Dục Thần Chi Quả (Yêu Hồ)

Không một tia sáng, không một giọt âm hưởng, tìm kiếm trong bóng đêm.

Cửa ra ở đâu? Ta muốn rời khỏi nơi tối tăm này… Để ta đi đi…

Âm thanh hô hoán truyền lại, tiếng trẻ con hô hoán tràn ngập trong bóng đêm đen kịt, — “Mẹ mẹ! Mẹ mẹ! Mẹ mẹ…”

Gọi mình sao? Thanh âm đó là gọi mình sao?

“Cục cưng… Cục cưng…” ta xoay người, liều mạng tìm kiếm, “Cục cưng con ở nơi đâu…”

Nhìn không thấy, vì sao ta nhìn không thấy!

“Con ở nơi đâu? Cục cưng con ở nơi đâu?” Gấp đến độ mắt đẫm lệ, trong bóng đêm đen một loạt các hình ảnh theo từ nơi xa xăm nào đó hiện lên.

Vị đế vương anh tuấn ôm lấy tân sủng đang vênh váo tự đắc, trong lòng bọn họ còn ôm một đứa bé dễ thương tựa như búp bê, đứa bé giương mở cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, vươn đôi tay mập mạp nhỏ bé ôm lấy thiếu niên.

“Mẹ mẹ! Mẹ mẹ…”

“Không –!!” Tử Nhã không khống chế được ôm đầu khóc la: “Hắn không phải là mẹ của con! Hắn không phải là mẹ của con!”

“Mẹ mẹ mẹ mẹ…” Cục cưng như trước quay nhìn niên thiếu mỉm cười, đế vương ôm “Mẫu tử” bọn họ quay người đi.

“Đừng đi! Trả đứa trẻ trả lại cho ta! Van cầu hai người trả lại cho ta –!” Tử Nhã khóc hô lớn, nhấc chân điên cuồng lao đến, thế nhưng làm thế nào đi nữa cũng không đuổi kịp, ba người hạnh phúc hướng ánh sáng đi mất, dần dần biến mất, chỉ có Tử Nhã ở lại đau khổ bị bao trùm trong bóng tối…

“Trả lại cho ta… con của ta… Trả lại cho ta…”

Đôi môi như cánh hoa nhợt nhạt âu sầu nói mê, bộ dáng thảm thương đang mê mệt khóc thầm, nước mắt dọc theo trên gương mặt lệ ngân còn chưa khô dần dần chảy xuống. Hắc Chước xóa đi lệ trên gương mặt Tử Nhã, lồng ngực nổi lên một trận sóng gió đau lòng.

Lão ngự y ở một bên buông thả cổ tay gầy nhỏ của Tử Nhã, bẩm báo: “Đại vương, ảnh hưởng của va chạm cũng không tạo thành quá xấu, công tử cùng thai nhi đều mạnh khỏe.”

Hắc Chước nặng nề ứng thanh “Ừ.”, nhẹ nhàng cầm cánh tay Tử Nhã thả lại trong chăn. Hắn phân phó bọn người hầu:

“Chiếu cố Tử Nhã thật tốt, lúc công tử tỉnh lại lập tức cho ta biết.”

“Tuân mệnh.”

Hắc Chước mang theo người hầu rời đi, bên ngoài mưa đã ngừng lại. Bầu trời dày đặc tầng mây giờ đã tiêu tán đi không ít, chỉ còn vài đám mây mù mỏng manh bập bềnh trôi, nhưng trong lòng Hắc Chước bão đã che phủ đầy mây đen. Chỉ trích của Tử Nhã vẫn quanh quẩn trong tâm trí –

Hắn đã đoạt người đi rồi! Vì sao còn muốn đoạt con của ta! Để mang thai cục cưng ta thiếu chút nữa bị đánh chết tại thiên đình, vì sao hắn có thể không một chút lao lực mà phân chia cục cưng với ta! Ta nỗ lực lại nỗ lực đối với Vương mà nói rốt cuộc là vì cái gì? Lấy lòng hắn thực sự quan trọng đến vậy sao? Ngươi ích kỷ! Ngươi quá ích kỷ rồi!

Ngươi gạt ta… Ngươi gạt ta… Chỉ cần hắn thích, ngươi cái gì cũng có thể cho hắn… Thì ngay cả con của ta cũng là như vậy mà thôi…

Ta không tin ngươi… Ngươi trong mắt chỉ có một mình hắn… Chỉ cần hắn vui vẻ là tốt rồi… Ngươi căn bản sẽ không để ý tới cảm thụ của ta…

Hắc Chước phiền não xoa thái dương, trước đây bản thân quả thực quá ích kỷ rồi, luôn ngông cuồng không quan tâm đến cảm nhận của Tử Nhã. Không thể tiếp tục như vậy nữa… Hắn phải cùng Vệ Đình nói chuyện một chút.

Trở lại phòng, bắt gặp Vệ Đình nghiêm mặt hiểm độc có vẻ đã đợi hắn lâu, xem ra lại sắp có một phen tranh cãi ầm ĩ.

Lại nữa rồi… trong lòng Hắc Chước vô lực thở dài, Vệ Đình đúng là rất dễ thương, hơn nữa tràn ngập sinh khí cùng sức sống, những điều này đối với những nam sủng kia chỉ biết nhu nhược khúm núm quả thật rất không giống, có điều hắn lại không biết phân biệt tốt xấu,  tính tình thậm tệ thực sự kêu bản thân ăn không tiêu mà…

“Anh đi xem hắn?” Vệ Đình khàn giọng hỏi, khuân mặt có vẻ như sắp khóc.

Vậy “Hắn” là ai, hai người tâm đều hiểu không cần nói thêm. Hắc Chước suy tư về việc nên giải thích với Vệ Đình như thế nào, hắn phải dùng phương thức ôn hòa nhất để giải quyết chuyện này, cũng không thể có tội với Vệ Đình được, lại muốn bảo vệ quyền lợi của Tử Nhã.

“Đúng vậy, Tử Nhã thân thể không tốt, tâm tình cũng kém… Ta đi bồi Tử Nhã một chút.”

“Hắn thiếu chút nữa thì giết chết ta!” Vệ đình lên án: “Cho dù là ngươi không xử phạt hắn! Vì sao còn muốn thu nhận che chở cho hắn?”

“Ta không có thu nhận che chở Tử Nhã, chiếu cố là trách nhiệm của ta, hơn nữa, ta đã bắt Tử Nhã đem giam lỏng, cái này còn chưa tính là xử phạt sao?” Hắc Chước cố gắng hết sức trả lời dịu dàng.

“Trách nhiệm trách nhiệm, trách nhiệm so với tính mạng của ta quan trọng hơn có đúng hay không?!”

“Lần trước chỉ là Tử nhã trong chốc lát kích động, Tử Nhã nghĩ em muốn cướp đi đứa con của Tử Nhã, cho nên mới lại làm ra loại chuyện điên cuồng này, ta cam đoan hắn sau này sẽ không tái phạm…”

“Ngươi bảo chứng liệu có ích lợi gì? Ai biết hắn lần sau lúc nào lại chạy tới ám sát ta!”

“Tử Nhã sẽ không có lần sau, Tử Nhã là mẫu thân con của ta, ta sẵn lòng tin tưởng.” Hắc chước đau xót nói: “Đình nhi, em thử cảm nhận một chút cảm thụ của Tử Nhã đi, nếu không làm được, cũng tiếp tục thử cảm nhận cảm thụ của một người mẫu thân… Nếu biết cốt nhục chính mình thân sinh ra sẽ bị mang đi, cho dù là ai cũng không thể khống chế được…”


“Ngươi còn nói ngươi không có bảo vệ hắn!” Vệ Đình ném Hắc Chước mọi vật hắn vơ được cho hả giận, khóc lóc la to: “Rồi cuối cùng ngươi cũng sẽ rất nhanh coi trọng đứa con hơn ta! Lần sau sẽ để hắn giết chết ta ngay trên giường là đúng không!”

“Ta không muốn tranh luận với em về tình cảm hay không.” Hắc Chước nhăn mày nói: “Ta cam đoan với em, ta sẽ không để cho Tử Nhã một lần nữa lại có cơ hội gây thương tích cho em, cũng xin em thông cảm cho hắn hơn một chút, các em đều người ta coi trọng nhất, ta mong muốn tất cả các ngươi đều có thể bình yên vô sự.”

Vệ Đình nghe được hắn đem Tử Nhã đặt cùng vị trí cao nhất với mình, tức giận đến run rẩy, thế nhưng bản thân tìm không được lời phản bác nếu có cũng sẽ chỉ là tự làm kém đi giá trị của bản thân, đành phải hung dữ liều chết trừng con mắt với Hắc Chước, như chỉ chờ có cơ hội bạo phát. Nhưng Hắc Chước dường như lại không để ý đến lại càng nói như đổ thêm dầu vào lửa:

“Hơn nữa, tuy rằng lần trước ta có nói muốn đứa con cho em làm con thừa tự, giờ chỉ có thể xin em tha thứ cho ta đã không thể làm tròn lời hứa.”

“Cái gì…?” Vẻ mặt Vệ Đình như sét đánh ngang tai.

” Đứa con đối với Tử Nhã quá quan trọng… Tử Nhã mạo hiểm sinh mệnh không ngại nguy hiểm để đạt được dục thần chi quả, chúng ta không có quyền gì cướp đi nỗ lực để có được thành quả của Tử Nhã cho đến giờ.”

“Anh lật lọng…” Vệ đình không thể tin tưởng thêm được nữa, rưng rưng lắc đầu.

“Ta bất đắc dĩ…” Hắc Chước còn chưa nói hết, bất ngờ Vệ Đình nâng bình sứ đặt trên bàn hung ác ném thẳng về phía hắn.

Loảng xoảng –!! Bình sứ vỡ thành vô số mảnh nhỏ trên cánh tay Hắc Chước, rơi lả tả xuống đất. Hắc Chước chậm rãi buông thả cánh tay đang che khuân mặt xuống, âm trầm nhìn chăm chú Vệ Đình —hẳn đã tức giận rồi.

Vệ Đình rống to hơn: “Ta ghét nhất ngươi!”, tiếp theo băng băng lao ra ngoài cửa. Thị vệ bên ngoài căng thẳng hỏi thăm Hắc Chước vẫn còn ở trong phòng:

“Đại vương… Bọn thuộc hạ có nên đuổi theo công tử…”

“Cứ để hắn đi.” Hắc Chước lạnh giọng nói, xong cũng lập tức rời khỏi gian phòng.

Bên ngoài mưa nhẹ bắt đầu nặng hạt hơn, mùa mưa năm nay tới đặc biệt hung mãnh. Ngực Hắc Chước chợt nổi lên dự cảm bất an, cuối cùng hắn thấy rằng sắp có một chuyện gì đó bất hảo sắp sửa phát sinh…

Nơi đây mưa bắt đầu tầm tã, tâm trạng u buồn lại lần nữa khó có thể trầm lắng xuống được.

Hai ngày sau, Tử Nhã trong cơn mê man cuối cùng cũng tỉnh lại, thế nhưng Hắc Chước chưa có tới thăm Tử Nhã. Bởi vì kỳ nước lên khiến xảy ra nạn lũ lụt, Hắc Chước phải đi tuần tra.

Khi Tử Nhã tỉnh lại cũng không nói một câu gì, chỉ là vẫn hướng ngoài cửa sổ nhìn mưa mà đờ ra. Vài ngày liên tiếp Tử Nhã một giọt nước cũng không uống, cho dù bản thân là yêu hồ có thể lực vô hạn, thì cuối cùng cũng sẽ không chống đỡ nổi với việc suốt ngày đêm không ăn không uống. Nhưng Hắc Chước lại không ở đây, bọn hạ nhân cũng bó tay.

Thai nhi trong bụng lớn lên từng ngày, Tử Nhã càng cảm giác rõ ràng hơn được sự tồn tại của nó, cảm giác được nhịp đập sinh mệnh nó. Tử Nhã lại một lần nữa khắc sâu ý thức được bản thân là thân phận mẫu thân, thế mà Tử Nhã lúc này lại thầm nghĩ muốn vứt bỏ thân phận này, Tử Nhã không muốn sinh ra một đứa trẻ nhất định sẽ bị cướp đi…

Tử Nhã không muốn bảo vật mà bản thân vất vả đạt được lại bị cưỡng đoạt. Mỗi khi đêm đến, Tử Nhã lại nhịn không được ôm chặt bụng khóc nức nở.

“Cục cưng… Mẹ, mẹ xin lỗi con… Xin lỗi con…”

Gió than thở, mưa rơi, cây cối thở dài, con non cũng thở dài…

Tai vạ ập tới luôn luôn khiến người ta không kịp chở tay, Hắc Chước xuất cung không được nửa tháng, trong thành phát sinh tạo phản! Thủ lĩnh bộ tộc Xích Hồ, Yết Đan rốt cục cũng lộ răng nanh hắn ra, hắn cùng thị vệ trưởng Vương Thành phát động đảo chính, bọn họ thừa dịp mở hội nghị trưởng lão theo thông lệ, đem toàn bộ các quan viên bị giam cầm đến, buộc bọn họ phải bãi bỏ quyền lực thủ lĩnh của Hắc Chước, người nào chỉ hơi không tuân theo đều bị sát hại tại chỗ.

Triều đình có phản nghịch trong khoảnh khắc phong vân biến sắc, tộc trưởng Hắc Chước mang theo quân đội thuần phục tiến đánh từ ngoài vào, cùng lúc đó Yết Đan chiếm giữ vương cung phát động chiến tranh ác liệt kéo dài ba ngày ba đêm.

Tường lũy vững chắc trong chiến đấu đều bị phá hủy, quân tiếp viện từ bốn phương tám hướng anh dũng tiến lên, Yết Đan tứ phương bị vây đánh rơi vào tình thế bất lợi, thủ lĩnh Xích Hồ giảo quyệt hy vọng thế chấp được quan nhân tại hậu cung yếu thế ra làm bia đỡ cho mình.

Bọn chúng mang theo hơn một trăm người còn tàn dư lại đi xuyên thủng kết giới bảo hộ hậu cung, bắt cóc Vệ Đình người mà Hắc Chước thương yêu nhất làm con tin. Thị vệ thiếp thân của Vệ đình bị đánh chết, Vệ Đình là kẻ tay không còn phải vật lộn đọ sức với con gà, được đưa lên mã xa trốn chạy, các nam sủng khác cũng không thể may mắn như vậy tránh khỏi kiếp nạn, người bị bắt người thì bị giết.

Lúc đó, Tử Nhã bụng đã lớn tướng được hai gã lão quan nhân hộ tống lặng lẽ rời khỏi tiểu viện tử đang bị lục soát, bọn họ khéo léo né tránh hết các răng nanh của Yết Đan chỉ chầu chực bắt dữ truy kích họ.

“Tử nhã công tử, người cố chịu đựng, chúng ta phải dẫn được ngươi đến được bí đạo chỉ có tâm phúc Vương tộc mới biết được.” Lão quan nhân đỡ Tử Nhã đang mang thai, chạy chậm nói. Sắc mặt Tử Nhã âm trầm, không phát ra bất cứ tiếng nào.

“Tử nhã công tử đừng lo lắng, Hồ Vương đã có dự kiến trước, Người đã sớm giao phó chúng ta, nói nếu phát sinh nguy hiểm nhất định phải hộ ngài cùng tiểu vương tử thật tốt, mẫu tử nhất định có thể thoát hiểm…” Một lão quan nhân khác cổ vũ, Tử Nhã cúi đầu, trong mắt lóe lên quang mang quái dị … Khi bọn họ đang muốn theo cửa nách mà chạy đi, Tử Nhã bỗng nhiên giãy khỏi các cánh tay già khô của hai lão quan nhân, hướng hướng ngược lại đang phủ đầy hiểm nguy mà chạy đi –

***

“Tử Nhã công tử — Tử Nhã công tử –” lão quan nhân ở phía sau lo lắng gọi, Tử Nhã mắt điếc tai ngơ, điên cuồng chạy trốn, không hẹn mà gặp truy binh.

Quân nhân làm phản dẫn đầu nhìn thấy bụng Tử Nhã căng phồng hở ra, lập tức ý thức được thân phận của Tử Nhã.

“Tốt, đưa lên cửa! Trói hắn lại!”

Phản ứng của Tử Nhã thực không bình thường, Tử Nhã thản nhiên không nhúc nhích mà thúc thủ chịu trói, đây chính là tự bản thân đi tìm đến cái chết, hai lão quan phía sau chạy tới đành phải mở mắt trừng trừng nhìn Tử Nhã bị áp lên ngựa.

Tên đầu lĩnh gian tà vui mừng dẫn Tử Nhã đi lĩnh công.

“Báo cáo Xích Vương! Mạt tướng đã bắt được thê nhi Hồ Vương!”


Yết Đan lập tức từ trong mã xa nhô đầu ra.”Thực sao? Mau dẫn họ tới!”

Tử Nhã bị bùa chú trói chặt, mạng che mã xa rộng mở, ngoại trừ Yết Đan còn có Vệ Đình. Vệ đình thấy Tử Nhã nhịn không được chửi ầm lên:

“Ngươi thật ngu ngốc! Không phải ngươi chạy thoát rồi sao? Vì sao vẫn bị bắt trở về?”

Tử Nhã lạnh lùng nhìn hắn, như trước không hé răng. Yết Đan cùng lúc bắt được cả hai người bọn họ, đắc ý đến độ coi trời bằng vung, hắn vui mừng ôm lấy hai người đang bị trói gô lại, cao giọng cuồng tiếu cười rộ lên:

“Ha ha ha ha… Tốt! Hai người là bảo bối quý giá nhất của Hồ Vương đều đã rơi vào tay ta! Thực sự là trời cũng giúp ta!”

“Phi!” Vệ Đình tâm cao khí ngao nhịn không được nhổ một ngụm nước bọt vào hắn, “Cẩu tặc không biết sống chết! Chờ Hắc Chước trở về sẽ phân thây ngươi!”

Yết Đan đâu thể để hắn làm càn? Trở tay cho hắn một cái bạt tai, đánh cho Vệ Đình đập vào vách mã xa.

“Ngươi mới không biết sống chết! Hiện tại là ai làm chủ ngươi còn không rõ ràng có đúng hay không? Còn lần nữa lắm miệng lão tử sẽ khiến ngươi nếm thử roi da lợi hại của ta!” Yết Đan uy hiếp lấy ra bên hông roi da đầy gai, hơn nữa roi da của hắn còn có yêu lực, Vệ Đình chỉ cần nhận một cái đều có thể đi đời nhà ma. Thế nhưng Vệ Đình thiên tính lỗ mãng, chịu không nổi một điểm ủy khuất, hắn chết đến nơi còn không tự biết mà còn rống kêu loạn:

“Ngươi tới đi! Ta xem ngươi có dám hay không! Có dũng khí ngươi giết ta đi!”

“Cừ thật! Ngươi xem ta có dám hay không!” Yết Đan lông tóc đều dựng, quả nhiên một roi vung thẳng, roi vung thẳng về phía ót Vệ Đình, hắn thất thanh thét chói tai: “A!!”

Tử Nhã bị hù dọa đến nỗi nhắm chặt mắt con ngươi không dám liếc tới–

Ồn ào rồi âm thanh cũng dần trầm xuống, roi da xẹt qua gương mặt Vệ Đình một cách nguy hiểm, vung tới ngọn đèn treo trên xe, ngọn đèn lập tức vỡ nát, nếu không phải do mã xa lắc lư khiến cho Vệ Đình ngã sấp xuống, sợ rằng đầu hắn cũng đã nát bấy như vậy.

Vệ Đình hoảng hồn không bình tĩnh lại nổi lui vội vào trong góc, trên mặt truyền đến trận trận đau đớn — chỉ là do luồng khí từ roi da tạo thành mà đã rạch ngang gương mặt hắn.

“Phi! Xem ra ngươi gặp may! Lão tử lần này trước cứ tha ngươi.” Yết Đan thu hồi roi da, thò người ra bên ngoài chỉ huy thuộc hạ: “Từ cửa sau đi ra ngoài! Hướng bờ sông mà đi, mau chóng thoát khỏi chúng nó!”

“Tuân mệnh –”

Vệ Đình mở to mắt sợ hãi, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Mã xa lảo đảo lắc lắc đi, cơ thể hắn cuộn tròn lại, bắt đầu ô ô khóc. Tử Nhã hờ hững quét mắt liếc hắn, không đủ hảo tâm mở miệng an ủi hắn.

Thành tường đổ nát vẫn còn dày đặc yêu khí dư lại, quân sĩ tại những nơi đổ nát vẫn còn kiếm tìm những người sống sót, từ phía thanh âm phát ra chói tai, mấy con điểu thú (chim thú) sải cánh dài từ trên trời cao hạ xuống.

Vị đế vương tuấn mĩ với mái tóc dài ngân sắc được buộc gọn lại từ trên lưng điểu thú nhảy xuống, các tộc trưởng dẫn quân chạy vội tới bẩm báo:

“Báo cáo đại vương! Yết Đan đơn độc hướng bờ sông phía đông bỏ chạy, bên ta đã phái binh truy bắt.”

Hắc Chước nhanh chóng nhận địa đồ thị vệ đưa tới, ra lệnh chỉ huy: “Trước khi bọn chúng đến chỗ phân lưu phía đông nhất định phải ngăn lại, quân chia làm hai trước sau cùng đánh từ hai mặt.”

“Tuân lệnh!”

Hắc Chước tiếp tục chỉ huy triển khai việc truy kích, chủ quản hậu cung dẫn mấy lão quan nhân đến, khóc sướt mướt lướt qua các quân nhân đứng bên tường chạy tới.

“Đại vương! Tiểu nhân tội đáng muôn chết, Tử Nhã công tử cùng Vệ Đình công tử đều bị ác tặc bắt đi!”

“Cái gì?” Hắc Chước kinh hãi, “Tử Nhã cũng bị bắt đi? Ta không phải đã cho các ngươi dẫn ngươi đi bí đạo sao?”

Hai người quan nhân phụ trách bảo hộ Tử Nhã tại chỗ quỳ xuống thỉnh tội.

“Thỉnh đại vương giáng tội, tiểu nhân bảo hộ công tử bất lực…”

Hắc Chước chưa nghe bọn họ nói hết, lo lắng cưỡi lên điểu thú, trong khi đó một người lão quan nhân còn đang khóc lóc kể lể:

“Lão thân đã đưa Tử Nhã công tử đi vào được trong bí đạo, nhưng công tử bỗng nhiên giãy chúng ta chạy trở lại, lúc đó mới bị bắt…”

Thoát khỏi bọn họ chạy trở về? Hành động của Tử Nhã quỷ dị như vậy là tượng trưng cho cái gì? Hắc Chước lồng ngực lại dấy lên dự cảm không lành, hắn lo âu quát tháo dẹp đường:

“Mau chóng phái binh truy đuổi cắt đứt con đường bọn chúng đi! Nhất định phải giết hết Yết Đan cùng đám cẩu tặc kia!”

Hắn dẫn đầu điều khiển điểu thú bay lên trời, còn lại hơn mười danh sĩ cầm chặt binh khí cũng theo sau cất cánh. Các điểu thú trên không trung kêu dài một tiếng, bay nhanh đi.

Yết Đan đơn độc dọc theo bờ sông đào tẩu, đây là dự định khi trước bọn họ đã xác định trước lộ tuyến trốn chạy, bọn họ từ lâu đã chuẩn bị đường thủy để chạy thoát an toàn, đội thuyền cũng chuẩn bị tốt rồi. Sông ngòi phía đông vùng thủy đạo đan xen, các nhánh sông đa dạng, rất thích hợp làm xáo trộn khiến cho kẻ địch rất khó phán đoán, nhưng mà gần đây mùa mưa định kỳ khiến xảy ra nạn lũ lụt, dòng nước dị thường chảy xiết, đội thuyền hạ thuỷ cũng trùng điệp hiểm nguy.


Giữa lúc Yết Đan sắp vứt bỏ tuyến đường này, binh sĩ phía sau đã truyền đến tin Hắc Chước đuổi theo.

Yết Đan biết với cá tính cẩn thận của Hắc Chước, nhất định đã phái bộ binh ở phía trước chặn đường, chuyện đã tới giờ phút này hắn cũng không còn sự lựa chọn khác. Yết Đan quyết tâm vượt qua, kiên trì đi theo kế hoạch ban đầu, hắn dẫn quân lính phản bội lộn trở lại bến sông, tách quân ra leo lên ba chiến thuyền lớn, bởi vì, Hắc Chước không thể có khả năng theo đường bộ truy kích hắn. Hơn nữa dựa vào hướng chảy của dòng nước, dù là phía trước có chặn đường sông cũng không thể thực hiện được.

Chiến thuyền theo gió vượt sóng, rất nhanh theo các nhánh sông hướng đông mà chạy.

Yết Đan tự tin bản thân đã thoát khỏi trọng binh truy giết, hắn biết rõ binh lực Hắc Chước, tuy rằng biết đối phương bản thân chính là một binh sĩ tinh nhuệ điều khiển đội điểu thú, có thể từ trên cao truy kích bọn họ. Nhưng quân lực phân tán, cũng sẽ khó khăn một lúc mới có thể tập hợp được, Hắc Chước thường ngày mang theo bên người không quá ba mươi binh sĩ, như vậy cũng biết binh lực của hắn gấp cũng phải ba lần số đó, nếu là giao chiến chính diện cũng tuyệt đối không thua cho bọn chúng, hơn nữa, chỉ cần bọn họ mau chóng tiến vào nhánh sông, đối phương dù có tái tập hợp binh lực được đi chăng nữa cũng khó có thể tìm được tung tích bọn họ. Hắn tràn đầy tự tin mà nghĩ, lo nghĩ trước tiên vẫn là làm sao để gia tăng tốc độ đội thuyền, cần phải vứt sạch những thứ không cần thiết.

Sắc trời dần dần buông xuống, chiến thuyền bắt đầu đăng đèn lồng theo gió đung đưa cảm giác lềnh bềnh. Quân phản bội đã rời xa phạm vi vùng nước của vương thành, quân truy bắt của Hắc Chước tựa hồ uy hiếp không được bọn họ nữa, Yết Đan hạ lệnh, mọi người có thể an tâm nghỉ ngơi chút.

Nguy cấp tạm thời được giải trừ, các bè cánh bọn phản bội thần kinh khi trước bị kéo căng cũng theo đó mà thả lỏng, bọn họ rất nhanh đã quên bài học thất bại vừa rồi, bắt đầu ở trên thuyền tầm hoan mua vui, mà đem những nam sủng trong hậu cung của Hắc Chước bị bắt tù binh có tác dụng làm giấy thông hành đúng lúc lại có thể mua vui.

Ngoại trừ chỗ thuyền chính của Yết Đan, hai đội chiến thuyền khác đều bắt đầu nổi lên đống người giao hoan phóng đãng, thương cảm thay các nam sủng bị ác tặc đặt dưới thân mà hung tàn bạo lực, nhận hết tất cả sự chà đạp.

Người trên thuyền chính nghe được còn xem chuyện này là chuyện vui, lập tức đem những ánh mắt tục tĩu quăng tới chiến thuyền đang có hai gã đang bắt tù binh chà đạp. Một gã đại tướng thiện chiến dũng mãnh nhất của Yết Đan đưa ra lời đề nghị:

“Xích vương, có thể không đem nam sủng của Hắc Chước ban tặng mạt tướng?”

Vệ Đình cùng Tử Nhã đã an vị ở một bên, lúc lên thuyền bọn họ đã được mở trói — đại khái Xích Hồ nghĩ bọn họ kết hợp lại cũng không có cái gì là nguy hiểm, mà nay nghe được tên tướng lĩnh kia đưa ra yêu cầu này, hai người đều đang bị hù dọa không dám cử động kia. Đặc biệt là Vệ Đình dễ bị kích động, không đợi Yết Đan tỏ thái độ liền bật lên rống to át đi:

“Ngươi bớt mơ tưởng, đừng động đến ta!”

Yết Đan sớm thấy vệ đình không vừa mắt, chỉ ước có thể tìm một cơ hội làm nhục hắn một phen cho biết mặt, hiện tại thấy Vệ Đình quát to như vậy, hắn càng thêm kiên định quyết tâm trả lời: “Tốt, ngươi cứ việc lấy, để Hắc Chước được thử một chút tư vị hài bị xuyên thủng là được rồi(hài: giày, giày bị đục lỗ/xuyên thủng), còn có người nào muốn không? Đều tới thử xem, ha ha ha…”

Tên tướng lĩnh đạt được đáp ứng, dẫn đầu đi về phía Tử Nhã, nụ cười – dâm đãng nói: “Ta sống lâu như vậy còn không được thử qua vị đạo phụ nữ có thai … Nay thấy vóc dáng đẹp thế kia phải nếm thử xem sao…”

Tử Nhã cắn răng bỏ qua không nhìn gã, tên tướng lĩnh chặn ngang người Tử Nhã ôm lấy, Yết Đan quát bảo ngưng lại:

“Không được chạm hắn.”

Mọi người ngạc nhiên, Yết Đan giải thích nói: “Bộ tộc yêu hồ chúng ta ít người có thể mang thai, không nên hủy hắn đi.”

Mọi người không thể tin được vào thiện tâm Yết Đan, nhưng chắc hắn tự có tính toán trước. Hắn kéo mạnh Tử Nhã đến bên người, âm hiểm cười nói:

“Tử Nhã công tử, em thì cùng bản vương quay về, bản vương cho em làm Vương phi, ta cam đoan sẽ đối đãi em tốt.”

Tử Nhã dùng sức đẩy mở tay hắn ra, lại bị đối phương ôm càng chặt, tên tướng lĩnh không giải thích được mà nói:

“Xích Vương, trong bụng tên đó chính là hài tử của Hắc Chước a, ngài thu hắn điều này là không đúng…”

“Ngươi biết cái gì?” Yết Đan kiêu ngạo đem Tử Nhã kéo xoay người lại bên cạnh, “Ta chính là muốn khiến đứa con của Hắc Chước thân sinh ra hãm hại chính cha nó! Ta muốn đem nó bồi dưỡng thành người thừa kế của ta, tương lai trên chiến trường sẽ cùng Hắc Chước chém giết đến chết… Không có phương pháp trả thù tốt hơn cái này đâu, Hắc Chước nếu biết chính hài tử của mình nhận địch nhân làm cha, nhất định sẽ tức giận thổ huyết tại chỗ, ha ha ha…”

“Xích Vương anh minh!” Các thủ hạ cùng khếch đại hô lên.

Tử Nhã nghe xong kế hoạch nham hiểm của hắn, lại không có một tia lo sợ, Tử Nhã lãnh tĩnh mà buông bàn tay đang phản kháng xuống, trong mắt lóe lên thứ quang mang dị dạng.

Yết Đan ôm Tử Nhã ngồi vào vương tọa, đắc ý hạ lệnh:

“Được rồi, Tử Nhã công tử các ngươi không thể đụng vào, về các tên khác, các ngươi tùy tiện chơi thế nào cũng được.”

Hơn mười mạng binh sĩ ở đây lập tức vây bắt Vệ Đình đang kinh hoàng thất thố, Vệ Đình bị bọn họ bao quanh vây bắt, không có chỗ nào để trốn, hắn bi thiết gào thét:

“Không được đến đây! Cút ngay! Cút ngay!” Vệ Đình giống như một con thỏ nhỏ bị ném vào đống hồ ly đang nhe nanh múa vuốt, khóc lóc chân tay đấu đá lung tung, càng phản kháng, thì ngược lại càng khơi dậy dục vọng tà ác của bọn giặc, bọn họ nhe răng cười tiếp cận hắn. Bọn giặc này chính là có ý muốn đùa bỡn Vệ Đình, cùng hắn chơi trốn tìm trong khoang thuyền lềnh bềnh này.

“Tiểu bảo bối, chạy đi đâu? Ha ha ha…”

“Trở lại, lại đây!” Bọn chúng giống như dã thú xé tung y vật hắn, Vệ Đình rất nhanh bị lột sạch trơn, hắn bưng thân thể xích lõa, vừa khóc vừa né tránh thân thể cùng tay bọn Xích Hồ đang lao tới.

“Đừng chạm ta! Đừng chạm ta!”

Hắn bị chộp tạo nên các vết tích chảy cả máu, một vài tên tiểu yêu thậm chí còn bổ nhào về phía hắn mà cắn. Vệ Đình khóc nức nở tay đấm nện vào bọn chúng, hắn nghĩ bản thân rất nhanh sẽ bị xé ra nát bấy, hận không thể lúc đó chết đi. Mấy tên Xích Hồ đã kìm nén không nổi, bọn họ áp đảo hắn, móc ra tinh khí bản thân hung hăng cắm vào cái miệng nhỏ hắn đang rống to, Vệ Đình khóc lắc đầu phản kháng, bị giáng vài cái bạt tai.

Yết Đan nâng rượu ngon, mãn nguyện thưởng thức tình huống bi thảm hắn bị ngược đãi. Tiếng khóc Vệ đình thảm thương truyền vào tai Tử Nhã, Tử Nhã không ngẩng đầu nhìn hắn, Tử Nhã vẫn buông đầu xuống, bàn tay đặt trên đùi nắm càng niết càng chặt.

Tên tướng lĩnh cấp bậc tối cao kia móc ra dương cụ đã sắp cương ngạnh không chịu nổi của bản thân, bắt đầu ra lệnh cho các thủ hạ: “Đem giữ hắn trở mình lại cho ta, lão tử ngày hôm nay sẽ cho tiểu tiện nhân hắn thử một chút vị đạo đại pháo của ta!”

Thân thể Tử Nhã bắt đầu run lên, tựa hồ bị cái gì đè chặt. Yết Đan cố mở to mắt thưởng thức trò hay, cũng không phát hiện dị dạng của Tử Nhã.

Các tiểu yêu khác lập tức ba chân bốn cẳng mà quay người Vệ Đình ấn trên tấm gỗ lát sàn, Vệ Đình trên mặt sàn khóc gào lên:

“Không được! Không được! Không được đụng ta! Hắc Chước! Hắc Chước! Mau tới cứu ta!”

Một tên tiểu yêu lại cho hắn một cái bạt tai rồi lại bạt tai, nhổ nói: “Gọi cái gì gọi cái gì! Hắc Chước của ngươi sẽ không đến cứu ngươi!”

“Hắc Chước! Hắc Chước!” Vệ Đình còn đang điên cuồng hét lên, “Nhanh tới cứu ta a –! Ta muốn về nhà! Nhanh tới cứu ta –!”

“Hắn ầm ĩ quá, chặn miệng hắn lại!” Tướng lĩnh ra lệnh, một gã tiểu yêu lập tức móc ra tinh khí đã trĩu nặng nhét vào miệng Vệ Đình, Vệ Đình nức nở vùng lên khóc.

Tên tướng lĩnh kia cố gắng bài khai chiếc mông vểnh trắng nõn tựa cánh hoa của hắn, sắp đem cội nguồn nam nhân của hắn xâm nhập, Yết Đan một bên kinh hô dựng lên:


“A –!”

Mọi người đột nhiên quay đầu, kinh hoảng thấy móng tay bén nhọn sắc tím không gì sánh được thẳng trực bóp giữ yết hầu Yết Đan– yêu hồ có thể tùy ý biến đổi thân thể của chính mình theo tình huống, khi nãy vừa đủ thời gian để móng tay Tử Nhã  cấp tốc dài ra.

“Xích vương!”

“Không được tiến lại đây.” Tử Nhã lạnh lùng nói, ôm trọn Yết Đan từ phía sau, hai tay dùng sức nắm chặt cổ Yết Đan, móng tay lợi hại cắm thẳng vào trong da hắn, Yết Đan bị bóp con mắt lồi ra thực sự khó thở, hắn ra sức nắm tay Tử Nhã tưởng như làm vậy có thể bẻ mở tay Tử Nhã.

Tên tiểu yêu buông Vệ Đình ra, bọn chúng như sóng lớn xuông về phía Tử Nhã, Tử Nhã hét lớn một tiếng:

“Không được tới đây –!”

Yêu lực trên người Tử Nhã chỉ là nhất thời bạo phát, vài đường cường quang từ trên người Tử Nhã phóng ra, một vài tiểu yêu bị đánh văng.

Nhưng Yết Đan không chú ý chỉ lướt qua, thừa dịp Tử Nhã phân thần, hắn mãnh lực quăng thân, Tử Nhã từ phía sau bị quăng thẳng lên phía trước.

Văng tới bên người mấy tên tiểu yêu, lập tức bị bọn chúng tóm lấy cánh tay Tử Nhã, kéo Tử Nhã lên phía trước thỉnh với Yết Đan, Yết Đan trước tiên vẫn đang bưng chặt cái cổ đang chảy máu ròng, một cước đá thẳng lên bụng đang hoài thai của Tử Nhã –

“Á –!”

Chiếc bụng đang mang thai bị tàn nhẫn đá trúng, Tử Nhã mở trừng hai mắt, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

“Tiểu tiện nhân! Mời rượu không uống lại thích rượu phạt, vậy lão tử sẽ thuận theo ý ngươi!” Yết Đan nói xong đá mạnh mấy đá trên người Tử Nhã, Tử Nhã đau đến cắn rách cả môi, thoáng cái ngất đi.

Yết Đan đang nghĩ ngợi xem nên ngược đãi Tử Nhã thế nào, thân thuyền bỗng kịch liệt một trận hoảng động, chúng nhân bị lắc lư ngã sấp xuống, sau một khắc, đỉnh khoang thuyền bị một đạo cường quang xuyên suốt qua, trần nhà trong nháy mắt bị tiêu hủy không còn một mảnh.

Người bên ngoài ngoài hô lớn: “Là đội điểu thú!”

Đại sự không thành! Yết Đan biết là bọn Hắc Chước tới! Hắn luống cuống đứng lên, còn chưa kịp đứng vững, chợt truyền đến vài tiếng rống to của điểu thú, vài bóng người từ trên trời giáng xuống.

Hắc Chước một thân hắc y rơi vào tầm mắt đầy hoảng sợ của Yết Đan, trước đó hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần sẽ có thêm một cuộc chiến, bỗng thấy hoa mắt, bị một chưởng đánh bay ra ngoài, liên lụy tới tận mấy cây cột bị đụng gẫy tận gốc, lúc rơi xuống đất đầu đã gần như vỡ vụn.

Phản quân lơ là mất cảm giác, quả thực không chịu nổi một đả kích, cái tiểu yêu khác còn không hề phòng bị dưới tình huống bất ngờ, toàn bộ bị bộ hạ Hắc Chước tiêu diệt, trận chiến hầu như trong nháy mắt đã kết thúc.

“Đem tất cả các tên còn sống áp giải về, đóng vào nhà lao để lính coi ngục đánh cho tới chết.” Hắc Chước nhanh chóng ngầm hạ lệnh, hắn mang theo vài người vào khoang thuyền đang ngổn ngang tìm kiếm tung tích các tù binh bị bắt.

“Đại vương! Tìm được Vệ Đình công tử rồi!” Một gã binh sĩ hô to, Hắc Chước lập tức chạy vội tới.

Vệ Đình tựa hồ bị đả kích quá lớn, vẻ mặt hắn dại ra ngồi trước hài cốt, nước mắt cùng nước mũi không khống chế nổi chảy xuôi xuống. Hắc Chước nhận áo choàng từ thuộc hạ, đưa thân thể trần truồng của hắn bao lại.

“Đình nhi?” Hắc Chước có điểm lo lắng vỗ vỗ khuôn mặt hắn, con mắt Vệ Đình  trống rỗng nhìn hắn, miệng lẩm bẩm:

“Ta phải về nhà… Đưa ta về nhà… Ta phải về nhà…”

“Đình nhi, em…” Hắc Chước đang muốn nói gì đó, phía sau truyền đến âm thanh ồn ào, hắn quay đầu, sắc mặt cũng trắng bệch khi nhìn thấy Tử Nhã đẩy người ra từ dưới mảnh ván gỗ, chậm chạp đứng lên.

Thần sắc Tử Nhã rất bình tĩnh, thế nhưng trên người Tử Nhã lại toả ra mùi tuyệt vọng so với Vệ Đình còn mạnh hơn. Hắc Chước ngực căng thẳng, hắn đứng dậy hướng về phía Tử Nhã đi đến.

“Tử Nhã…”

Tử Nhã đột nhiên xoay người bỏ đi, tâm trạng Hắc Chước cả kinh, bước nhanh cùng đi ra ngoài. Tử Nhã đi tới mạn thuyền, bò lên trên lan can cao đến tận thắt lưng. Thuyền hạ neo đúng chỗ có dòng nước chảy xiết, Tử Nhã đứng ở trên lan can, nhìn dòng sông đen ngòm ngơ ngẩn đờ ra.

“Tử Nhã!” Hắc Chước vừa ra tới liền thấy Tử Nhã làm hành động nguy hiểm đó, nhất thời sợ mặt cắt không còn chút máu.

Tử Nhã đối diện với cơn gió, dưới ánh trăng quay đầu lại. Y bào Tử Nhã cùng mái tóc đen trong gió đêm vờn bay, ánh trăng tản nhạt xuống, toàn thân Tử Nhã tựa hồ bao phủ đầy màu tím yêu diễm quang mang. Mặt Tử Nhã trắng bạch không còn chút máu, lộ ra toàn bộ nét đẹp, một vẻ đẹp khiến người ta hít thở không thông, một vẻ đẹp của người sắp chết…

Hắc Chước bị vẻ đẹp đó làm cho kinh sợ đến độ quên luôn phải làm sao để có thể đi, bước chân của hắn bám riết lấy mặt sàn cách xa Tử Nhã một trượng(1 trượng bằng 4 met), cũng không thể tới gần.

Tử Nhã vuốt ve bụng mình, đối mặt với Hắc Chước nở ra cái mỉm cười đầy tuyệt mỹ. Hắc Chước chưa từng thấy qua bộ dáng cười nào đẹp như vậy, hắn cho tới bây giờ vẫn chỉ biết một tiểu nam sủng trầm mặc ít lời sẽ khó có thể có dáng tươi cười thế mỹ (thế: lạnh lẽo) chấn động nhân tâm như vậy.

Tử Nhã giờ khắc này, xinh đẹp đến độ không thứ gì có thể so sánh được, Tử Nhã dường như là muốn phóng thích ra toàn bộ năng lượng từ sinh mệnh của bản thân cho đến khi đã phơi bày ra toàn bộ sắc đẹp.

“Tử Nhã…” trực giác Hắc Chước sau một khắc tiêu thất đã quay lại, hắn như chợt tỉnh giấc mộng cước bộ vội vàng hướng Tử Nhã chạy tới.

Tử Nhã đưa lưng về phía dòng nước chảy xiết, giang rộng đôi bàn tay, môi Tử Nhã mấp máy cùng những sợi tóc bay phất phới, nhẹ nhàng nói ra câu nói cuối cùng:

“Đại vương, vĩnh biệt …”

Thân thể Tử Nhã ngửa người ra sau, bầu trời đêm đen trên đỉnh đầu Tử Nhã ôm vụt lấy, tất cả mọi việc trước mắt tựa hồ đều trở nên chậm rãi trôi, Tử Nhã thấy những ngôi sao ít ỏi trên màn trời đen kịt, thấy được Hắc Chước đang hướng về phía bản thân mà lao tới, thấy được Vệ Đình co rúm lại phía sau cây cột run rẩy…

Thân thể rơi xuống phía dưới, ùng ục ùng ục… Tử Nhã rơi vào trong dòng sông băng lãnh, chìm sâu vào trong bóng tối.

Dẫn ta đi… Dẫn ta đi … Cho dù là đến địa ngục cũng tốt, xin đem ta cách xa khỏi nơi này…

Con sông hung dữ nuốt hết dáng hình mảnh mai của Tử Nhã, chỉ còn để lại một tiếng la lên bi thiết vang dội ở trên khoảng không–

“Tử Nhã — Tử Nhã –!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận