Đức Phật Và Nàng: Hoa Sen Xanh

“Nhà vua chỉ uy phong ở nước mình,

Bậc hiền nhân được tôn kính ở khắp chốn;

Hoa tươi là vật trang trí trong ngày,

Châu báu là trang sức mãi mãi.”

(Cách ngôn Sakya)

Năm 1267 – tức năm Đinh Mão, Âm Hỏa hay năm Rabyong [1] thứ năm theo lịch Tạng – tức niên hiệu Hàm Thuần thứ ba, nhà Nam Tống – tức niên hiệu Chí Nguyên thứ tư, Mông Cổ.

Bát Tư Ba ba mươi ba tuổi, Kháp Na hai mươi chín tuổi.

Bát Tư Ba kinh ngạc thốt lên:

- Yeshe lén quay về Sakya ư?

Tôi kể lại với hai anh em họ thông tin vừa thu lượm được:

- Đúng vậy, hân âm mưu dụ dỗ Kangtsoban nhưng cô ấy không chịu nên đã đẩy cô ấy xuống núi hòng giết người diệt khẩu.

Bát Tư Ba cau mày:


- Dụ dỗ Kangtsoban? Lẽ nào hắn...

- Hắn dùng lại kế cũ, muốn Kangtsoban sinh con cho hắn để kế thừa phái Sakya. – Kháp Na đấm xuống bàn khiến chiếc bút lông bật lên cao rồi rơi xuống đất. – Hành vi của hắn chẳng khác nào loài cầm thú!

Tôi vội vàng nói với hai anh em:

- Hiện hắn vẫn còn ở đó vì em đã hóa phép làm cho hắn bất tỉnh.

Bát Tư Ba lập tức bật dậy:

- Đi nào, chúng ta phải bắt bằng được hắn.

Nhưng khi chúng tôi vừa tới nơi thì Yeshe đã biến đâu mất. Những dấu chân ngổn ngang, tàn tích của cuộc đào tẩu cuống quýt, dẫn đến mặt kia của ngọn núi rồi mất hút. Tôi băn khoăn đi lại kiểm tra:

- Lạ thật, rõ ràng em đã làm phép kia mà, sao lại không thấy hắn đâu cả? Lẽ nào hắn tỉnh lại và bỏ trốn trước khi chúng ta đến?

Bát Tư Ba động viên:

- Có thể vì em quá vội nên sơ suất hoặc hắn còn có đồng bọn.

Kháp Na đùng đùng nổi giận, định xuống núi:

- Chắc chắn hắn đang trốn trong nhà dì năm, chúng ta phải lục soát mới được!


Bát Tư Ba giữ tay Kháp Na lại:

- Không cần đâu.

Kháp Na ngạc nhiên:

- Vì sao?

- Ta hỏi đệ, nếu tìm được hắn, đệ sẽ làm gì? – Bát Tư Ba nhìn em trai, vẻ mặt điềm tĩnh. – Hắn là cậu ba nhà họ Khon phái Sakya, người ngoài không ai hay biết mối thù hằn giữa chúng ta và hắn. Nếu hắn bảo hắn muốn về thăm mẹ thì chúng ta làm gì được hắn?

Kháp Na giận đỏ mắt:

- Nhưng hắn đã giết Kangtsoban!

Bát Tư Ba lắc đầu:

- Cái chết của cô ấy chỉ có ba chúng ta biết. Lam Kha hiện vẫn đang đóng giả Kangtsoban, chúng ta buộc tội hắn thế nào được.

Kháp Na không thể chấp nhận được chuyện này, chàng thở gấp vì tức giận:

- Nhưng lẽ nào cứ để hắn ung dung, tự tại như vậy? Trước đây, hắn đã làm bao chuyện xấu xa, chính hắn đã gián tiếp hãm hại Mukaton.


Bát Tư Ba kéo Kháp Na lại, bình tĩnh phân tích:

- Ta biết chứ. Ta vốn nghĩ rằng, hắn âm thầm lẻn về Sakya, nếu vậy ta sẽ âm thầm cho người bắt trói hắn. Nhưng bây giờ hắn đã trốn thoát, chắc chắn sẽ cảnh giác và có phòng bị. Ta tin rằng hắn sẽ diễn vở “vinh quy bái tổ” đình đám. Hắn còn ở lại Sakya ngày nào, chúng ta sẽ phải kiềm chế ngày ấy, không nên để người ngoài nhận ra mâu thuẫn nội bộ giữa anh em chúng ta, vì như vậy sẽ có kẻ thừa dịp gây bất lợi cho chúng ta. 

Kháp Na bực bội đá mạnh vào gốc cây thông bên cạnh, tuyết lạnh trên các tán lá ào ào trút xuống, phủ trắng vai chàng.

- Con người này vô cùng nham hiểm, hắn còn ở Sakya ngày nào, chúng ta sẽ khó lòng được yên ổn ngày đó.

Bát Tư Ba ngước nhìn bầu trời ảm đạm, những bông tuyết vẫn không ngừng trút xuống, đậu lên bờ vai cô độc của chàng. Ánh mắt chàng lộ vẻ lo lắng:

- Kháp Na, mâu thuẫn nội bộ khó đối phó hơn sự thù địch của hai phái Drikung và Phaktru. Dù thế nào, hắn và chúng ta vẫn là anh em cùng cha khác mẹ, có cùng huyết thống, cùng dòng họ. Dù hắn gây nhiều tội ác đến đâu, ta cũng không thể giết hắn.

Quả đúng như Bát Tư Ba dự đoán, không lâu sau khi chúng tôi xuống núi, tin tức đã lan đi khắp vùng: Cậu ba Yeshe của giáo phái Sakya đã từ Vân Nam trở về. Cậu ba đã vượt qua chặng đường vất vả, gian nan trong thời gian nhanh nhất để được đoàn tụ với gia đình đúng dịp đón năm mới. Bản khâm Shakya Zangpo cùng nhiều người khác đã xuống tận chân núi đón Yeshe. Không giống anh em Bát Tư Ba, Yeshe sinh ra và lớn lên ở Sakya nên tất cả những người trong giáo phái đều rất thân thiết với hắn. Hắn giao tiếp tốt, giỏi ăn nói, lại có khiếu hài hước nên đi đến đâu là tiếng cười rộn lên đến đấy. Già trẻ, gái trai, ai nấy đều yêu mến hắn. Sự trở về của Yeshe khiến cho bầu không khí đón Tết năm 1267 của phái Sakya náo nhiệt khác thường.

Trước mặt mọi người, hắn tỏ ra rất mực kính trọng Bát Tư Ba, nói năng chừng mực, ứng xử nhã nhặn, thái độ khiêm nhường, ai nấy đều hết lời khen ngợi. Bát Tư Ba cũng không thể không lịch sự đáp lễ. Bát Tư Ba nói đúng, lòng dạ của người này thâm hiểm, khó đoán nên người ta không khỏi kiêng dè.

Đêm Ba mươi, toàn thể gia đình tập trung đón Giao thừa. Zhouma và Kunga Zangpo cũng đưa con gái Jumodaban mới được ba tháng tuổi đến dự tiệc. Nhận thấy ánh mắt khinh bỉ của hầu hết mọi người dành cho Kunga Zangpo, Kháp Na chủ động sắp xếp để cậu ta ngồi cạnh chàng và cố ý tỏ ra thân mật, một câu anh rể, hai câu anh rể khi gọi Kunga Zangpo. Vì Kunga Zangpo được anh em Bát Tư Ba rất mực xem trọng nên các anh chị em khác không thể không tiếp chuyện cậu ta. Tôi thì vô cùng thích thú được chơi đùa với bé Jumodaban. Bé được quấn bọc gọn gàng trong khăn tả, hai má mũm mĩm, xinh xắn. Thấy tôi yêu em bé như vậy, Zhouma liền trao Jumodaban cho tôi ẵm.

Em bé nằm trong lòng tôi thơm mùi sữa, đưa ngón tay cái lên miệng đùa nghịch, đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chú, trong lòng tôi bỗng trào dâng tình yêu thương. Thấy tôi cưng nựng em bé như vậy, Zhouma trêu:

- Em thích trẻ con như vậy, chi bằng hai người hãy cố gắng sinh hạ một thằng cu, ta sẽ gả Jumodaban cho con trai em, được không?

Tôi cười thật hồn nhiên, gật đầu không chút ngại ngùng:

- Vâng!


Không ngờ câu chuyện phiếm của tôi và Zhouma lại thu hút sự chú ý của các anh chị em khác. Tôi lập tức cảm nhận được rất rõ ràng những ánh mắt tức giận, đố kỵ đang dồn về phía Zhouma. Kháp Na bóp nhẹ tay tôi, tôi lập tức im bặt. Có lẽ các cô chị, cô em khác cũng đang nuôi hy vọng một ngày kia, con trai Kháp Na sẽ trở thành rể hiền nhà mình.

Lúc này, Yeshe mới đưa dì năm đến dự tiệc, hắn mau mắn hỏi han hết người này đến người kia. Tôi giả bộ ngây ngô, vẫy tay gọi Yeshe:

- Chàng ơi, sao lại là chàng? Chàng cũng đến đây ăn Tết à?

Vừa quay đầu nhìn thấy tôi, hắn lập tức diễn vẻ vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy lại, ân cần, thân mật:

- Ơ kìa Kangtsoban, đã bao năm trôi qua mà em vẫn còn nhớ ta sao? Lúc nhỏ ta thường tặng cho em đồ chơi và các món ăn mà em thích. Em còn giữ những con búp bê bằng vải và con quay đó không?

Tôi giật mình, thì ra họ quen nhau từ nhỏ. Sakya cách Shalu không xa, hai người đó làm bạn từ nhỏ cũng không có gì là lạ. Yeshe quay sang Kháp Na, vồn vã giải thích:

- Ta và em dâu quen nhau từ nhỏ, hồi đó muội ấy rất thích chơi trò sinh em bé nên thường cùng các anh lớn diễn kịch vợ chồng. Có lần vì quá ham chơi, muội ấy đã sảy chân, ngã xuống chân núi, làm bọn ta sợ hết hồn. May mà Vạn hộ hầu Shalu không trách phạt bọn ta.

Hắn vờ thân mật, vỗ vai Kháp Na, cười ha hả:

- Đó là chuyện con nít xửa xưa, đệ đừng để bụng nhé!

Tôi hiểu rồi, hắn đã chuẩn bị kĩ càng để đối phó với tôi. Lời hắn nói sẽ vô hiệu hóa tất cả những lời buộc tội của tôi. Kangtsoban là cô ngốc nên không thể kể lại tường tận mọi chuyện. Dù tôi có nói gì, cũng không ai tin. Bát Tư Ba lắc đầu ra hiệu cho tôi. Tôi hiểu chàng không muốn vạch tội hắn nữa. Nếu xét về thủ đoạn, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của Yeshe.

Dì năm cố ý lớn giọng hỏi để mọi người cùng nghe thấy:

- Con ơi, cháu trai Dani yêu quý của ta thế nào rồi?

=== ====== ====== ====== ====== ====== ===

[1] “Rabyong” hay “năm Rabyong” có thể hiểu là năm Giáp Tý theo lịch Tạng. Tên gọi này còn được dịch thành: Thắng Sinh, Thắng Sinh Chu, Giai Đoan, Lương Duyên, gắn liền với sự kiện: năm 1027, các sư tăng Ấn Độ bắt đầu dịch Thời luận kinh  sang tiếng Tạng. Rabyong là một chu kỳ gồm 60 năm. Rabyong thứ nhất bắt đầu vào năm 1027. Cách tính năm Rabyong của người Tạng cũng tương tự hệ đếm Can – Chi của người Hán. Ví dụ: Tương ứng với Thiên Can theo lịch của người Hán gồm: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Thân, Nhâm, Quý thì lịch của người Tạng sẽ là: Dương Mộc, Âm Mộc, Dương Hỏa, Âm Hỏa, Dương Thổ, Âm Thổ, Dương Kim, Âm Kim, Dương Thủy, Âm Thủy (âm dương ngũ hành luân phiên kết hợp). Địa chi của người Hán: Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi; của người Tạng: Thử (chuột), Ngưu (trâu), Hổ (hổ), Thố (thỏ), Long (rồng), Xà (rắn), Mã (ngựa), Dương (dê), Hầu (khỉ), Kê (gà), Cẩu (chó), Trư (lợn). (DG)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận