Dực Thủy



Bên trong mã xa hoa lệ ———-

Hoàng Tự Thủy lười nhác nằm trên đùi Thu Lan, mặc dù trên tay là cuốn ‘Giang hồ địa chí’, nhưng trước mắt hắn lúc này chỉ tồn tại hôn sự của Lãnh Dực Lăng. Cách bài trí, mời người này người kia… tất cả đều được Hoàng Tự Thủy liệt kê một hàng trong đầu. Điều đó không khỏi làm hắn phải cảm thán, nguyên lai ở đâu nào cũng tồn tại một người tên ‘trung khuyển’.

Buông quyển sách trong tay xuống, Hoàng Tự Thủy lại lấy một cuốn khác lên. Số sách này đều do Thiên Nhất Liên tổng hợp lại cho hắn, nên hắn phải hảo hảo đọc mới không cô phụ tấm lòng của y.

Mã xa hoa lệ được chia làm hai phần, phần trước là để nghỉ ngơi, phần sau là một phòng ăn nhỏ, ngăn cách giữa hai phần đó là một tấm hoành.

Tấm hoành đột nhiên được mở ra, có một nha hoàn từ phía sau đưa lên một đĩa bánh điểm tâm. Thu Lan cầm một khối bánh đưa tới bên miệng Hoàng Tự Thủy, rồi lại ân cần lau đi vụn bánh còn vương lại trên môi hắn.

Tựa như một con mèo lười, Hoàng Tự Thủy chui sát vào ngực Thu Lan cọ cọ, tham lam hít lấy mùi hoa lan dịu nhẹ trên người hắn, hai mắt híp lại hưởng thụ.

Nhận thấy hành động khác thường của Hoàng Tự Thủy, trong ánh mắt nhu hòa của Thu Lan chợt lóe lên một tia ưu thương. Cho dù biết rõ bản thân đang trở thành thế thân cho người nọ, nhưng hắn vẫn cảm thấy mãn nguyện. Hắn chỉ có một tâm nguyện, đó là được ở bên Hoàng Tự Thủy.


Tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ của Thu Lan, Hoàng Tự Thủy áy náy cười xin lỗi.

Phía bên kia mã xa, Thiên Nhất Liên đang si ngốc nhìn Minh Thiện Trần. Trải qua mấy tháng ở chung, Hoàng Tự Thủy đã sớm nhận ra tình cảm của Thiên Nhất Liên dành cho Minh Thiện Trần, mà Minh Thiện Trần cũng rất thương y. Mặc dù hai người sớm ngày gặp mặt, nhưng ai cũng không dám nói ra tình cảm của mình.

Ôi~~ xem ra con đường ái tình của bọn họ vẫn còn xa vời lắm.

(Thiên ngoại chi âm: Tiểu Thủy, ngươi và Lăng không phải cũng thế sao.)

Đi được khoảng tầm chục ngày, mã xa rốt cuộc cũng đã tới địa bàn của Lãnh Nguyệt cung. Thiên Nhất Liên tìm một khách *** để mọi người nghỉ ngơi, thì mới phát hiện ra rằng, mọi khách điểm đều đã có người bao trọn. Tất cả đều là những kiếm khách võ lâm, cùng những người nổi tiếng trong thương trường. Thế mới biết sức ảnh hưởng của Lãnh Dực Lăng lớn đến thế nào.

Hoàng Tự Thủy đứng sau lan can lầu hai nhìn đám người đi tới đi lui phía dưới, trong đầu tua lại thước phim ngày đó hắn cùng Lãnh Dực Lăng đoạn tuyệt quan hệ, khóe miệng thoáng gợi lên nét cười châm biếm.

Chậm rãi xoay người trở về nội phòng, bên trong đã có thêm ba người quỳ sẵn nhận lệnh. Tuy đang là ban ngày, nhưng ba người đó lại mặc y phụ dạ hành, đầu che hắc sa.

Hoàng Tự Thủy tiếp nhận chén trà Thu Lan đưa tới, nhấp một ngụm nhỏ, hướng ba hắc y nhân nói: “Đứng lên đi.”


Ba người đó đứng dậy. Hoàng Tự Thủy trên mặt vẫn luôn giữ một nụ cười, bất quá nụ cười đó lại khiến người ta phải cảm thấy lạnh sống lưng.

“Hôm nay thỉnh ba vị tới đây, ta có một việc muốn nhờ.”

“…..”

Bên trong thư phòng ———-

Lãnh Dực Lăng lưng tựa ghế thái sư lạnh lùng nói: “Rõ chưa?”

Lãnh Phong nghiêm chỉnh đứng trước mặt Lãnh Dực Lăng, ngữ khí nghiêm cẩn nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”

Lãnh Dực Lăng cầm lấy chén trà bạch ngọc trong tay, ánh mắt vừa rồi còn như muốn đông cứng người khác nay lại như sa vào mê võng ảo ảnh.

“Dạ nhi, con có thể quay lại không?”

Trong thư phòng rộng lớn chỉ còn chất chứa những ưu thương cùng lo lắng.

Cont…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận