Dục Lạc


Chẳng bao lâu sau, Hàn Hàn được đưa về sơn cốc.

Bấy giờ Cảnh Khang có mặt chuẩn trị cho cô.

Trong phòng, Hàn Hàn nằm trên giường vẫn mê man, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.

Cảnh Khang tập trung hết sức để bắt mạch, kiểm tra kĩ lưỡng rồi mới nhìn qua hai người Trác Liên và Tiểu Văn đang đứng lo lắng chờ bên cạnh, nói:“Hàn Hàn đã không còn nội đan, công lực đã mất, cơ thể bây giờ gần giống như một người phàm.

Sau này nếu còn sống cũng không thể dùng pháp thuật được.

Hiện tại tính mạng Hàn Hàn đang khó giữ, ta cần có một thứ gì đó tiếp thêm cho cô ấy một chút sức…Sau đó chỉ hi vọng cô ấy có quyết tâm muốn sống.

Nếu bản thân cô ấy không muốn sống, e rằng khó tự mình vượt qua.”Tin này đối với cả hai người nghe đều như sét đánh ngang tai.

Tiểu Văn không nén nổi bi thương, đôi mắt đỏ ửng thất thần nhìn gương mặt trắng bệt của Hàn Hàn trên giường.

Hắn bây giờ vẫn chưa trở lại hình dạng con người, hắn khóc trông thật khó coi.

Bao nhiêu công sức năm xưa hắn cứu Hàn Hàn, bây giờ cô lại ba lần bảy lượt bị thương nặng đến thập tử nhất sinh.

Bây giờ chỉ có thể trách là cô quá xem thường mạng sống, Tiểu Văn bị tổn thương nhiều lần cũng bắt đầu bắt lực với sự liều mạng của cô rồi.

Trác Liên đứng bên cạnh cảm nhận được vài phần sự đau đớn trong mắt hắn, một phần thương xót bỗng nổi lên rồi vỗ nhẹ vai hắn an ủi sau đó quay lại hỏi Cảnh Khang:“Khang thúc, thứ để tiếp sức cứu mẫu thân con là thứ gì? Con phải đi đâu tìm mới được?”Cảnh Khang dừng lại suy nghĩ, đắng đo một lúc rồi trả lời:“Có lẽ phải cần có người truyền công lực, mà người này phải có công lực mạnh mới trụ vững được.


Nếu chọn người không đủ công lực, rất có thể sẽ bị trọng thương nên cần phải cân nhắc chọn người.”Nghe thế, Trác Liên mừng rỡ bước tới chỉ tay vào ngực mình:“Con làm có được không? Công lực của con chắc đủ mà!”Cảnh Khang lập tức lắc đầu: “Không được, con còn rất trẻ, không đủ công lực để truyền đâu.

Người truyền công lực còn có khả năng lấy mạng mình đồi mạng, con mà có mệnh hệ gì thì Hàn Hàn tỉnh lại cũng không muốn sống tiếp.

Con tuyệt đối không được.”Ngay khi vừa dứt câu nói, Tiểu Văn bất ngờ cất lời chen vào: “Để ta.

Ta sẽ làm, có chết vì nàng ấy ta cũng cam lòng.”Cả Trác Liên và Cảnh Khang khi ấy đều rất bất ngờ và thán phục trước sự hi sinh của Tiểu Văn.

Họ muốn từ chối để tìm cách khác nhưng ánh mắt của Tiểu Văn quá quyết tâm đến mức Cảnh Khang cũng không dám nói lời rủi ro.

Nói là làm, Tiểu Văn lập tức bước đến giường đẩy Cảnh Khang đi rồi cũng đẩy Trác Liên ra khỏi phòng, khóa chặt cửa lại.

Cảnh Khang đứng ở bên ngoài vừa lo lắng vừa run sợ, trong khi Trác Liên lại cảm thấy như bản thân trước giờ nhìn sai con người của Tiểu Văn rồi.

Thầm trong giây phút này Trác Liên bỗng nghĩ bụng: “Nếu cứu được mẫu thân, ta sẽ để thúc ở gần người.

Mong là sẽ thành công.”Vào lúc đó, ở trong phòng Tiểu Văn đã bắt đầu quá trình truyền công cho Hàn Hàn.

Quá trình này sẽ rất lâu, không biết chính xác là bao nhiêu mới cứu được nhưng hắn không nghĩ tới điều đó mà chỉ một lòng muốn cứ Hàn Hàn cho bằng được, có phải dời non lấp biển hắn cũng nguyện ý làm.

Cứ như thế, Tiểu Văn chôn chân một chỗ ngồi truyền công lực đã một ngày trôi quá nhưng Hàn Hàn vẫn không có khỏi sắc.

Qua ngày thứ hai, hắn sắp kiệt sức, cơ thể cũng biến về dạng hình người, sắc mặt trắng bệt như đang thiếu máu.


Đến ngày thứ ba, Trác Liên chờ ở bên ngoài nóng ruột muốn vào nhưng bị Cảnh Khang cản lại.

Tiểu Văn có dấu hiệu đuối sức không trụ được thêm lâu nữa, sức sống của hắn lúc này đã truyền gần hết sang cho Hàn Hàn bởi thế mà sắc mặt của cô cũng đã tốt hơn.

Cố gắng tự nhũ rất nhiều lần chỉ cần thêm chút nữa, cuối cùng Tiểu Văn cũng đến lúc sức cùng lực kiệt thổ huyết rồi ngã xuống sàn ngất đi.

Ở bên ngoài, hai người chờ nghe có tiếng động bất thường liền mở cửa thì thấy Tiểu Văn nằm dưới đất.

Hai người hốt hoảng chạy tới đỡ hắn lên, lúc này Trác Liên nhìn sang Hàn Hàn xem có chuyển biến gì không thì thấy được khóe mắt của cô đang cử động.

Vui mừng, Trác Liên lay Tiểu Văn, nói lớn:“Văn thúc! Thành công rồi kìa! Mẫu thân ta tỉnh lại rồi!”Tin vui này Tiểu Văn không nghe được, Cảnh Khang chuẩn đoán biết Tiểu Văn đang nguy hiểm nên vội dùng pháp thuật giữ lại chút sinh khí cho hắn rồi nhanh chân cõng hắn đặt lên ghế.

Lúc này, Cảnh Khang lật đật lấy trong người ra mảnh Sơn Linh thạch để giúp Tiểu Văn trị thương.

Chuyện là sau khi dùng Sơn Linh thạch cứu sống lại Hàn Hàn thì Tiểu Văn đã đưa nó lại cho Cảnh Khang coi như vật cảm tạ cho nên bây giờ nó mới nằm trên người của Cảnh Khang.Sau cùng thì chuyện dữ cũng hóa lành, Hàn Hàn lại được đưa về từ quỷ môn quan, Tiểu Văn tuy mất nhiều công lực nhưng lại thấy vui.

Còn chuyện thiên tộc đánh Hàn Trung Động chỉ mới tạm đánh đuổi được, lần sau có thể lại tới.

Tuy là chuyện không ai mong muốn nhưng chiến sự lại tiếp diễn sang đời sau của Hàn Hàn rồi, trọng trách lúc này đều nằm trên vai Trác Liên.

Chứng kiến cảnh Tiểu Văn vì cứu mẫu thân mình mà chịu hi sinh lớn như vậy, Trác Liên động lòng không muốn ngăn cả việc để hai người họ đến với nhau nữa.


Bây giờ do vẫn còn Hàn Trung Động phải lo nên Trác Liên dẫn Mạt Xuyên về đó, để lại Hàn Hàn và Tiểu Văn sống ở đây, coi như đây là cách tác hợp cho họ và cũng là cách để mẫu thân mình an toàn không bị thế sự quấy nhiễu.....Hai hôm sau, Hàn Hàn tỉnh lại hẳn.

Khi mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy lại là Tiểu Văn.

Nhìn thấy cô tỉnh lại, hắn vui mừng nắm chặt lấy tay cô, không nén được cảm xúc mà nói:“Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.

Nàng vừa suýt chết đó có biết không?”Hàn Hàn đảo mắt mơ hồ nhìn vào mắt hắn rồi nhìn xuống tay mình.

Trong lòng cô lúc này đầy hỗn độn, cô không biết Ma Phong chết chưa, cũng không biết mình sao lại còn sống, còn chuyện hiểu lầm với Thùy Dung vẫn chưa giải quyết, cả việc sau bao nhiêu lần cô tàn tạ thì Tiểu Văn vẫn chưa từng từ bỏ.

Đời này của cô xem như đã chết ba hai lần, lần thứ ba này bỗng khiến cô có suy nghĩ khác, nhớ lại vài thứ, hiểu ra vài chuyện.

Mơ mơ màng màng một hồi lâu, cô bỗng gạt tay Tiểu Văn ra để chống tay ngồi dậy.

Hắn thấy thế liền đỡ cô lên, hỏi:“Nàng muốn đi đâu à? Sức khỏe của nàng vẫn chưa ổn đâu.”Cô không nghe hắn nói chỉ châm châm quyết đứng dậy rồi bám vào hắn mà đi đến bàn, lấy ra một tờ lấy và một chiếc bút lông, viết vào đó mấy chữ: “Ma Phong thế nào rồi? Hàn Trung Động giờ ra sao? Hai đứa nhỏ giờ ở đâu?”Nhìn thấy dòng chứ đó, Tiểu Văn biết cô đang rất lo nên nhanh chóng trả lời cho cô yên tâm:“Ma Phong do bị thương từ trước nên đã dễ dàng bị ta và Trác Liên đánh chết rồi.

Hàn Trung Động bây giờ vẫn rất rối, tạm thời nàng chưa thể về đó được.

Còn hai đứa nhỏ cũng đã về đó lo công việc thủ thành rồi, Trác Liên bảo ta ở đây cùng nàng, chờ khi ổn thỏa mới đưa nàng về.”Nghe vậy Hàn Hàn mới vơi đi được phần nào lo lắng, cô thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy đưa tay cho Tiểu Văn dìu lại giường.

Vừa ngồi xuống giường cô đã bắt đầu thấy buồn ngủ muốn ngủ tiếp, dụi mắt vài cái cô bất ngờ ngủ gật rồi ngã về phía sau.

Tiểu Văn giật mình không lường trước được việc này nên lúc đỡ có chút lúng túng, vì sợ đầu cô đập xuống cạnh giường mà hắn chòm tới đỡ đầu cô trước.

Đến lúc đỡ được rồi, hắn nhìn lại thì mới nhận ra bản thân hắn đang bò lên cùng giường với cô từ lúc nào.

Trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý tưởng liều lĩnh, hắn di chuyển xếp cô nằm vào bên trong vách, còn hắn thì bạo gan tháo giày trèo lên giường nằm xuống đắp cùng một chiếc chăn với cô.


Vừa tựa lưng nằm xuống hắn đã thấy được cảm giác lạ lẫm nhưng lại thích thú vô cùng, hắn đảo mắt qua, tay nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình rồi nghiêng người ôm lấy cô.

Đây là thứ cảm giác mà bấy lâu nay hắn khao khát có được, được ôm người mình yêu trong lòng thì còn gì vui sướng bằng.

Lân lân trước niềm vui đó, hắn khúc khít cười không khép được miệng, khoan khoái đến mức cả cơ thể đều hưng phấn.Hiện tại sơn cốc chỉ còn hai người ở cùng nhau.

Tiểu Văn rất thích điều này và do là hắn đang hiểu lầm chuyện Hàn Hàn muốn gả cho hắn nên sinh ra ngộ nhận cô đã là hôn thê của mình.

Nhưng kẻ theo đuổi tình yêu rất lâu mới có được chút danh nghĩa thường rất hào hứng lúc nào cũng sẽ muốn thể hiện ra.

Tiểu Văn cũng không ngoại lệ.

Hắn là một kẻ rất đòi hỏi nếu đã biết thuộc về hắn thì hắn đều muốn hết tất cả những gì có thể.

Hàn Hàn bây giờ chẳng khác gì người phàm, cô cũng chẳng còn cái linh cảm, phản xạ của thần tiên, mọi thứ đối với cô giờ đều là nguy hiểm.

Ở cùng với nhau được ba ngày, đêm nào Tiểu Văn cũng lén lên giường ngủ cùng cô và cô thì đêm nào cũng ngủ say như chết, có bị hắn vô tình quỳ gối lên bàn tay cũng không thức, cứ như là chết vậy.

E rằng đó chính là biểu hiện cái chết thật sự của cô đang tới gần hoặc là cơ thể của cô đã kiệt quệ đến mức không còn sức lực nữa rồi.

Hàn Hàn hiện tại như một cái xác trẻ bọc ngoài thân thể của người già, cô ngủ gật ở mọi nơi, tối ngủ đến trưa, trưa lại ngủ tới chiều tối, cả ngày lo ngủ mà chẳng có thời gian ăn.

Tiểu Văn lo lắng cho cô rất nhiều, tranh thủ lúc cô không ngủ để đút cơm, bồi bổ bằng đủ mọi cách cô mới có sức để sống chứ với tình trạng không ăn không uống chỉ ngủ thế này thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày cô ngủ vĩnh viễn không tỉnh nữa.

Hắn thật sự rất sợ điều đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận