Vẻ mặt Tô Bối nhàn nhạt: “Hả?”
Văn Lê thấy vẻ mặt Tô Bối mệt mỏi, cố nén sự không kiên nhẫn tức giận đang dâng trào, lôi kéo Tô Bối ngồi xuống trước bàn trà: “Biết ngay em đã quên, hôm nay là sinh nhật của em, ngày kỷ niệm yêu đương của chúng ta...!Ngày quan trọng như vậy...!Em đều đã quên...”
Con ngươi Tô Bối lóe lên: “Gần đây bận quá...”
Nghe cô nói vậy, Văn Lê vội vàng tiến lên xoa vai cho Tô Bối, do dự một lát rồi nói: “Bà xã...!Nếu không...!Chúng ta từ chức đi...”
“Công việc ở văn phòng luật vừa mệt vừa vất vả, nhà chúng ta cũng không phải nuôi không nổi em...”
Nghe câu này, thân thể Tô Bối ngẩn ra, biểu tình trên mặt thâm sâu, ôn nhu nói: “A Lê, là mẹ nói với anh cái gì?”
“Không có...!Mẹ còn có thể nói cái gì?! Còn không thể là anh thương vợ mình!?”
Văn Lê ôm eo Tô Bối, nhẹ giọng dỗ dành: “Dù sao tiền lương cũng không bao nhiêu...!Còn không bằng từ chức về nhà, ở chung với mẹ thật tốt...!Ở bên mẹ nhiều hơn...”
“Bối Nhi...!Thật ra không phải mẹ khinh thường em...!Chỉ là...!Em cũng biết...”
“Bên cạnh mẹ đều là...!Đều là...”
“Em biết… Bên cạnh mẹ đều là phu nhân nhà giàu, mỗi ngày đều nghiên cứu đi đâu làm đẹp, mua sắm, thậm chí là đi đâu leo núi, đi miếu nào bái Phật...”
Tô Bối cũng không tức giận, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh, hạ thấp mặt mày, ôn nhu nói: “Nhưng mà A Lê, nếu như em từ chức ở nhà, mà trong bụng vẫn không có động tĩnh...!Anh đoán xem mẹ có thể áp giải em đi bệnh viện hay không...!Có thể ầm ĩ để cho chúng ta ly hôn hay không?”
“Hay là...!Anh vốn muốn ly hôn?”
Nghe cô nói, Văn Lê không chút suy nghĩ liền lên tiếng phủ nhận: “Không thể nào! Bối Nhi, chúng ta sẽ không ly hôn.
Chết cũng sẽ không...”
Tô Bối nghe Văn Lê nói xong, nặng nề nhìn bánh ngọt trên bàn trà, hôn lên sườn mặt người đàn ông: “A Lê...!Em tin anh...”
Văn Lê bị động tác dịu dàng của Tô Bối làm cho tâm can rung động, khàn giọng nói: “Bà xã ngoan...!Anh có thứ tốt tặng em.”
Nói xong, anh thần thần bí bí bưng mấy cái hộp màu đen cứ như hiến bảo đưa cho Tô Bối.
“Mở ra nhìn xem...”
Mắt phải Tô Bối bất giác giật giật, đưa tay mở hộp quà ra, là một bộ đồ ngủ tình thú kiểu dáng vô cùng gợi cảm.
“Còn nữa...”
Văn Lê mở hộp quà bên cạnh ra, từng cây dương vật đồ chơi to nhỏ không đồng nhất xuất hiện ở trước mắt Tô Bối: “Thích không? Đều là ông xã vì bà xã mà đặt hàng riêng…”
Tô Bối nhìn gân xanh trên cây dương vật giả, không khỏi nghĩ tới côn thịt của Văn Quốc Đống, huyệt hoa vốn ẩm ướt lại rí rách chảy ra, nhẹ trách nói: “Lưu manh...”
“He he...!Ông xã lưu manh lát nữa dùng côn thịt lớn thao chết bà xã!”
Văn Lê vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, sau đó nhét vào trong ngực Tô Bối một bộ đồ lót tình thú ren hoa nhỏ: “Anh đi khử trùng bảo bối của bà xã lẳng lơ trước...!Bà xã lẳng lơ mau đi tắm thay đồ ngủ...”
Tô Bối nhận lấy quần áo, thừa dịp Văn Lê không chú ý, cũng mang điện thoại di động vào phòng tắm, tắm rửa qua loa xong thì thay áo ngủ mà Văn Lê chuẩn bị.
Nhìn bản thân trong gương, Tô Bối lấy điện thoại di động ra nhìn vào gương tạo dáng mấy tư thế quyến rũ chụp vài tấm ảnh, sau khi chỉnh sửa xong thì chuẩn bị gửi cho Văn Quốc Đống.
Kết quả trượt tay, cô gửi cho Văn Uyển.
Tô Bối còn chưa kịp thu hồi tin nhắn, Văn Uyển đã gửi lại một tấm hình.
Trên hình, huyệt hoa trắng nõn phấn nộn của cô gái, cùng làn da màu lúa mì của người đàn ông tạo thành hình ảnh đối lập rõ ràng, nhất là trong huyệt hoa kia còn cắm một cây thịt vừa đen vừa thô.
Tô Bối nhìn hình ảnh này bỗng nhiên hô hấp dồn dập mấy phần, gần như không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được nhân vật chính trong hình là ai.
Quả nhiên không đợi lâu.
Một giọng nói gửi tới.
“A...!dượng...!đừng...!hôm nay đừng bắn bên trong...”
“Bắn vào nhiều như vậy hồi...!Dựa vào cái gì hôm nay không cho lão tử bắn...”
“Hôm nay kỳ nguy hiểm...!sẽ mang thai...!a...!con không muốn...!mang thai...
Giọng nói kết thúc trong tiếng mắng chửi của người đàn ông, cùng với tiếng thét chói tai của Văn Uyển.
Tô Bối được nghe phát sóng trực tiếp, thân thể nóng lên, không do dự gửi ảnh cho Văn Quốc Đống.