Vu Thi Văn, người nhỏ nhắn, tính cách nhìn trông có vẻ rất hoà bình, nhưng thư pháp của nàng ta lại vô cùng có đặc sắc cá nhân, có đại nho bình luận, phiêu như mây bay, thẳng như kinh long, nhưng càng khiến vị đại tiểu thư này nổi tiếng là nàng ta không chỉ nghiên cứu thư pháp, càng yêu thích xem sách, nghe nói có thể vừa đọc thuộc sách vừa viết chữ, vì vậy mà thành danh.
Tần Lam biết lời nói như vậy vào lúc này của Vu Thi Văn, là đang cho nàng quyền lựa chọn, trong mắt vị cô nương này có ánh sáng, mà là ánh mắt thưởng thứ và dường như gặp được người để thưởng thức.
“Quyển thứ ba đi.
”
“Là Nữ luận ngữ.
”
Vu Thi Văn nói.
Tô Vân An vừa nhìn thấy Tần Lam tuỳ tiện đã chọn trúng “Nữ luận ngữ”, cũng xem như thở phào một hơi, nàng không tin Quân Phi Yến một đứa con gái của tướng võ sẽ học thuộc “Nữ luận ngữ”.
rất tốt, ít nhất hạng mục thư sẽ không cần thua.
Chỉ cần Tống Tinh thắng nữa, vậy thì hoà nhau rồi.
Đây là kết quả tốt nhất.
Giấy và bút mực từ từ mở ra.
Ba người lần lượt tiến lên, bắt đầu mài mực.
Cỏ bay chim hót, bướm nhảy nhót, trăm hoa đua nở, cây cỏ tươi tốt, trong cả một viện lại không ai lên tiếng nói chuyện.
Không khí chính là vô cùng căng thẳng.
“Vậy Quân đại tiểu thư, xin chỉ giáo nhiều hơn.
”
Tống Tinh nói.
Nhan bị đốt lên, bốc lên khói xanh lượn lờ.
Tần Lam không ngước mắt lên, một mảnh yên tĩnh,
Tống Tinh bắt đầu đặt bút, vẽ đường cong bên ngoài…
Còn một bên khác, Vu Thi Văn cũng bắt đầu mở miệng đọc thuộc câu đầu tiên, thứ nhất, đứng dậy, phàm là nữ tử, trước khi học đứng dậy, phương pháp đứng dậy, duy vụ trong sạch…
Mà sau cũng bắt đầu viết chữ đầu tiên ở trên giấy huyên…
Tống Tinh và Vu Thi Văn cũng bắt đầu động bút.
Chỉ có Tần Lam, nàng đứng ở đó, đối mặt với tờ giấy huyên trắng xoá ở trước mặt, không động đậy, cũng không mở miệng…
“Quân Phi Yến không động đậy, xem ra là vẽ không ra, viết cũng không ra.
”
“Chỉ có ta cảm thấy như vậy là bình thường sao?”
“Nếu như thật sự có thể vẽ ra đó mới là kỳ lạ.
”
“Doạ ta sợ chết khiếp, trời biết tim ta cũng nhấc cửng lên rồi, vừa này ta thực sự cho rằng Quân Phi Yến có thể thắng chứ!”
Mọi người nhìn thấy Quân Phi Yến cứ không động đây, hơi thở nghẹn lại ở họng của thở phào, dọa sợ chết khiếp.
Trái tim treo lơ lửng ở trên cao của Tô Vân An cũng xem như rơi xuống rồi, cũng may, cũng may vừa nãy nàng không bị khí thế huênh hoang của Quân Phi Yến dọa sợ.
Tần Hồng Sương cũng thả lỏng hàm răng đang cắn chặt, phải biết là ở trong tất cả mọi người, nàng là người hoảng loạn nhất.
Quân Phi Yến…
Quân Phi Yến!
Nữ nhân này e là không phải có bệnh gì chứ, rốt cuộc nàng ta làm sao biết được chuyện xảy ra ba năm trước ở đỉnh núi phía Bắc?
Nàng ta có thể trăm phần trăm khẳng định Tần Lam đã chết rồi, nhưng mà vẫn không thể hiểu được Quân Phi Yến cứ nhắm vào nàng, lần trước là ở hẻm sau trong Vân Trang các, đánh đến nàng sắp chết, lần này lại ở đây, ở trước mặt nhiều người như vậy nhắm vào nàng!
Quân Phi Yến!
Quân Phi Yến! Rốt cuộc nàng biết được bao nhiêu! Rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tần Hồng Sương hận đến không chịu nổi, trong mắt toàn sự thâm độc.
Mà ngay tại lúc này, Tần Lam động đậy rồi, nàng nâng tay lên, cầm bút….