“Quân Phi Yến bắt đầu vẽ rồi.
”
“Động bút rồi!”
“Có thể biết bản thân thua rồi, vì vậy tuỳ tiện vẽ?”
Có người nhỏ tiếng nói.
Mà khoảnh khắc Tần Lam nhấc bút lên, khí thế cả người đều thay đổi, cả người nàng giống như bị màn đêm bao quanh, lạnh nhạt, tuyệt vọng,mất hết can đảm, mang theo sự âm u ai cũng dựa không vào…
Cổ tay nàng chuyển động, mũi bút ở trên giấy huyên từ từ nhuộm lên, vẩy mực thành hoạ.
Bởi vì không thể lên trước, không có ai có thể nhìn thấy nàng vẽ cái gì…
“Sao cảm thấy Quân Phi Yến đột nhiên trở nên doạ người quá vậy?”
Có người nhỏ tiếng nói, thậm chí nhịn không được rùng mình lên.
“Đó có thể là vẽ không ra, vì vậy đang tức giận?”
“Không biết.
”
“Ngươi nhìn xem hạng thư đó nàng ta chắc chắn thua rồi, nàng ta cũng không học thuộc.
”
Đúng vậy, Tần Lam không học thuộc, tiếng học thuộc thơ của Vu Thi Văn vẫn còn đang vang bên tau, chỉ là nàng đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân, đau khổ, tuyệt vọng, không cam, bất lực, hận và giận dữ…
“Quân Phi Yến tình hình gì vật, sao nhìn bộ dạng trông có vẻ rất đáng sợ? Cho dù là vẽ không ra, cũng không cần bày ra bộ dạng sắp muốn giết người đó chứ?”
Tô Vân An không nhịn được lầm bầm lên tiếng.
Giọng nói vừa dứt, đã cảm thấy được có một ánh mắt băng lạnh đang nhìn về phía nàng.
Tô Vân An giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, đã nhìn thấy Huyền vương cữu cữu của nàng ta đang lạnh lùng nhìn nàng ta.
Tô Vân An: “! ”
Ánh mắt của Huyền vương cữu cữu của nàng ta nhìn nàng ta sắc lạnh như vậy, là bởi vì sao?
“Ta hoàn thành rồi…”
Chỉ nghe thấy tiếng của Tống Tinh vang lên, nàng ta đặt bút xuống, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về bức tranh ở trước mặt mình vẫn xem như là vừa ý, nhưng nàng không giống như Trương Mông và Đường Ngữ Yên, bởi vì khinh địch, mà rơi vào kết cục mất hết mặt mũi, nàng lấy ra trình độ tốt nhất, vẽ ra bức tranh này.
“Ta cũng viết xong rồi.
”
Vu Thi Văn cũng mở miệng, nàng đã viết xong từ sớm, chỉ viết hai câu thơ, lúc này vẫn luôn không nghe Tần Lam học thuộc “Nữ luận ngữ”, đã biết là nàng không biết rồi, cho nên cũng dừng lại chút, nàng ta nhìn về phía Tần Lam, chân mày hơi nhíu lại, nàng ta cho rằng nàng sẽ học thuộc, nhưng nàng vẫn luôn không lên tiếng, ngược lại khiến trong lòng nàng có chút trống rỗng, hình nhất mất kỳ vọng.
Hôm nay tham gia yến thọ thần của Vân An quận chúa, mới biết được Vân An quận chúa lại muốn giáo huấn Quân Phi Yến, vả lại lấy danh tổ chút cuộc thi cầm kỳ thi hoạ, nàng ta vốn dĩ muốn từ chối, quan hệ của nàng và Quân Phi Yến rất nhạt, nhưng cũng không muốn làm nàng mất mặt như vậy, nhưng phía bên Vân An quận chúa không dễ nói chuyện, vì vậy đành bất lực đồng ý, chỉ là nghĩ Quân Phi Yến sẽ trực tiếp gặp khó khăn ở cầm kỳ, cản bản không cần nàng ta xuất hiện, nhưng ai ngờ được Quân Phi Yến lại mang đến chấn động lớn cho mọi người như vậy.
Tống Tinh và Vu Thi Văn đều ngừng lại, thế nhưng Tần Lam chưa ngừng….
Dưới bút nàng không ngừng, cổ tay di chuyển, vẫn đang vẽ tranh như cũ.
Nhưng mọi người đã không còn hy vọng.
Nhưng thời gian nửa nén nhang còn chưa tới, vì vậy Tô Vân AN cũng chưa kêu ngừng.
Chỉ là đi lên nhận lấy chữ của Vu Thi Văn, nàng ta một một bài chúc tửu tự, nét chữ chắc khỏe tự nhiên, một bút mà xuống, như tuấn mã bay lên tuyệt trần mà chạy, như giao long di chuyển xoay vòng lên trời, có thể nhìn ra người viết thư có nhiều năm kỹ năng thư pháp, không khỏi khiến người khác khen một tiếng: “Chữ tốt.
”
“Vu đại tiểu thư không hổ danh là người từng được thái phó khen thưởng.
”
Tô Vân An khen ngợi nói.
Vu Thi Văn cười, không nói gì.
Từ nhỏ nàng ta đã nghiên cứu thư pháp, có thể có thành tựu hôm nay cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì, dù sao mười năm như một ngày nghiên cứu một thứ mà thôi.
Ngược lại Quân Phi Yến, nàng là hậu duệ võ tướng, lúc trước đã từng nhìn thấy nàng ta đánh người, giá trị võ lực tương đối kinh người, như ngoài học võ ra, phương diện cầm kỳ của nàng cũng lợi hại như vậy, vậy thì khiến người khác bái phục.
Vì vậy Vu Thi Văn thật sự không cảm thấy bản thân lợi hại bao nhiêu,
Nàng ta phản ứng bình thản.
Tô Vân An biết tính cách của Vu Thi Văn lạnh lùng, cũng không nói nhiều nữa, chỉ là truyền đọc thư pháp của nàng ta xuống phía dưới, mọi người nhận được đương nhiên toàn là khen ngợi.
Bên đây Tô Vân An lại lên trước, cầm lên tranh của Tống Tinh, đó là một bức tranh mẫu đơn, từng mảnh lớn mẫu đơn đang nở rộ ở giữa trưa khi ánh mặt trời ấm áp nhất.
“Ôi, bức tranh mẫu đơn này thật sự đẹp quá đi, sinh động như thật, trong như đang nở rộ, quả thực chân thật, quá chân thực ròi, Tống đại tiểu thư quả thật ưu tú.
”.