Tần Lam không quan tâm đến mà hỏi ngược lại với giọng lạnh lùng.
Tô Vân An lúc này đôi mắt đã ửng đỏ thật rồi: “Vậy ngươi muốn như thế nào? Muốn phải làm sao mới không khiến cho Hồng Sương tỷ tỷ chui qua đám người hầu đây.!”
“Sao cũng không được cả.”
Năm từ đại diện cho thá độ kiên quyết của Tần Lam.
Đám người coi như nhìn ra được rằng Quân gia đại tiểu thư không thể lay chuyển được, xem ra thì chơi tới bến với Tần Trắc phi rồi.
“Ngươi....người... ngươi... a...a... Quân Phi Sắc, người ức hiếp người quá đáng, huhuhu.... vậy bổn quận chúa thay tỷ ấy chui qua được không? Có được hay không chứ? Như vậy ngươi mãn nguyện rồi, ngươi mãn nguyện được chưa?”
Tô Vân An khóc rồi, tiếng khóc huhu hối hận rằng thời gian không thể trở lại quá khứ.
Hét ra lời nói như vậy thì cảm xúc của bản thân đã rơi vào khủng hoảng trước tiên rồi.
Nàng ta thân phận là tiểu quận chúa cao quý ở dòng quý tộc, hoàng thân quốc thích, sao mà lại rơi vào hoàng cảnh như vậy?
Nhưng Tô Vân An khóc đến mức đầu mũi ửng hồng, giữa hàng mi đột nhiên thấy cơn ớn lạnh: “Ai đều không được, bắt buộc phải là nàng ta.”
Được rồi!
Nói cái gì cũng không còn tác dụng nữa rồi.
Thực ra thì Quân Linh Nhi và Lục Trúc cũng đang hoài nghi, tỷ tỷ nhà mình sao lại muốn đối đầu với Tần Trắc Phi rồi chứ? Nhưng mà hai người nghe lời của Tần Lam nhất, thời khắc này tuyệt đối đứng về phía sau của nàng, ủng hộ hết mình.
“Quân đại tiểu thư, nhất thiết phải như vậy sao?”
Tiêu Thành Vũ cũng mở miệng ra nói, từ sâu bên trong hắn ta đã nhận thức ra được việc Quân gia đại tiểu thư muốn gây khó dễ với hắn ta.
Cuộc gây khó dễ lần đầu tiên ngày hôm nay tại quán trà Tâm Duyệt, nhìn sơ dường như là đang làm khó Tần Hồng Sương, nhưng thực ra thì muốn đối đầu cũng có hắn ta trong đó.
Cẳm của Tần Lam ngước lên, ánh mắt sắt bén lướt sơ qua khuôn mặt cảu Tiêu Thành Vũ, quả nhiên hắn ta bị ánh nhìn đó cảm thấy trong lòng hoang mang, không diễn tả được rốt cuộc là cảm giác gì nữa.
“Đúng, ai nói cũng không có tác dụng đâu, ai tới cũng vô dụng.”
Thái độ kiên quyết tới mức vào hẻm cuộc của sự việc.
“Rốt cuộc Quân cô nương đang muốn gây khó dễ đến bổn hoàng tử, hay là gây khó dễ đến trác phi của bổn hoàng tử vậy nhỉ?”
Tiêu Thành Vũ lại hỏi thêm.
Lam cười nhạt: “Đều như nhau.”
Đều như nhau!
Ba cụm từ phát ra không chút nể tình lẫn không hề dấu giếm gì cả.
Tiêu Thành Vũ quả thực không biết làm sao để tiếp tục nói thêm gì nữa rồi.
Tất cả mọi người đều không dám phát ra tiếng động hay tiếng thở lớn, làm cho không khí trở nên tĩnh lặng cực kỳ, đám người dùng ánh nhìn sợ sệt kèm theo những thứ phức tạp khó nói để nhìn về phía Tần Lam.
Nhưng bầu không khí trở nên cứng ngắt khó thở chỉ vì đợi Tần Hồng Sương thực hiện lời đã thốt ra lúc đưa ra câu hứa.
Lại thì chính tại thời điểm này....
Đột nhiên xuất hiện một bóng hình bé nhỏ xông tới phía trước: “Không được ức hiếp mẫu thân, không được bắt nạt mẫu thân, không được bắt nạt mẫu thân của Thần Thần....Hụ...hụ....”
Thần từ trong đám người đó xông ra ngoài, cắn chặt lấy mu bàn tay của Tần Lam đến mức nổi dấu răng, thằng bé dùng lực khá mạnh để mà cắn không buông tay. Thì ra qua ánh mắt bé nhỏ đó tại thời điểm này cũng hiện lên một chút uất hận.
“Ôi trời, nhóc đang làm gì vậy, mau bỏ miệng ra.”
“Mau nhả ra.”
“Tiểu thư, tay của cô bị chảy máu rồi, chảy máu rồi kìa.”
Quân Linh Nhi và Lục Trúc đều kinh hãi mà hô hào lên, hai người đều kéo đứa trẻ đó ra, nhưng mà thằng bé lại như con sói con, muốn cắn chết con mồi không buông tha.
Tiêu Phong Hàn ngồi trên chiếc xe lăn với ánh mắt mờ mịt, theo bản năng liền đưa tay lên nhưng lại bị cái lướt qua của nữ tử trước mặt thì cánh tay đó của hắn đã không đưa lên cao nữa rồi.
Rất kỳ lạ chính là chỉ vì một ánh mắt như vậy, rõ ràng hắn có thể hiểu được ý của nàng, không cho phép hắn ra tay, đứa trẻ này là con của Lục hoàng tử lẫn con gái của Tần gia, một khi gây thương tích cho nàng ta, nàng có lý cũng không chiếm được ưu thế, đến cuối cùng thì nàng ta cũng sẽ mất đi quyền chủ động
Hắn nhìn ra được rằng, nàng quyết tâm phải nhục mạ Tần Hồng Sương.
Hắn nhớ đến ngày hôm đó, nàng nói với “Bùi Lĩnh” rằng thù sống chết này quyết không đội trời chung.
Hắn lại liên tưởng đến bức họa kiệt tác này ngày hôm nay, trong lòng ẩn dấu sự quái dị, nhưng lại chỉ còn thiếu một chút thì có thể liên kết lại được rồi.
“Tiêu Thần, nhả miệng ra!”