Dục Khát Cao H


Lâm Quyên nói những lời này, lập tức làm cho sắc mặt mọi người trên bàn ăn đều thay đổi.
Nhất là Văn Tuyết ngồi ở bên cạnh cô, sắc mặt kia còn khó coi hơn nhiều so với Tô Bối đang bị Lâm Quyên điểm danh chỉ tên mắng.
Tay Tô Bối nắm chặt đôi đũa, vừa định đáp trả, mẹ Văn Uyển liền mở miệng trước: “Em gái...!Nghe thấy chưa? Chị dâu cả đây là lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao…”
Nói xong, lại cười nhẹ nhàng nhìn Lâm Quyên phản ứng lại: “Văn Lê kết hôn mới hai năm...!Em gái chúng ta đã kết hôn hơn mười năm rồi, trong bụng chút xíu động tĩnh cũng không có...”
“Chị dâu, chị nói lời này, rốt cuộc là đang mắng ai?”
Lâm Quyên xấu hổ nhìn sắc mặt Văn Tuyết tái mét: “Em không có ý đó...!Bây giờ em gái không phải vẫn đang còn trẻ sao...”
“Bác gái, nếu cháu nhớ không lầm, cô út cũng gần bốn mươi rồi phải không!? Thế mà...vẫn còn trẻ? Vậy chẳng phải chị dâu cháu đây phải gọi là con nít sao?”
Ngày hôm qua Văn Uyển vừa trở về đã bị phạt đi quỳ từ đường, không gặp được Văn Tuyết, giờ này phút này lại có náo nhiệt để xem.

Cô ấy cũng không muốn bỏ qua cơ hội chế nhạo Văn Tuyết tốt như vậy.
Liễu Nhứ liếc Văn Uyển, không đau không ngứa quát lớn một câu: “Uyển Nhi! Người lớn nói chuyện con xen vào cái gì?”
Văn Uyển trừng lớn đôi mắt tỏ vẻ vô tội, nhìn Văn Tuyết bên kia, chân thành quan tâm nói: “Cô út...!Có mấy lời cháu cũng không biết có nên nói hay không...”
Nói được một nửa, Văn Uyển cố ý muốn nói lại thôi dừng một chút: “Hai tháng trước, cháu ở trong trường hình như nhìn thấy dượng út...!Dượng ấy ở cùng một chỗ với nữ sinh trường chúng cháu, hai người...”
Nói đến đây...!Văn Uyển không nói tiếp.
Người đang ngồi đây làm gì có ai mà không nghe ra ý tứ trong lời nói của Văn Uyển, người đàn ông của Văn Tuyết ngoại tình...!Mà vẫn là ngoại tình với nữ sinh viên trẻ tuổi xinh đẹp.
Không khí trên bàn ăn vốn đã căng thẳng, lại thêm lời nói của Văn Uyển làm ngưng trọng thêm vài phần.
“Em gái, em cũng đừng nghĩ nhiều, lỡ đâu là Tiểu Uyển nhìn lầm thì sao?”
Lâm Quyên cũng không nghĩ tới, bà chỉ muốn làm khó dễ Tô Bối, sao tự nhiên lại biến thành như vậy.
“Chị câm miệng cho tôi!”
Văn Tuyết tức giận hai tay run lên, tiện tay cầm đồ ăn trên bàn ném vào mặt Lâm Quyên, nổi trận lôi đình quát bà: “Cô cho rằng cô là ai?! Nếu không phải có tôi, cô cái thứ ‘đại tiểu thư’ nhà sa cơ thất thế cũng xứng gả cho anh cả tôi?! Ở đây là nhà họ Văn chúng tôi chứ không phải nhà họ Lâm của cô! Còn ở trước mặt tôi giả vờ cái gì!?”
Sự tức giận bất thình lình của người phụ nữ này khiến mọi người ở đây kinh ngạc đến quên cả phản ứng, nhất là sau khi Văn Tuyết tức giận mắng người.
Nghe thấy lời nói của Văn Tuyết, mấy người ngồi đây liếc mắt nhìn nhau, nhao nhao cúi đầu che giấu suy nghĩ trong lòng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Bối thấy Lâm Quyên bị người ta chỉ vào mũi mắng, cho dù lần trước mẹ Văn Uyển mắng cũng chỉ là kiểu châm chọc khiêu khích vài câu.

Màn khôi hài hôm nay vừa nổ ra, quả nhiên để cho cô mở rộng tầm mắt.
Lâm Quyên bị Văn Tuyết chỉ vào mũi chế nhạo một trận ở trước mặt các tiểu bối và chị em dâu, trên mặt lúc xanh lúc trắng.
Hết lần này tới lần khác bà còn không thể phản bác Văn Tuyết, Văn Tuyết chính là người điên, cô ta muốn điên tới cái gì cũng có thể gây chuyện ra tới bên ngoài, lại nói năm đó đúng thật bà đã dựa vào Văn Tuyết mới bước chân vào Văn gia.
Lúc này, Văn Uyển ngồi bên cạnh Liễu Nhứ đột nhiên nháy mắt với Tô Bối, không tiếng động há miệng.
‘Bác cả em đang ở bên ngoài.’
Tô Bối nhíu mày, vẫn không lên tiếng, mặc dù bây giờ là thời cơ tốt nhất để bán thảm*.
*Bán thảm: ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Nhưng cô không muốn để lại ấn tượng giúp đỡ người ngoài bắt nạt người trong nhà cho Văn Quốc Đống thấy, cho dù ra sao thì Lâm Quyên cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của Văn Quốc Đống, mẹ chồng của Tô Bối cô.
Trên bàn cơm đang lâm vào căng thẳng, một đám tiểu bối rốt cuộc ngồi không yên, nhao nhao đứng dậy rời đi.
Tô Bối thấy đủ chuyện cười của Lâm Quyên rồi cũng tính đứng dậy bỏ đi.

Chỉ là trên đường trở về phòng, lúc đi ngang qua thư phòng Văn Quốc Đống, cô cố ý đi chậm một chút.
Thậm chí còn phát ra vài tiếng nức nở đè nén, âm thanh không lớn...
Văn Quốc Đống ngồi trong thư phòng, đang dùng cồn lau vết răng Tô Bối để lại trên vai, nghe thấy tiếng động rất nhỏ bên ngoài, nhíu mày.
Hắn thả Lâm Quyên ra, chỉ là muốn Tô Bối thành thật một chút, nhưng lại không nghĩ tới Lâm Quyên vừa được thả ra đã quậy tới nỗi chướng khí mù mịt khắp cả nhà.
Tô Bối cắn một phát sâu hoắm, trong thời gian ngắn sẽ không lành lại liền, thế cho nên sáng sớm hôm nay hắn cũng không dám chạy bộ buổi sáng, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy dấu răng trên vai.
Đột nhiên, có người gõ của phòng sách.
“Ba...!Ba có ở trong đó không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận