Trong sân, Bà Lưu quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy không dám thở mạnh, cảm giác tuyệt vọng bao phủ toàn thân.
“Nói, ai phái ngươi tới đây, vì sao lại dùng độc để làm hại nhị tiểu thư Quân gia.
”
Lão phu nhân sắc mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, nặng nề gõ mạnh gậy chống xuống đất thể hiện bà đang cực kỳ tức giận.
Nhị phòng chỉ có duy nhất một đứa con gái, nàng là đứa con duy nhất của con trai thứ hai của bà, nếu nó xảy ra chuyện gì nhị phòng làm thế nào? Con trai của bà còn sống nổi không?
Nếu như không có đại nha đầu, Linh Nhi nha đầu thật sự bị người ta hãm hại đến chết rồi.
Vì vậy lão phu nhân thực sự tức giận đến cực điểm.
“Lão phu nhân, lão phu nhân tha mạng, không có ai xúi giục lão nô cả, là do nhị tiểu thư thường ngày hay bắt nạt lão nô nên lão nô ghi hận trong lòng, vì vậy tìm thuốc trộn vào thức ăn của nhị tiểu thư, lão phu nhân, lão nô thật sự không biết thuốc này làm cho người trúng bị hôn mê bất tỉnh a, nô tỳ chỉ nghĩ rằng đây là thuốc khiến người khác bị tiêu chảy, xin lão phu nhân tha mạng.
”
Bà Lưu biết rằng lúc này dù có cãi lại cũng vô ích, đôi tay nhăn nheo và những ngón tay đen sạm đã chứng tỏ bà chính là hung thủ.
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng bà ta rơm rớm nước mắt cầu xin.
Tần Lam đứng ngoài quan sát, nàng biết có một số người thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Chắc chắn vẫn có người đứng sau Bà Lưu.
An Hồn Lạc đâu phải loại thuốc mà một người hầu như bà ta có thể dễ dàng có được?
“Ngươi nói nhị tiểu thư thường ngày khi dễ ngươi, vì vậy nên ngươi mới bỏ thuốc vào đồ ăn của nàng, vậy còn ta thì sao? Tại sao lúc ta còn đang hôn mê, ngươi ngày ngày vẫn cho ta dùng An Hồn Lạc? Ngươi đồng thời hãm hại cả đại tiểu thư và nhị tiểu thư Quân gia, đến cùng thì mục đích của ngươi là gì?”
Tần Lam đột nhiên lên tiếng.
Nàng vốn là con gái nhà họ Tần, sau khi chết thảm lại trùng sinh thành Quân Phi Yến, vốn dĩ nàng còn cho rằng cái chết của Quân Phi Yến là do Tiêu Phong Hàn gây ra, nhưng không ngờ hung thủ lại là người khác.
Nói cách khác, Tiêu Phong Hàn đã khiến cho Quân Phi Yến bị thương nặng, nhưng kẻ đứng sau chuyện này mới thật sự là người giết Quân Phi Yến.
Vì tình cảm và lý trí, nàng trở thành Quân Phi Yến, nàng nhất định phải tìm ra thủ phạm và trả thù cho Quân Phi Yến.
Nhưng Tần Lam vừa nói ra những lời này, mấy người đang ở trong viện đều chấn động.
Lão phu nhân đang ngồi trên ghế đứng bật dậy, bàn tay đang cầm gậy không khỏi run lên.
“Nha đầu, ngươi đang nói cái gì? Ngươi hôn mê không tỉnh là do có người hằng ngày đều bỏ An Hồn Lạc sao?”
Quân Lôi Đình trừng mắt, thậm chí trong mắt còn hiện lên hồng hồng.
Quân Huyền Diệp vừa nghe được tin tức từ cha mình vội vàng chạy về, vừa vào nhà liền nghe thấy lời Tần Lam nói, khuôn mặt tuấn tú lập tức cứng đờ.
“Đúng vậy, tổ mẫu, phụ thân, hôm nay con đi ra ngoài định may thêm vài bộ y phục, không ngờ đột nhiên nôn ra máu sau đó hôn mê, là người của Huyền vương phủ đã cứu con, sau khi tỉnh lại con mới biết con đã trúng An Hồn Lạc, may mắn con mệnh lớn, đã phun ra toàn bộ máu độc, trong người chỉ còn lại chất độc, sau khi uống thuốc giải thì đã ổn rồi.
”
Lời Tần Lam nói giống như tiếng sét giáng xuống.
Mọi người hoàn toàn không để ý đến việc người của Huyền vương phủ đã cứu Tần Lam.
Chỉ có sự sợ hãi, hồi hộp dâng lên từ tận đáy lòng.
Nha đầu Quân gia bọn họ bị thương nặng nằm trên giường, lại có người âm thầm tiếp tục hãm hại, vậy mà cả nhà trên dưới Quân gia đều không biết.
Rốt cuộc, nếu Quân nha đầu không sớm tỉnh lại, bọn họ không những mất đi nàng mà còn trút hận lên Huyền vương.
Quân Lôi Đình không dám nghĩ, rốt cuộc con gái ông không sống được, ông nên làm thế nào a?
Ông cả đời trung thành với triều đình, trung thành với hoàng thượng, nhưng nếu như nữ nhi của ông thật sự không còn nữa, ông muốn đi liều mạng với Huyền vương, ông cũng chết chắc!
Đương nhiên đây chỉ là trường hợp xấu nhất con gái ông thật sự chết.
Nhưng hiện tại nói cho ông ta biết, con gái ông bị người khác âm thầm vô thanh vô tức hạ độc khiến nàng hôn mê, muốn giết con gái của ông.
Ngươi nói xem, kẻ đứng đằng sau chuyện này phải độc ác và kiên nhẫn đến mức nào?
Điều này hắn làm chắc chắn là để đối đầu với Huyền vương!
Người này thật đáng chết!
Càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng tức, Quân Lôi Đình suýt chút thì nghiến răng nghiến lợi.
Quân Lôi Đình sải bước đến trước mặt Bà Lưu…
Nhưng lúc này có một đạo thần ảnh nhanh hơn ông ta, hai ba bước đã đến trước mặt Bà Lưu, trực tiếp giơ chân đá văng Bà Lưu ra sau hai mét.
“Nói, ai ra lệnh cho ngươi?”.