“Không được.
”
Giọng nói lạnh lùng của Tần Lam vang lên ở trong đình nghỉ mát, cũng lọt vào trong tai của mỗi người.
Tống Tinh không ngờ rằng Tần Lam sẽ không nể tình cho nàng ta như vậy, ngay lập tức ngây người ngay tại chỗ.
Từ chối rồi!
Ý là không hoà giả, không hoà nhau, tiếp tục thi đấu.
Như vậy muốn giải quyết luôn cả nàng ta.
Khoảnh khắc này, cách nghĩ ghê gớm đó lại lần nữa xuất hiện trong lòng mọi người, Quân Phi Yến nàng ta gần như thật sự nắm chắc phần thắng đối với thư, hoạ.
Giọng điệu kiên định đó, hào quang ẩn chứa trong bình yên đó đều gần như muốn chiêu cáo mọi người, nàng sẽ thắng!
“Quân Phi Yến, người đừng có mà hiếp người quá đáng.
”
Tô Vân An cũng không ngờ tới Tần Lam lại không thuận theo bậc thang xuống, nhất thời tức đến giậm chân.
“Vân An quận chúa, ta chỉ hỏi người một câu, nếu như trận so tài này, ta thua hai trận trước, ta mong muốn được hòa nhau, người sẽ đồng ý không?”
Tần Lam hỏi.
“Ta…!”
“Người không đồng ý!”
Chỉ nghe thấy tiếng mãnh liệt, giọng nói của Tần Lam đột nhiên cất cao.
Đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh của nàng lúc này lạnh lùng như cửu thiên hàn băng, chỉ nghe thấy nàng lạnh lùng mở miệng nói: “Bữa yến tiệc hôm nay sẽ là hồng môn yến người thiết kế cho ta, trận so tài này, là cuộc đấu chắc chắn thua người vì chống đối ta mà cố ý thiết kế, nếu như không phải ta dựa vào bản thân phản bại thành thắng hôm nay ai sẽ tha cho ta? Ai sẽ chừa lại cho ta một con đường sống?
Hoà nhau? Ở đâu có hoà nhau?
Công bằng, cái gì là công bằng?
Ta biết, khế ước trên hết, nguyện cược chịu thua!”
Giọng nói của Tần Trăn nghiêm khắc, truyền vào trong tai của mỗi người, hẳn là kinh sợ ai có mặt ở đó đều không dám lên tiếng.
—- Ba ba ba.
“Nói rất hay.
”
Chính ngay lúc này, tiếng vỗ tay từ phía sau đám người vang lên.
Tuỳ tùng vây quanh ở cửa lớn đại viện cũng lần lượt cung kính nhường đường, lộ ra bóng hình của một đám người, đó là một đám đệ tử thế giả, đều là vô cùng tuấn tú nhìn về phía nàng, chấn động trong mắt gần như không thể che giấu,
Dẫn đầu là Tiêu Phong Hàn.
Hắn ngồi trên xe lăn, mặt nạ màu kim đã che mất dung mạo của hắn, nhưng khí thế cả người, không giận tự uy, ánh mắt lạnh lùng dưới mặt nạ xuyên qua thời gian không gian, xuyên thấu mọi thứ, nhìn thẳng về phía nàng, ánh mắt đó thâm sâu, giống như vực thẳm vậy, sâu không nhìn thấy đáy.
Hắn đang nhìn nàng, luôn đáng nhìn nàng.
Tần Lam ý thức được điều này, đồng tử co rúc lại, ánh mắt hơi chuyển, không nhìn thẳng với Tiên Phong Hàn, thế nhưng sự chuyển động này, nàng lại chạm mắt với một đôi mắt khác, trong kinh diễm lộ vẻ không thể tin được, là Tiêu Thành Vũ.
Hắn ta cũng ở đây,
Đôi mắt đó nhìn trông có vẻ luôn dịu dàng tươi cười, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào nàng, lộ ra tính xâm lược không thuộc về bộ dạng này của hắn ta.
Cánh môi của Tần Lam mím lại, đôi mi dài nhẹ nhàng rũ xuống, che đi sự hận thù kinh thiên trong mắt.
Một đám đệ tử thế gia đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức khiến các quý nữ vô cùng luống cuống, nhất là do Huyền vương gia dẫn đầu, mà lục hoàng tử cũng ở đây, vì thế mọi người lần lượt hành lễ.
Còn Tô Vân An cuối cùng cũng hoàn hồn lại, là nàng ta mời không ít công tử thế gia, sắp xếp ở trong thiên viện, nhưng những người này không bao gồm tiểu cửu cửu và lục cửu cửu đâu!
Tô Vân An và Tiêu Thành Vũ tương đối thân thiết, nhưng với Tiêu Phong Hàn, trong lòng nàng ta có chút sợ hãi.
Lúc này ngoan ngoãn đi về trước hai bước, nói với Tiêu Phong Hàn: “Tiểu cữu cữu, người và Lục cữu cữu đến này khi nào vậy?”.