Dực Thủy



Trời bắt đầu đổ mưa, những giọt mưa thi nhau dội xuống mái nhà rả rích. Thiên không u ám như tâm tư bi ai não nề của Hoàng Tự Thủy lúc này.

Mưa không ngừng trút xuống khiến cho cuộc khởi hành trở về Liễu trang của nhóm người Hoàng Tự Thủy bị hoãn lại. Mấy ngày ở đây thực sự đem hắn giày vò đến thảm thương.

Nửa nằm nửa ngồi dựa vào thành giường, trước mắt Hoàng Tự Thủy lại hiện lên tà áo trắng muốt khẽ phiêu dật trong gió. Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao trước đây mình lại sản sinh ra loại tâm tư ỷ lại dựa dẫm vào y, tất cả là vì hắn yêu Lãnh Dực Lăng, muốn đem tất thảy mọi việc để y chống đỡ, nguyện ý núp dưới bờ vai vững chãi của y cả đời. Đây cũng chính là phát hiện muộn màng mà đến tận hôm qua hắn mới thấu triệt. Khi chứng kiến nữ nhân thân vận hồng y tỏa sáng giữa lễ đường, hắn cảm thấy rất ghen tỵ, vô cùng đố kỵ, chỉ hận không thể thay thế nữ nhân tầm thường kia đứng cạnh y.

Muộn, quá muộn rồi, người y yêu là nữ nhân đã chết ngày hôm qua. Có phải nếu ta sớm phát hiện ra loại tình cảm này, thì sẽ không dẫn tới bi thương ngày hôm nay không…

Siết chặt miếng ngọc bội khắc chữ ‘Lăng’ trong tay, Hoàng Tự Thủy lại thả trí nhớ lại ngày đầu tiên hắn và y gặp nhau. Hắn còn nhớ rõ bản thân có biết bao vui sướng khi có một phụ thân như hoa như nguyệt Lãnh Dực Lăng. Có lẽ ngay từ lần đó, hắn đã thầm định sẽ không rời xa y. Nhi tử yêu phụ thân, thật là một chuyện đáng cười.

Thu Lan giúp Hoàng Tự Thủy lau đi dòng lệ thấm quanh viền mắt, “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Nước mắt dâng lên dần làm mờ tầm nhìn của Hoàng Tự Thủy, lần cuối cùng, đây sẽ là lần cuối cùng ta khóc vì người khác.

“Thủy, kỳ thật y…..”

Lau sạch nước mắt trên mặt, Hoàng Tử Thủy ngẩng cao đầu bày ra cho Thu Lan một bộ mặt tươi cười.

“Này, mọi chuyện đều đã qua…..” Tất cả giờ đây chỉ là quá khứ, ta sẽ quên ngươi.

Thu Lan cuối cùng vẫn không nói gì thêm, có lẽ như vậy là tốt nhất, hai người bọn họ tách nhau ra có khi kiếp số sẽ không tái diễn. Có thể hiện tại Thủy sẽ rất thống khổ nhưng thà để hắn chịu khổ một lần này còn hơn để hắn phải dằn vặt cả đời. Cứ vậy đi, để hai người bọn họ tự tạo nên một cuộc sống mới.

Ước chừng quá trưa, ngoài trời mưa cũng ngừng rơi, nhân cơ hội này, hắn liền mau chóng thu thập hành lý chuẩn bị khởi hành trở về Liễu trang.

Xe ngựa dừng bên ngoài khách ***, Thiên Nhất Liên, Minh Thiện Trần cũng Du Diệp Vân đã đứng đó đợi sẵn. Trước khi bước lên xe, Hoàng Tự Thủy không đành lòng mà ngoái lại nhìn về hướng Lãnh Nguyệt cung một cái.

Lọt vào tầm mắt của Hoàng Tự Thủy là một chiếc xe ngựa dùng hết tốc lực đuổi tới. Nhịp tim của hắn lúc này hệt như nhịp gõ của móng ngựa nện xuống mặt đường. Dồn dập lúc xa và hẫng lại khi đến gần, bởi lẽ người bước xuống xe ngựa hiện giờ không phải là y.

“Hô.” Hoa Tình vỗ vỗ ngực, “Thiếu chút nữa là không kịp.”

Kìm nén cảm giác mất mát, hụt hẫng, Hoàng Tự Thủy giương ra một khuôn mặt tươi cười nhìn bảo bảo trong lòng Hoa Tình.

“Cho con ôm bảo bảo đi.”

Hoa Tình đem hài tử đưa cho Hoàng Tự Thủy ôm.          Bảo bảo có khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm, đôi môi nhỏ xinh chu ra, hai tay bé xinh nắm tròn, đôi mắt lấp lánh mở to thích thú nhìn Hoàng Tự Thủy.

“Thật đáng yêu.”

Không cưỡng lại được vẻ đáng yêu ngây ngô của bảo bảo, Hoàng Tự Thủy cúi đầu hôn một cái lên cái má phúng phính của bảo bảo. Tiểu bảo bảo có vẻ rất thích thú, hươ tay múa chân liên hồi, lại còn không ngừng cười khanh khách.

Tiếc là cuộc sống vô ưu vô lo như vậy sẽ không còn tiếp diễn nữa.

“Bảo bảo tên gì vậy?”

“Thượng Quan Duẫn Thanh.” Hoa Tình đáp.

Nghe thấy có người gọi tên mình, bảo bảo càng hưng phấn loạn động tay chân. Hoàng Tự Thủy chỉ nhẹ cười, đặt một nụ hôn nữa lên mặt bảo bảo rồi trả lại cho Hoa Tình.

“Hoa cô cô, Thượng Quan thúc thúc, con phải đi rồi.”

Thượng Quan Tử Duyệt âu cũng không đành lòng.

“Nếu ở bên ngoài phải chịu ủy khuất thì hãy về đây nhé.”

Một câu nói tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại làm cho Hoàng Tự Thủy cảm giác sống mũi cay cay.

Hoa Tình ôm bảo bảo nhỏ giọng khóc. Nhìn Hoàng Tự Thủy từ nhỏ lớn lên bên cạnh mình, nay phải rời đi không biết bao giờ mới có dịp gặp lại, hỏi sao bọn họ không thương tâm cho được.

“Thượng Quan thúc thúc, Hoa cô cô, khi nào rảnh hay dẫn bảo bảo đến chơi với con nha.”

“Hảo.”

Kiên quyết xoay người bước lên xe như thể muốn cắt đứt những vướng bận ra sau lưng, tiếng roi quất xuống, bánh xe bắt đầu lăn đều tiến về phía trước.

Mưa lại bắt đầu trút xuống tựa như ông trời cũng phải khóc thay cho duyên kiếp hai người nào đó.

Nếu lúc này đây, Hoàng Tự Thủy vén sa liêm lên thì sẽ thấy một thân ảnh màu trắng lặng đứng dưới mưa nhìn theo bóng xe biến mất dần khỏi tầm mắt.

“Thiên đại ca, huynh dạy ta võ công đi.”

“Trang chủ không biết võ?”

Thiên Nhất Liên kinh ngạc thầm nghĩ, ai có thể tin rằng nhi tử của cung chủ Lãnh Nguyệt cung, cũng chính là võ lâm minh chủ Lãnh Dực lăng lại không biết võ nghệ được cơ chứ?

“Không biết.”

“Nhưng tập võ rất vất vả, trang chủ…..”

“Không thành vấn đề.”

“Rõ.”                                       

Hoàng Tự Thủy cười khổ, ngay cả bản thân hắn cũng không biết vì sao y lại không để hắn tập võ. Trước đây hắn cũng có mấy lần đề cập đến vấn đề này, nhưng rồi tất cả đều bị y cự tuyệt. Mặc dù hắn có pháp thuật, nhưng nếu muốn đi lại trong giang hồ, thu phục lòng người nhất định phải biết võ công. Mà hắn cũng không hề thích cảm giác chiến thắng khi dùng pháp thuật với những người này. Huống hồ, trang chủ Liễu trang chẳng lẽ lại là đồ thư sinh bắt gà không nổi, tin này truyền ra ngoài chỉ sợ làm người ta chê cười chết mất.

Cont…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui