái của Lễ Bộ thị lang, Trương Mông.
Nét mặt nàng ta vẫn luôn mang vẻ cao ngạo, nhìn Tần Lam với ánh mắt coi thường.
“Coi như ngươi đã đồng ý với Quận chúa, so bì cũng là lẽ đương nhiên, chỉ là không biết cờ nghệ của Quân đại tiểu như như thế nào, nhưng chắc là cũng không bằng ta, cho nên ta chấp ngươi ba quân cờ, coi như cho ngươi công bằng.” Trương Mông nói.
Khóe miệng nàng ta nở nụ cười, hơi hất cằm, nói là chấp ba quân cờ, nhưng nhìn thì giống như bố thí.
"Không cần, chúng ta bắt đầu đi." Tần Lam trực tiếp cự tuyệt.
Nàng sợ rằng sau khi giành chiến thắng, ai cũng sẽ xem nàng là kẻ bất khả chiến bại.
Mọi người có chút kinh ngạc nhìn Tần Lam thần sắc bình tĩnh không có một tia hoảng sợ, chỉ biết là người luyện võ có tâm lý rất vững vàng.
"Chậc, thật giỏi giả vờ." Tô Vân An nhỏ giọng.
"Người đâu, thượng bàn cờ."Mệnh lệnh vừa được đưa ra liền có người hầu bưng bàn cờ tiến lên phía trước, đặt lên bàn.
Thoạt nhìn đã biết sớm có chuẩn bị.
Trương Mông ngồi xuống, Tần Lam ngồi đối diện nàng.
"Trương tiểu thư, ngươi cầm quân đen đi." Tần Lam nói.
Sắc mặt nàng thanh lãnh, nghĩ rằng nàng ấy lên tiếng trước giành cầm quân đen để có thể chơi trước.
Trương Mông cau mày, nàng mơ hồ có ảo giác rằng Quân Phi Sắc trước mặt dường như đang đáp lại câu nói chấp ba quân cờ trước đó của nàng.
Nhưng có khả năng đó không? Quân Phi Yến, nàng ta thực sự có thể chơi cờ sao?
“Được thôi, vậy ta không khách khí nữa.” Trương Mông cười.
Hai người ngồi mặt đối mặt, Trương Mông muốn làm Quân Phi Sắc mất mặt nên liền cầm một quân cờ đặt thẳng vào chấm đen phía trên bên trái.Tầm Lam liếc nhìn một cái đã nhận ra ngay ý đồ của Trương Mông.
Người am hiểu cờ vây đều biết rằng đây là kỹ thuật mở góc, nhưng cũng có người sẽ nói rằng đây là ‘cờ vây vương đạo’, nhưng nàng cũng không đồng tình, vương đạo là gì chứ? Chẳng qua là trò ‘chiếm núi làm vua’ mà thôi.
Tần Lam nhặt quân cờ màu trắng lên, đặt ở dưới góc bên phải, nàng muốn đại phi thủ giác.
Tuần tự dần dần, Tần Lam thuận thế bao quanh cờ của Trương Mông.
Trương Mông thật sự không để Tần
Lam vào mắt, nghĩ rằng sẽ kết thúc ván cờ sau 10 quân cờ, và sau đó 1 quân, 2 quân, 3 quân…
Trương Mông từ từ ngồi thẳng dậy…