CHƯƠNG 61
Tác giả: Mị Hồn
Thể loại: Cổ trang giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, mỹ công, phụ tử niên thượng, sinh tử.
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Jaeun Jum
Ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây xé tan vẻ u ám, âm hàn, làm tòa phủ đệ của ai đó dường như ấm áp hẳn lên.
Khó có được hôm nào Hoàng Tự Thủy rời khỏi gian phòng tối tăm kia ra ngoài sân phơi nắng, thỉnh thoảng lại nhìn vào hai tiểu hài tử đang nằm trong nôi mà hạnh phúc mỉm cười.
Hai tiểu hài tử này thực đáng yêu, trên khuôn mặt phúng phính là đôi mắt trong suốt màu tím giống hệt Hoàng Tự Thủy, bốn bàn tay nhỏ xinh quơ qua quơ lại, miệng không ngừng nha nha kêu lên như đòi ôm. Hai tiểu nam hài một tên Phi Tuyên, một tên Phi Toàn. Đây là cái tên mà trước đây hắn đã từng nghĩ đến. Nhưng ngay cả chính bản thân Hoàng Tự Thủy cũng tự cảm thấy kỳ quái chính là tên của đứa nhỏ đều liên quan đến Lãnh Dực Lăng. Liệu có phải hắn vẫn còn lưu luyến Lãnh Dực Lăng không?
Hoàng Tự Thủy khẽ cười, hôn nhẹ lên khuôn mặt phấn nộn của hai đứa nhỏ rồi tầm mắt lại di chuyển tới ấn kí tại ấn đường của chúng. Đóa Tuyết liên thanh khiết đại biểu cho Thiên giới, cùng Bỉ ngạn hoa yêu dị tượng trưng cho Ma giới, vạn nhất hai giới đại chiến, bọn chúng sẽ như thế nào đây?
“Thủy… Thủy…”
Tiếng gọi mang đầy kích động của Thu lan đã đánh vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này. Thu Lan vội vàng từ xa chạy tới, ngay cả hơi thở cũng rối loạn.
Hoàng Tự Thủy lẳng lặng đùa nghịch với hai đứa nhỏ, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm. Khi Thu Lan chạy tới bên cạnh, hắn mới chịu thôi không chơi với chúng nữa mà ôn nhu vỗ vỗ vai y.
“Làm sao mà khẩn trương vậy, trời sập à?”
“Cái kia…” Thu Lan lựa lời không biết nên nói như thế nào cho phải.
“Sao? Chẳng lẽ trời sụp thật?”
Thấy bộ dạng luống cuống của Thu Lan, Hoàng Tự Thủy nhịn không nổi muốn trêu đùa một chút.
Không phải Thiên giới sụp mà là Ma giới a, Thu Lan thầm nói trong lòng.
“Thiên binh đã phục kích toàn bộ binh mã của chúng ta, hơn nữa còn nắm rõ tất cả đường đi bên quân ta. Hiện tại bọn họ đã đánh tới ranh giới. Thủy, bên ta chắc chắn có gian tế.”
Hoàng Tự Thủy hoàn toàn không có chút biểu tình nào tức giận, ngược lại còn mỉm cười, lười nhác dựa vào một bên nôi, ngón tay thon dài hơi gãi gãi đầu.
“Ta đâu có giỏi trong loại vấn đề này, và kết cục đó ta cũng đã đoán được từ lâu rồi.”
Hoàng Tự Thủy bình thản nói, thậm chí trên mặt còn mang theo tiếu ý.
Thu Lan âm thầm lo lắng, hắn thực sự bình tĩnh hay là kích động? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không phải chuyện tốt.
Tử nhãn kiều mị liếc nhìn phía cửa viện một cái, Thu Lan bên cạnh cũng bắt theo đường nhìn của Hoàng Tự Thủy, liền trông thấy Du Diệp Vân ngập ngừng muốn lên tiếng.
“Diệp Vân, ngươi hẳn đã sớm khôi phục trí nhớ.”
Du Diệp Vân kiếp trước là thần tướng của Thiên giới, trước đây đã bỏ mạng trong trận đại chiến Thiên – Ma, và đã đầu thai xuống phàm trần. Thu Lan đã rất nhiều lần nhắc nhở Hoàng Tự Thủy đừng giữ Du Diệp Vân lại bên người. Có lẽ bởi bản tính hay tin người của Hoàng Tự Thủy mới làm cho mưu kế của Thiên giới dễ dàng thực hiện được.
“Thật xin lỗi, việc này đều do ta…”
Du Diệp Vân tựa hồ còn muốn nói thêm nhưng nhận thấy Hoàng Tự Thủy ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn, hắn đành thôi.
Trên mặt Hoàng Tự Thủy vẫn là nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười bình thản đó càng khiến cho Thu Lan tâm trí hoảng loạn.
“Lan nhi, Ma tộc giao cho ngươi, ngươi mang những người còn lại trong tộc tìm một nơi thanh tịnh mà sống yên ổn, tuyệt đối không được quay lại chỗ này.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta sao?” Sâu trong ánh mắt của Hoàng Tự Thủy dấy lên một ít thương cảm, “Ta còn có việc cần làm nốt, khi nào xong ta sẽ quay lại tìm mọi người.” Chỉ e rằng cơ hội đó ở rất xa.
“Vậy…” Thu Lan cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi của Hoàng Tự Thủy, có lẽ đây chính là nụ hôn đầu tiên và cũng là nụ hôn cuối cùng mà ta có thể hôn ngươi: “Ngươi nhất định phải quay lại đó!”
Hoàng Tự Thủy vẫn thản nhiên cười, không một lời hứa hẹn mà xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng dần khuất xa, Thu Lan biết rõ lần này ra đi, hắn không có khả năng trở lại. Dù biết là vậy nhưng y chưa bao ra đứng ra ngăn cản hắn, bởi y biết, có một số việc, chỉ hắn mới giải quyết được.
Bên dòng sông phân chia lãnh địa Thiên Ma, phía bên này trải dài từng đóa hoa bỉ ngạn âm thầm, lặng lẽ nghiêng mình theo chiều gió tựa như sóng biển dập dềnh mặc cho gió đưa đẩy, để rồi dâng lên một mùi hương nhè nhẹ.
Hoàng Tự Thủy lặng đứng giữa bụi hoa bỉ ngạn đỏ thẫm, tà áo hắc sắc mềm mại phiêu động trong gió như một điểm nhấn tạo nên một bức tranh vô cùng quỷ dị mà diễm lệ.
Phía bên bờ đối diện, Lãnh Dực Lăng ngưng thần nhìn Hoàng Tự Thủy hồi lâu, lại nghĩ đến nghìn năm về trước, hắn vẫn như vậy, đứng trong bụi hoa bỉ ngạn, y duệ tung bay. Chỉ có điều, mái tóc lam sắc của hắn khi đó dài đến tận thắt lưng, cùng nụ cười không lạnh lùng, vô cảm như hiện giờ.
“Thiên đế đại nhân, đại chiến sắp diễn ra, ngươi còn có tâm tư nghĩ đến việc khác sao?”
Thanh âm tà mị lộ ra biết bao giễu cợt cùng xa cách, tử nhãn băng lãnh không chút độ ấm.
Lãnh Dực Lăng thở dài, nói: “Thủy, ngươi không hợp với màu đen.” Màu đen kia quá mức âm lãnh, Thủy của y mỗi khi cười đều toát lên vô số ánh sáng, ấm áp mà điềm đạm.
Hoàng Tự Thủy nhìn lướt qua cổ tay thiếu hụt của Lãnh Dực Lăng, trong mắt xẹt qua xúc cảm thương tâm mà không ai có thể nhận ra.
“Được Thiên đế lưu tâm tới y phục của mình, tại hạ quả là có diễm phúc to lớn, bất quá tại hạ không dám nhận, việc nhỏ này ngài không cần lưu tâm.”
Lời lẽ khách sáo của Hoàng Tự Thủy khiến tâm can Lãnh Dực Lăng càng quặn thắt lại, nhưng Lãnh Dực Lăng biết, lỗi lầm đều từ y mà ra, phần trừng phạt này, hẳn là đáng chịu.
“Thủy, ta đã nghe Hoàng Phủ Bình Hạo nói rõ sự thật, hết thảy lỗi lầm đều ở ta, muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt đều tùy ngươi xử lý.”
“Ta vốn nên cự tuyệt hảo ý của ngươi, dù sao ta cũng thích song phương dùng chính thực lực của bản thân mà giải quyết hơn, nhưng mà…” Khóe miệng Hoàng Tự Thủy kéo lên một đường, “Ta rất hận ngươi…”
Hai tay Hoàng Tự Thủy nhanh chóng kết lại tạo một thủ ấn, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm đọc chú ngữ. Mặt đất chấn động, một cột sáng màu đen từ mặt đất trồi lên, lao thẳng đến phía chân trời rồi nhanh chóng che lấp cả bầu trời.
“Thủy, ngươi không nên làm như vậy…”
Đây chính là pháp thuật cấm kị Uổng Sinh chi môn, cánh cửa tử thần này được tạo nên từ vô số những quỷ hồn chết oan, vô luận là thần tiên hay ma quỷ, một khi rơi vào Uổng sinh đều mất hết pháp thuật, tùy ý để quỷ hồn tra tấn, hành hạ, trơ mắt nhìn đám quỷ hồn đói khát tranh nhau xé nát cốt nhục của mình.
Lãnh Dực Lăng ngăn cản Hoàng Tự Thủy không phải vì y sợ, mà là vì lo lắng cho pháp lực của Hoàng Tự Thủy. Với pháp lực hiện tại, hắn căn bản không đủ để mở ra cánh cửa Uổng Sinh. Nếu mạo hiểm mở ra chỉ e rằng ngay bản thân hắn cũng bị nuốt vào bên trong.
Nhưng, tình thế không kịp vãn hồi, hai chân của Lãnh Dực Lăng đã bị quỷ hồn nắm chặt. Ngẩng đầu nhìn Hoàng Tự Thủy, y chỉ thấy trong mắt hắn tràn ngập quang mang hưng phấn. Y thật không nghĩ tới, hắn lại hận y đến nhường này. Sự căm giận đó đã góp thêm sức mạnh để hắn có thể thực hiện Uổng Sinh chi môn, cũng như đủ để bảo vệ chính bản thân hắn.
Lãnh Dực Lăng vốn có thế tránh thoát, nhưng lúc này đây y đã hoàn toàn buông xuôi, tùy ý để quỷ hồn kéo y vào trong Uổng Sinh. Trước khi bị quỷ hồn lôi đi, Lãnh Dực Lăng mãn nguyện nở một nụ cười hướng Hoàng Tự Thủy, trên môi còn mấp máy để lại một câu.
Mảng bóng đen bao trùm, đất trời biến mất, trả lại thế nhân vẻ an tĩnh như chưa chuyện gì xảy ra. Hoàng Tự Thủy gập người thở dốc, trái tim của hắn, vì sao lại rung động vì một câu nói kia.
“Bốp bốp bốp.” Tiếng vỗ tay hoan hỉ vang lên.
“Quả không hổ danh Ma Vương, pháp thuật chưa hồi phục, lại có thể mở được Uổng Sinh. Tại hạ thực sự bội phục.”
Không cần nhìn, Hoàng Tự Thủy cũng biết chủ nhân của giọng nói chán ghét đó là ai.
Hoàng Phủ Bình Hạo phớt lờ thái độ khinh thường của Hoàng Tự Thủy, giơ lên chiếc hộp gỗ trong tay.
Ngay tức thì, sắc mặt của Hoàng Tự Thủy nháy mắt biến sắc, hắn vươn tay muốn đoạt lại, nhưng lại bị Hoàng Phủ Bình Hạo thu về phía sau.
“Trả lại cho ta.”
Mặc kệ Hoàng Tự Thủy trừng mắt nhìn, Hoàng Phủ Bình Hạo vẫn ngang nhiên mở chiếc hộp gỗ ra. Bên trong hộp có đặt một bàn tay, Hoàng Phủ Bình Hạo ra vẻ bi thương vuốt ve bàn tay được đặt cẩn thận trong hộp gỗ nói: “Ngươi hẳn là nhớ rõ hôm quyết chiến đó, chính bàn tay này đã đem mũi kiếm băng lãnh đẩy vào người ngươi, và ngươi cũng dùng kiếm của mình đâm vào ngực của chủ nhân cánh tay này?”
Hoàng Tự Thủy nghẹn lời, đoạn chuyện cũ bi ai này mỗi khi nhớ lại, hắn không bao giờ cảm thấy hết rùng mình.
“Ngươi luôn hận y, hận y không tin tưởng ngươi, hận y như thế nào lại có thể xuống tay với ngươi…”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Lời nói bị cắt ngang nhưng Hoàng Phủ Bình Hạo không hề có chút tức giận, “Ta chỉ muốn cho ngươi xem một vật.”
Bàn tay trong hộp gỗ có điểm khác thường, phía trên mu bàn tay tự dưng xuất hiện một điểm đen, sau dần lộ diện rõ một con trùng chui lên dưới lớp da.
Hoàng Phủ Bình Hạo nhìn cả cơ thể không ngừng chấn động của Hoàng Tự Thủy, trong mắt lộ rõ sự thỏa mãn, “Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?”
Đó chính là Khống Hành trùng, ý nghĩa như tên, chính là một loại trùng có thể khống chế hành vi của người khác.
Ngày đó, thừa dịp Lãnh Dực Lăng lơ đãng, Hoàng Phủ Bình Hạo đã lén thả cổ trùng vào tay y, tiện đà khống chế toàn bộ hành động của y khi giao chiến với Hoàng Tự Thủy. Hay nói cách khác, Lãnh Dực Lăng không hề có chủ định giết Hoàng Tự Thủy, ngược lại, Hoàng Tự Thủy mới là người có chủ tâm giết người mình yêu.
Hoàng Phủ Bình Hạo vừa lòng nhìn vẻ mặt hiện tại của Hoàng Tự Thủy, xoay người rời đi.
Nếu không có ngươi, người bên cạnh y đã là ta. Chính ngươi đã cướp y khỏi tay ta, ngươi xứng đáng phải gánh chịu trừng phạt này…
Nhưng không một ai nhìn thấy, không ai ngoài bản thân Hoàng Phủ Bình Hạo biết rằng, hắn đang khóc…
Hoàng Tự Thủy đột nhiên cảm thấy có một cỗ khí ứ bách trong ***g ngực, hắn càng lúc càng lâm vào tình trạng hoảng loạn, nhịp thở rối loạn, nặng nề. Khóe mắt nhòe đi, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mặt đất nở ra một đóa hoa bỉ ngạn xinh đẹp.
Hoàng Tự Thủy lại nghĩ đến câu nói cuối cùng của Lãnh Dực Lăng. Cho dù không nghe thấy nhưng hắn biết, y rõ ràng nói, ta yêu ngươi.
“Lăng, ta lập tức cứu ngươi ra…”
Cont…