Dực Thủy



Sáng sớm hôm sau, đương lúc Hoàng Tự Thủy lười nhác rúc vào trong lòng Thu Lan mà nhàn nhã nghỉ ngơi sau khi dùng xong bữa sáng, thì có người của Thiên Nhất Liên thỉnh hắn tới tiền sảnh. Lúc này đây, Hoàng Tự Thủy mới chợt nhớ ra, hôm qua Thiên Nhất Liên có nói sẽ thông báo hắn với toàn Liễu trang. Không dám chần chứ, Hoàng Tự Thủy cùng người nọ vội tới tiền sảnh.

Tiền sảnh sớm đã tập hợp hơn mấy trăm người. Khi Thất Dạ vừa đặt chân qua bậc cửa, mọi ánh mắt của mấy trăm người này đều dồn hết cả lên người hắn. Giống như nhìn thấy thần tiên khí chất thanh cao từng bước khoan thai tiến vào, tựa hồ làm người khác quên hết thảy phiền não cũng phân tranh.

Thấy Hoàng Tự Thủy đã đến, Thiên Nhất Liên hơi gật đầu chào hỏi rồi sắp xếp cho hắn đứng ở giữa tiền sảnh, hơi ho nhẹ một tiếng.

“Hẳn mọi người còn nhớ rõ, mấy ngày trước đây ta đã nhắc tới chuyện về tân nhiệm trang chủ Liễu trang. Bởi vì một số chuyện nên tân nhiệm trang chủ không thể trực tiếp tiếp quản Liễu trang, bất quá hiện tại…..”

Thiên Nhất Liên ngừng lại một chút, đẩy Hoàng Tự Thủy lên phía trước một bước.

“Người này chính là tân nhiệm trang chủ của chúng ta, Hoàng Tự Thủy.”

Cả đại sảnh yên lặng ba giây, tiếp theo đó là những tiếng hít thở nặng nề, cùng tiếng nghị luận tranh cãi xôn xao. Trong ánh mắt vừa mới còn kinh diễm nay đã pha thêm vài phần khinh thường.

Đối với loại tình huống này, Hoàng Tự Thủy sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Hắn bất quá mới chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, chỉ bằng một ân tình cứu Thiên Nhất Liên mà có thể tiếp quản Liễu trang, tự nhiên sẽ có phản đối.


Từ trong đám người bước ra một nam nhân tầm trên dưới bốn mươi, tức giận dị thường nói: “Thiên Nhất Liên, ngươi đây là muốn lấy tiền đồ Liễu trang ra làm đồ chơi sao? Một đứa nhỏ bảy tám tuổi cứu ngươi một mạng, ngươi liền giao Liễu trang cho hắn, ta không phục.”

Sau đó, lại có thêm một nam nhân niên kỷ cũng tầm người vừa rồi nói theo: “Ta đồng ý với Vi hương chủ, đứa nhỏ này cho dù tướng mạo có điểm xuất chúng, nhưng với một tiểu hài tử bảy tám tuổi thì làm sao có đủ năng lực tiếp quản Liễu trang, ta cũng không phục.”

Nghe vậy, Minh Thiện Trần khẽ cười: “Vi hương chủ, Trần hương chủ, hai người không phục là vì Hoàng Tự Thủy nhanh chân hơn hai người để ngồi lên vị trí trang chủ đúng không?”

Một câu nói ra tựa như con dao cắt đứt lưỡi hai người kia, nhưng muốn chặn được toàn bộ những lời dị nghị phía dưới, chỉ e là không thể. Nguyên nhân đơn giản chỉ là nói Hoàng Tự Thủy không có đủ năng lực mà thôi.

Du Diệp Vân lúc này mới lãnh đạm mở miệng: “Ba vị đường chủ chúng ta đều đồng ý, các vị còn ý kiến gì không?”

Mọi người dần im lặng trở lại, nguyên do là vì vị tiểu đường chủ Du Diệp Vân quanh năm kiệm lời nay lại đột nhiên lên tiếng vì Hoàng Tự Thủy. Khiến mọi người đều tò mò năng lực thực sự của Hoàng Tự Thủy, không biết hắn giỏi như thế nào mà có thể khiến cho cả ba vị đường chủ đều lên tiếng đồng ý, không những thế còn hết mực đề cao, khen ngợi.

Chính vì vậy, đám người còn lại dần không còn bất cứ lời dị nghị nào nữa, duy chỉ có hai vị hương chủ kia là không phục.

Không riêng gì hai vị hương chủ đó, ngay đến cả bản thân Hoàng Tự Thủy cũng cảm thấy nếu hắn là hai vị hương chủ kia, hắn cũng sẽ không phục.

Khẽ cười nhạt, Hoàng Tự Thủy nói: “Ta biết các vị e ngại ta còn nhỏ ham vui không để ý tới Liễu trang, bởi vậy Hoàng Tự Thủy ta thỉnh các vị hãy cho ta ba tháng. Ba tháng tới, Tự Thủy nếu không thể quản lý tốt Liễu trang, ta nguyện sẽ đem vị trí trang chủ này trả lại cho Thiên đại ca.”

Hai vị hương chủ coi như cũng biết thức thời, nói: “Như thế cũng được.”

“Trang chủ…..”

“Thiên đại ca không cần nhiều lời, nếu Tự Thủy không có năng lực mà chỉ dựa vào sự giúp đỡ của mọi người, thật sự sẽ rất khó để mọi người trong Liễu trang phục tùng. Ba tháng này cũng coi như bài kiểm tra của các ngươi với Tự Thủy đi.”

Thiên Nhất Liên biết ý Hoàng Tự Thủy đã quyết, cũng không nói nhiều lời. Mọi người có câu trả lời đầy thuyết phục nên cũng dần tản đi.

Hoàng Tự Thủy nhấp một ngụm trà rồi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Du Diệp Vân hỏi: “Thân thể còn vấn đề gì không?”

Nhãn thần của Du Diệp Vân vốn lãnh mạc nay lại nổi lên từng trận sóng.

“Cảm tạ trang chủ quan tâm, thuộc hạ đã không còn gì đáng ngại.”


“Vậy là tốt rồi.”

Tùy ý dựa vào người Thu Lan, Hoàng Tự Thủy thoải mái mỉm cười mà không nhận thấy ánh mắt của Du Diệp Vân đột nhiên tối sầm lại.

“Làm phiền Thiên đại ca chuẩn bị cho ta một số tư liệu về Liễu trang, Tự Thủy trước mắt sẽ làm quen dần một chút.”

“Rõ, trang chủ.”

Hiệu suất làm việc của Thiên Nhất Liên đúng là kinh người. Không bao lâu sau, trên thư án của Hoàng Tự Thủy đã xuất hiện mấy chồng sách.

Cẩn thận xem qua một lượt, Hoàng Tự Thủy có thể đi đến một kết luận chung nhất: Đứng đầu Liễu trang hiện tại gồm có ba vị đường chủ là Thiên Nhất Liên, Minh Thiên Trần và Du Diệp Vân. Đồng thời ba người bọn họ cũng chính là ba sư huynh đệ. Ngoài ra còn có hai vị hương chủ chính là hai người hôm nay đã đứng trước tiền sảnh tỏ vẻ không phục Hoàng Tự Thủy. Sản nghiệp chủ yếu của Liễu trang chính là tơ lụa, châu bảo cùng lá trà.

Buông tư liệu xuống, Thất Dạ nhìn qua chồng tư liệu vẫn còn cao ngang đầu đặt chình ình trên mặt bàn mà ai oán không biết đến khi nào mới đọc xong.

Ranh ma mỉm cười một cái, Hoàng Tự Thủy nhìn về phía Thu Lan.

“Thu Lan, cùng ta xem được không?”

Thanh âm mềm nhẹ, ấm áp, ngọt ngào của Hoàng Tự Thủy làm cho bất cứ ai nghe thấy cũng đều không thể từ chối được, ngay cả Thu Lan cũng không ngoại lệ.

Bất chi bất giác như bị giật dây, Thu Lan nguyện đồng ý để Hoàng Tự Thủy tính kế chính mình.


***********

“Lăng Lăng, ta đã có tin tức.”

Nam tử đang nằm trên giường nhắm mắt nghe thấy lời nói của Thượng Quan Tử Duyệt liền mở to mắt ra, ánh mắt sắc bén đảo qua người Thượng Quan Tử Duyệt, ý bảo hắn mau chóng nói tiếp.

“Ta cũng vừa mới hay, hắn bây giờ đã trở thành trang chủ Liễu trang.”

Trang chủ Liễu trang? Lãnh Dực Lăng làm sao lại có thể quên mất hắn đã từng một lần cứu giúp Thiên Nhất Liên chứ.

Phượng nhãn khép hờ, y lạnh lùng thờ ơ nói: “Nói cho ta biết về hắn làm gì.”

“…..”

Cont…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận