Đức Tin Của Quỷ (The Devil’s Own)

Mọi thú rừng đều đã tỉnh dậy . Tiếng lá xạc xào cho thấy lũ côn trùng và loài gặm nhấm đang đi . Chim chóc ríu rít trên những cành cây trên đầu . Những con khỉ nhỏ kêu chin chít và chuyền từ dây leo này sang dây leo khác để đi tìm bữa sáng.

Nhưng ngay cả những âm thanh huyên náo ồn ào đó cũng chưa bằng những tiếng nguyền rủa sống động trong ca bin chiếc xe tải . Kerry ngồi rúm mình cạnh cửa xe và nhìn gã lính đánh thuê tỉnh lại , vừa giống người vừa giống một con yêu tinh trong truyện cổ tích . Quả thực gã giống hệt một hình ảnh minh họa mà cô còn nhớ trong một cuốn truyện tranh thời thơ ấu với mái tóc lởm chởm chỉa ra tứ phía , đôi mắt quắc lên dữ tợn và cái cằm nặng nề tối sầm . Vừa làu bàu , gã vừa chúi tới trước , chống hai khuỷu tay lên đầu gối , hai bàn tay run lẩy bẩy ôm lấy đầu .

Sau một hồi lâu , gã bắt đầu lắc đầu - dường như gã đang đau đầu lắm - và nhìn Kerry bằng đôi mắt ngầu máu . Mắt gã vằn đầy những tia đỏ , chẳng kém gì bầu trời phương đông . Không nói một lời , gã lần mò tìm tay nắm cửa , xoay một cái và lăn mạnh ra ngoài .

Khi chân gã vừa đạp xuống mặt đất xanh tươi và mềm xốp như rêu , gã liền tuôn ra một tràn chưởi rủa - toàn là những lời cứt đái . Điều đó lại làm dậy lên những tiếng huyên náo của các loài hoang dã . Gã bưng lấy đầu , Kerry không dám chắc đó là động tác gã muốn giữ đầu mình đứng yên hay là muốn dứt nó ra khỏi cổ

Cô mở cửa phía bên mình . Thoạt tiên cô thận trọng nhìn xuống đất xem có rắn không đã rồi mới đặt bàn chân đi dép xăng đan xuống đất mềm và bước ra khỏi ca bin chiếc xe tải . Cô cũng nghĩ đến chuyện cầm lấy một trong mấy thứ vủ khí của gã - con dao hoặc là khẩu súng , nhung rồi lại nghĩ rằng lúc này gã chẳng thể làm hại điều gì dù chỉ là với con vật yếu đuối nhất. .

Đánh bạc sự an toàn của mình bằng quyết định ấy Kerry rón rén đi vòng quanh mũi xe và dòm sang bên kia . Gã đang đứng tựa mông vào mũi xe , chân choãi ra phía trước dường như gã đã thận trọng đặt chân như vậy và không dám nhúc nhích thêm tí nào chỉ sợ bị ngã lộn khỏi hành tinh . Nửa người trên của gã cuối gập về phía trước , hai tay vẫn bưng đầu .

Nghe thấy tiêng chân cô bước trên cỏ mềm - ắt hẳn đôi tai siêu nhạy cảm của gã cảm thâý to như tiếng cả một đoàn quân đang hành quân - gã quay đầu lại .

Trước ánh mắt nâu vàng đọc địa đó , Kerry khựng lại .

-Tôi đang ở đâu thế này ? Những lời cụt lủn cất lên từ một cổ họng ám khói thuốc lá và đậm đặc rượu cồn .

Cô sợ hãi đáp :

Montenegro .

Hôm nay là thứ mấy ?

Thứ ba .

Thế còn máy bay của tôi đau ?

Dường như gã nhìn cô một cách rất khó khăn . Mặt trời đã lên đến ngọn cây và càng trở nên chói chang hơn . Gã nheo nheo mắt cho tới khi gần như nhắm tịt hẳn lại . Một con chim kêu quàng quạc ầm ĩ trên đầu , gã nhăn mặt và lẩm bẩm chưởi .

Máy bay ?

Máy bay . Máy bay . Phi cơ .

Khi thấy cô chỉ giương mắt nhìn lại vẻ lo lắng , gã bắt đầu lục lọi trong túi áo một cách bực tức và hiển nhiên là vu vơ . Cuối cùng gã mới móc được từ túi ngực ra một tấm vé máy bay và một thứ có vẻ như một tờ thị thực xuất cảnh chính thức . Chính quyền kỳ dị ở Montenegro này vốn rất hà tiện trong việc cấp thị thực . Chẳng mấy khi người ta cấp thị thực và một tấm thị thực còn quý hơn cả vàng . Phải mất cả đống vàng mới có thể kiếm được một tấm .

Gã vẫn vẩy tấm vé và tờ thị thực vào mặt cô :

Lẻ ra mười giờ đêm hôm qua tôi phải có mặt trên chuyến bay này .

Kerry nuốt nước bọt . Gã sẽ rất bực tức đây . Cô cố thu hết can đảm trước cơn thinh nộ của gã . Tuy nhiên , cô ra vẻ thản nhiên ngã đầu về sau mà nói :

Xin lổi . Ông bị lở chuyến bay ấy .

Gã chậm rãi quay lại , vì thế đập vai vào chiếc xe tải và nhìn cô chầm chầm một cách thù địch khiến trong lòng cô run lên :

Có phải cô đã làm cho tôi lở chuyến bay không ?

Cô thận trọng bước lùi lại một bước :

Tự ông muốn đi với tôi chứ .

Gã bước tới một bước vẻ đe dọa :

Thưa bà , bà sẽ chẳng được sống lâu thêm mấy nữa đâu . Nhưng trước khi giết bà tôi muốn biết - chỉ là tò mò thôi - vì sao bà lại lưà tôi ?

Cô chỉ ngón tay vào gã buộc tội :

Ông say mèm .

Tôi sẽ còn ân hận điều đó cho tới chết .

Làm sao tôi biết được là ông sắp lên máy bay kia chứ ?

Tôi không nhắc đến chuyện đó sao ?

Không .

Nhất định là tôi đã nói với cô rồi - Gã nói và khăng khăng lắc đầu .

Ông không nói .

Gã nheo mắt và nhìn cô vẻ buộc tội :

Cô không chỉ là một con đĩ . Cô là một con đĩ dối trá .

Kery kêu lên mặt nóng bừng :

Tôi không là con đĩ , cũng không nói dối .

Ánh mắt khinh ghét đó nhìn cô từ đầu đến chân, nhưng lần này không phải cái nhìn thưởng thức như ở trong cantina, ánh mắt đó giờ đây đầy khinh miệt . Cái nhìn của gã khiến cho cô cảm thấy rõ ràng gã đang buộc tội mình . Dưới ánh sáng ban ngày , chiếc áo rẻ tiền và không vừa naỳ trông chẳng hề duyên dáng chút nào .

Gã nhạo báng hỏi :

Cô quảng cáo ra sao ?

Tôi không quảng cáo .

Vậy ra bên nước nhà công việc tồi tệ quá nên cô phải sang đây kiếm ăn sao ?

Nếu như Kerry không quá khiếp sợ vì cái mảnh liệt tiềm ẩn khiến các bắp thịt của gã cuộn lên một cách vô thức như vậy có lẻ cô đã bước tới và tát vaò mặt gã . Nhưng cô không xòe tay để tát mà chỉ nắm chặt lại hai bên mình .

Cô nghiến răng nói :

Tôi không phải là một con đĩ . Tôi chỉ cải trang thành một con điếm để lọt vào cái quán bar ấy và nhặt lấy ông mà thôi .

Với tôi thì việc làm ấy nghe giống như việc làm của một con đĩ .

Ông im đi . Không được nói thế nữa - Cô kêu lên tức giận vì sự đánh giá vô trách nhiệm đó cũng như những lời nói thực sự mà gã vừa nói ra - Tôi cần ông phục vụ

Gã nhìn xuống chiếc quần dã chiến của mình - khóa vẫn còn mở tung , thắt lưng chưa thắt lại treo lỏng lẻo trên hông :

Tôi nghĩ là cô đã được phục vụ .

Kerry đỏ bừng khắp người .Dường như toàn bộ máu trong người cô đã dồn lên đầu và đang đập thùm thụp trên sọ cô. Cô không thể nhìn vào ánh mắt chế nhạo của gã thêm được tí nào nữa , đành quay sang chổ khác .

Gã cười nhạo báng :

Tôi chẳng nhớ gì cả . Còn cô ?

Cô kêu lên :

Ông thật ti tiện .

Ầm ỉ quá hả ? Gã xoa cằm - Giá mà tôi nhớ đươc tí gì .

Chúng ta chẳng hề làm điều gì cả , ông lầm rồi .

Không ư ?

Dĩ nhiên là không .

Vậy cô chỉ muốn nhìn thôi chớ không muốn sờ à ?

Không .

Vậy thì tại sao quần tôi lại bị mở khóa .

Cô bùng lên:

Tôi phải mở khóa ra để lấy khẩu súng của ông . Tôi không muốn ông giết tôi .

Gã cân nhắc :

Đó cũng là một khả năng . Nhưng có lấy khẩu súng hoặc con dao đi thì điều đó cũng không ngăn được tôi giết cô . Chỉ bằng hai tay không tôi cũng giết cô một cách dễ dàng . Tuy nhiên tôi vẫn muốn biết tại sao cô lại muốn giữ tôi không cho lên chuyến bay đó . Cô làm việc cho chính phủMontenegro à ?

Cô há hốc miêng , không tưởng tượng nổi gã có thể nghĩ ra một điều như vậy :

Ông điên à ?

Gã cười không một chút hài hước :

Cũng có thể như vậy . Cũng có thể tổng thống El tuyển mộ một ngừoi Mỹ để làm gián điệp, mẹ kiếp hắn ta là một ngừơi hèn hạ .

Tôi đồng ý với ông rằng hắn ta là một kẻ hèn hạ. Nhưng tôi không làm việc cho hắn ta

Vậy thì cô làm viêc cho quân phiến loạn . Cô làm gì ăn trộm thị thực xuất cảnh cho bọn chúng à ?

Không . Tôi chẳng làm việc cho ai ở Montenegro này cả .

Vậy thì cho ai ? CIA quả là đáng thương nếu như chỉ kiếm được cô là người giỏi nhất .

Tôi làm việc cho bản thân mình . Và đừng lo . Tôi có thể trả được giá ông đòi .

Cô nói thế nghĩa là thế nào ? cái giá tôi đòi ?

Tôi muốn thuê ông . Chỉ cần ông nói giá thôi.

IBM cũng không có đủ số tiền đó đâu , thưa tiểu thơ .

Tôi sẽ trả bất cứ giá nào .

Cô không chịu nghe tôi nói . Không một việc gì ở Montenegro nữa . Tôi chỉ muốn thoát khỏi cái nơi trần tục này thoi . Gã tiến về phía cô mặt nghiêm khắc và đằng đằng sát khí - Cô đã bóp nặn một cách vương giả đấy . Đó là chuyến bay cuối cùng bay khỏi đây , sau đó chính phủ sẽ chấm dứt mọi chuyến bay quốc tế . Cô có biết tôi đã phải làm gì để có được tấm thị thực đó không ?

Kerry biết chắc là cô không hề muốn có điều đó . Gã tiến đến gần rất nhanh và đầy đe dọa khiến Kerry nói nhanh hơn :

Tôi sẽ làm cho việc chậm trể của ông là một điều đáng giá . Tôi thề đấy . Và nếu ông đông ý giúp tôi thì tôi có thể bảo đảm cho ông có thể ra khỏi đất nước này.

Bằng cách nào ? Bao giờ ?

Thứ sáu . Tôi chỉ cần ông cho tôi ba ngày . Ông sẽ trở về nhà và đầy túi tiền .

Cô đã làm gã chú ý . Gã nhìn cô và ngẩm nghĩ :

Tại sao lại là tôi ? Ngoại trừ việc tôi say mèm và dể bị lừa .

Tôi cần một người có kinh nghiệm như ông .

Còn có bao nhiêu người khác nữa kia mà . Ngay cả trong cái quán rượu bẩn thỉu ấy cũng có cả khối người .

Nhưng trông ông có vẻ ... thích hợp với công việc hơn .

Cái công việc đó là gì ?

Cô tránh câu hỏi trực diện đó . Trước hết cô phải nhét vào đầu gã cái ý nghĩ sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa đã .

Đó là một công việc gay go . Tôi cần một người có vủ khí - Cô định khích vào tính huênh hoang của gã - Và dĩ nhiên đó là cả kinh nghiệm cũng như sự dũng cảm cần thiết để xử dụng vũ khí đó trong hoàn cảnh cần thiết .

Gã lắc đầu như điên :

Vũ khí ? Khoan đã . Cô nghĩ rằng tôi là lính đánh thuê sao ?

Kerry không cần phải trả lời , vẻ mặt của cô đã nói rằng gã đoán đúng

Kerry bối rối nhìn gã trong khi gã nở nụ cười xa xôi . Tiếng cười của gã khàn khàn và trầm trầm , nhưng cuối cùng cũng bật ra khỏi lồng ngực một tràng ho đục đục khô khan . Gã chửi thề một tràng , nhưng không thô tục như trước nữa . Gã xoa trán và bỏ tay khỏi khuôn mặt hốc hác . Rồi gã đứng dựa vào chiếc xe tải , ngẩng đầu lên trời thở dài nặng nề .

Có chuyện gì vậy ? Kerry không thể không hỏi , mặc dù cô không hề muốn biết gã sẽ nói gì . Tiếng cười của gã thật là châm biếm và trớ trêu chớ không hề khôi hài

Tiểu thư , cô nhặt nhầm gã này rồi . Tôi không phải lính đánh thuê

Kerry trố mắt nhìn gã cằm trể xuống :

Không đúng . Sao gã dám lừa cô thế này kia chứ ? Vậy mà ông cũng gọi tổng thống El là đồ hèn . Chẳng qua là ông kiếm cớ rút lui để khỏi phải làm một công việc đầy thách thức chứ gì ?

Gã hét lên :

Cô nói quả đúng , tôi là một thằng hèn . Tôi làm ra vẻ ngu đấy hiểu chưa ? Tôi không hề tự xưng là một anh hùng . Nhưng tôi không hề nói dối cô khi bảo rằng tôi không phải lính đánh thuê chuyên nghiệp .

Cô phải chùng lại trước cơn tức giận của gã :

Nhưng khẩu súng ngắn với lại con dao ...

Chỉ để tự vệ thôi . Ai là đứa ngu mà dám đi vào rừng rậm mà không có tí vủ khí nào để tự vệ trước lủ thú rừng ? Cả lủ thú bốn chân lẩn lủ thú hai chân- Gã bước tới một bước nữa - Chúng ta đang ở trong vùng có chiến sự , thưa tiểu thư , hay là cô không nhận thấy điều đó ? Bây giờ tôi không biết là cô đang chơi trò gì , nhưng tôi phải quay về thành phố ngay bây giờ và đành nhờ vào lòng khoan dung của tổng thống El mà thôi , may ra ông ta vẫn cho phép tôi ra khỏi đay .

Gã lại liếc nhìn Kerry , và nhìn kỹ chiếc áo dài hoa lụng thụng và mái tóc rối bù

Ông ta thích những chuyện tục tỉu . Tôi sẽ nói với ông ta là một tiểu thư xinh đẹp của đất nước ông ta đã cám dổ tôi đến một nơi không có điểm quay lại . Ông ta sẽ khoái chuyện đó

Gã vòng bước qua cô và đi về phía mũi xe .

Cô tuyệt vọng nắm chặt tay áo gã :

Hãy tin tôi đây không phải một trò chơi . Ông không thể đi dược .

Có cuộc không ? Gã vặn tay để bứt ra và đi về phía ghế lái xe .

Cô chỉ về phía cái giường phía sau :

Vậy tất cả chỗ vũ khí kia là thế nào ?

Gã cúi xuống nhặt con dao lên tra vào vỏ :

Cô muốn xem những vũ khí của tôi ư được thôi .

Gã đi về phía sau xe trịnh trọng nhấc tấm vải nhựa lên, cầm một cái túi nặng trịch .

Đứng yên - Gã cảnh cáo - Tôi không muốn cái gì đập vào mặt cô đâu .

Bằng một động tác dứt khoát gã kéo khóa một trong mấy cái túi . Đang sẵn sàng chờ thấy một vũ khí gì đó lộ ra , Kerry nhìn xuống những thứ đựng trong cái túi vải bạt và đờ cả người .

Một cái máy ảnh .

Mặt gã đầy vẻ châm biếm :

Không hề đùa - Gã kéo khóa đóng túi lại và bỏ lại vào ghế - Chính xác thì đó là một cái Nikon F3

Ông muốn nói là cả mấy cái túi đó điều đựng máy ảnh à ?

Cả kính ngắm và phim nữa . Tôi là một phóng viên nhiếp ảnh . Tôi rất muốn trình thẻ cho cô xem, nhưng tôi và một nhóm du kích đã dùng để nhóm lửa cách đây một tuần gì đó rồi , bây giờ tôi chẳng còn gì cả.

Kerry phớt lờ vẻ chua chát của gã và nhìn chằm chằm vào mấy cái túi vải thô . Cô đã nhận lầm mà tưởng rằng chúng đựng toàn vủ khí , những thứ sẽ bảo đảm cho cô ra khỏi đất nước này một cách an toàn . Phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra là mình đang nhìn chằm chằm vào đó , xót xa vì sai lầm to lớn này , ngắm nghía tình thế tiến thoái lưỡng nan của mình và cân nhắc xem còn khả năng nào mở ra cho mình không .

Cô quay ngoắt lại gã đàn ông đang đi vào rừng :

Ông đi đâu đấy ?

Để thư giản lại một chút .

Ồ được tôi thừa nhận là đã phạm phải một sai lầm , nhưng tôi vẫn muốn thương lượng với ông .

Quên đi , thưa tiểu thư . Tôi phải theo kế hoạch của mình là thương lượng với tổng thống El .

Gã đấm tay vào đùi - Mẹ kiếp ! Tôi không thể nào tin nổi là mình lại ngu ngốc đến mức để lở chuyến bay ấy . Cái gì đã lôi kéo tôi khỏi cantina ấy để đi với cô ? Cô đã trêu chọc tôi ư ?

Cô cảm thấy bị xục phạm và thậm chí không dám chối :

Trước khi tôi tìm thấy ông thì ông đã say mèm rồi . Nếu đã muốn đi cái chuyến máy bay ấy đến thế thì tại sao ông lại uống vô độ như vậy .

Tôi đang ăn mừng . Gã nghiến răng giận dữ , Kerry biết rằng mình đã chọc giận gã . Gã đang tức giận với bản thân mình chẳng kém gì cô- Tôi sốt ruột muốn rời khỏi cái đất nước lãng nhách này . Tôi đã phải lang thang mất bao nhiêu ngày mới kiếm được một chổ trên cái chuyến bay đó . Cô có biết tôi đã làm gì để đổi lấy tờ thị thực xuất cảnh đó không ?

Không .

Tôi đã phải chụp ảnh cho tổng thống El và vợ ông ta

Cô hỏi có vẻ ác ý :

- Ông làm cái gì vậy ?

Bị xúc phạm gã quắc mắt nhìn cô:

- Một bức ảnh tôi có thể đem bán cho tờ Time . Đấy là nếu như tôi có bao giờ trở về được đất Mỹ . Bây giờ điều đó nghe có vẻ đáng ngờ lắm , nhờ có cô đấy .

Nếu như ông chịu nghe tôi nói thì tôi có thể giải thích để ông hiểu vì sao tôi lại cần đến một tên lính đanh thuê và đã gắng sức một cách tuyệt vọng như vậy để tìm được một gã

Nhưng tôi không phải là cái gã lính đánh thuê đó .

Trông ông giống một tên lính đánh thuê . Nếu không thì sao tôi lại chọn ông kia chứ ?

Tôi sẽ không đoán liều đâu .

Tôi chọn ông trong số tất cả những kẻ ngồi trong bar ấy bởi vì trông ông có vẻ là kẻ vô sỉ nhất và nguy hiểm nhất .

Thật may mắn cho tôi . Bây giờ nếu như cô biện bạch ...

Ông dùng cái máy ảnh thay cho khẩu súng , nhưng ông cũng hư đốn chẳng khác gì những tên lính kia . Cô còn có thể sử dụng được hắn đây . Nếu như cô có thể lầm gã với một tên lính chuyên nghiệp thì người khác cũng có thể lầm như vậy lắm chứ . Ông phục vụ cho những kẻ đầu cơ cao nhất , tôi cũng có thể trả ông đáng giá chứ , thưa ông ...

Cô nhìn thẳng vào gã .

Ông O'Neal- Gã diễu cợt nhắc - Linc O'Neal .

Lincoln O'Neal ! Cô nhận ra tên gã ngay lập tức , nhưng cố không tỏ ra mình bị bất ngờ . Gã là một trong những phóng viên nhiếp ảnh nổi tiếng và giỏi nghề nhất thế giới . Gã nổi tiếng vì đã trốn thoát khỏi Việt Nam và kể từ đó , cứ mỗi cuộc chiến tranh hay một cuộc rối ren nào xảy ra gã cũng quay được những thước phim 35mm. Gã đã nhận được hai giải thưởng Pulitzer lớn .Các tác phẩm của gã đều có tầm cở lớn , thường thường những người yếu đuối cảm thấy các tác phẩm của gã quá ư hiện thực và quá xót xa với những trái tim mềm yếu .

Tên tôi là Kerry Bishop .

Tôi chẳng biết tên cô nghĩa là cái quái gì , thưa tiểu thư . Bây giờ nếu rốt cuộc cô không muốn nhìn thêm phía trong khóa quần tôi là cái gì thì mong cô đừng có ngăn trở tôi nữa .

Những lời thô lổ của gã không làm cô từ bỏ những điều mà rõ ràng là cô đã định làm . Những lời đó chỉ càng như tiếp thêm dầu vào lửa . Gã quay lưng lại với cô và len lách đi qua rừng cây . Mặc dầu đôi giày đang đi mỏng dính , Kerry vãn chạy bổ vào bức màn xanh để đuổi theo gã .

Cô lại nắm tay áo gã , lần này giữ chặt :

Còn chín đứa trẻ mồ côi đang chờ tôi đưa chúng ra khỏi đất nước này - Cô nói liền một hơi - Tôi làm việc cho một tổ chức từ thiện của Mỹ . Tôi chỉ có ba ngày để đưa được bọn trẻ đến biên giới . Thứ sáu này một máy bay riêng sẽ hạ cánh xuống đó để đón tất cả chúng ta . Nếu không đến được nơi hẹn đúng giờ thì máy bay sẽ cất cánh mà không chờ chúng tôi . Tôi cần sự giúp đỡ để đưa bọn trẻ vượt qua năm mươi dặm rừng rậm

Thật là may mắn .

Cô bật ra tiếng kêu không tin khi thấy gã vẫn quay đi . Cô nắm tay áo gã chặt hơn :

Ông không nghe thấy tôi nói gì ư ?

- Tôi nghe rỏ từng lời .

- Và ông không thèm quan tâm ư ?

- Điều đó chẳng liên quan gì đến tôi cả .

- Ông là con người ! Tay không - Cứ giả dụ như vậy đi nhưng ông vẫn là một con người .

- Thời tiền sử .

- Ôi , quỷ bắt cả ông và những trò đùa của ông đi ! Cô kêu lên . Đó là những đứa trẻ !

Mặt gã rắn lại . Thảo nào cô đã lầm gã với một tên lính đánh thuê .Dường như gã không biết xúc động . Sự nhẫn tâm của gã như không thể chọc thủng .

- Tiểu thư , tôi đã nhìn thấy hàng trăm đứa trẻ bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ . Những đứa trẻ bụng chướng lên vì đói khát . Những đứa trẻ mụn nhọt và lúc nhúc chấy rận và ruồi bọ . Những đứa trẻ rú lên khi thấy bố mẹ bị chặt đầu ngay trước mắt chúng . Vâng thật bi thảm và bệnh hoạn , thưa tiểu thư . Vì vậy đừng có mong tôi quỳ sụp xuống khóc than làm gì .

Cô buông gã ra và lùi lại tựa như sự nhẫn tâm của gã thật ghê sợ và :

- Ông là một con người khủng khiếp .

- Phải . Cuối cùng chúng ta cũng thống nhất ý kiến ở một điểm . Toi chẳng hề được trang bị tinh thần để lo cho chín đứa trẻ ngay cả dưới hoàn cảnh tốt đẹp nhất .

Cô qủa quyết vươn người lên . Gã thật đáng ghê tởm , vậy mà gã là hy vọng duy nhất của cô . Cô không còn thì giờ để trở lại thủ đô và tìm lấy một người khác :

- Coi như đây chỉ là một nghề khác mà thôi . Tôi sẽ trả công cho ông bằng bất cứ cái gì tôi sẽ trả cho một tên lính chuyên nghiệp khác .

Gã lắc đầu :

- Chẳng thể đắt hơn số tiền tôi sẽ làm được bằng những cuốn phim mà tôi đang đem về này đâu .

- Ba ngày nữa đâu có thành vấn đề gì . Đến thứ sáu thì số phim của anh vẫn đáng giá chẳng kém gì ngày hôm nay kia mà .

- Nhưng trong thời gian đó thì tôi sẽ phải mạo hiểm mạng sống của mình . Tôi đánh giá việc lẩn trốn cũng giá trị chẵn kém gì số phim này . Lang thang lâu như vậy trong khu rừng kinh tởm này cũng đã quá mạo hiểm rồi . Giác quan thứ sáu mách tôi biết rằng cứ như thế này rồi sẽ dẫn đến đâu - Gã nhìn cô - Nào , tôi không biết cô là ai , nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi . Hiểu chưa ? Tôi hy vọng cô sẽ đưa được bọn trẻ ra , nhưng cô sẽ làm điều đó mà chẳng có tôi đâu .

Gã quay ngoắt đi và chỉ vài bước sau đã bị rừng gì nuốt chửng . Hai vai Kerry rủ xuống vì thất vọng

Cô chậm chạp lê chân quay về chiếc xe tải . Nhìn thấy khẩu súng ngắn vẫn còn nằm trên mặt đất , cô nhún vai . Có thể gã không phải là một tên lính đánh thuê , nhưng gã cũng lạnh lùng và vô tình chẳng kém gì bọn chúng . Gã chẳng có chút nhân đạo nào , cũng chẳng có mảy may trắc ẩn trong lòng . Quay lưng lại với bọn trẻ ! Sao gã có thể làm như vậy được ? Sao lại có người có thể làm như vậy được ?

Cô nhìn chằm chằm khẩu súng ngắn , tự hỏi không hiểu có thể lấy mũi súng để buộc gã phải giúp mình không . Dĩ nhiên đó là một ý kiến kỳ cục , và cô vội xóa ý nghĩ ấy đi ngay khi nó vừa chớm nở trong đầu . Chỉ cần tưởng tượng mình đang bế bé Lisa trên tay , tay kia cầm khẩu O.357.

Có thể họ chưa đi được nữa đường gã đã giết tất cả bọn cô trong khi mọi người đang ngủ , hoặc giả dọc đường đi nếu có ai đưa ra một cái giá hời hơn thì gã cũng làm ngay thôi .

Kerry tức giận nhìn quanh . Đôi mắt cô tình cờ nhìn vào mấy cái túi nằm trên sàn xe . Máy ảnh Cô khinh bỉ nghĩ . Sao cô lại có thể lầm máy ảnh với vủ khí được kia chứ ? Đó là các dụng cụ nghề nghiệp của gã , phải nhưng với cô thì chẳng có ích lợi gì .

Một người có thể thấp kém đến thế nào mới có thể đặt một cuộn phim cao hơn cuộc đời của một đứa bé mồ côi ? Đó phải là một con người xấu xa . Một trái tim lạnh lùng , một kẻ ích kỷ coi trọng việc in ra được những tấm ảnh chụp mọi người hơn là tự mình động vào họ . Một kẻ mà đối với hắn những cuộn phim ...

Phim . Phim . Phim .

Tim Kerry nảy lên . Mắt cô chợt sáng lên khi nhìn chằm chằm vào mấy cái túi vải thô. Không kịp nghĩ đến hậu quả việc mình đang làm , cô nhảy lên sàn xe và mở khóa chiếc túi đầu tiên .

Linc cảm thấy như đang ở trong địa ngục . Cứ mỗi lần những con vẹt đuôi dài kêu là gã cảm thấy như tiếng động đó xuyên vào đầu mình . Bụng gã quặn lên trống không một cách đê tiện . Răng nhớp nháp sau một đêm ngủ dậy . Cổ vẹo đi đau đớn . Lạy chúa đến tóc cũng đau .

Vừa tư hỏi tại sao lại đến nổi như vậy , gã ngập ngừng sờ tay lên đầu và phát hiện ra không phải là tóc mình đau và là một cục u kỳ quái to bằng quả trứng ngỗng mọc trên sọ .

Nhưng nổi đau lớn tệ hại nhất của gã giờ đây là ở mông... vì cái cô tên là Bishop . Cái gì Bishop nhỉ ? Carol ? Carolyn ? Chết tiệt , gã không thể nào nhớ nổi . Gã chỉ biết mỗi điều là gã chỉ muốn khắc cái tên đó lên một tấm bia mộ sau khi bẽ ngoéo cô ta đi bằng hai tay không .

Cái con đĩ đã làm cho gã bị lở máy bay .

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện đó gã lại nghiến răng . Và vì không thể chịu nổi sự ngu ngốc của chính mình , gã hướng cơn giận dữ vào cô gái đó .

Cái lủ đàn bà chết tiệt . Cô ta làm cái quái gì ở Montenegro này kia chứ ? Cô ta chẳng là cái quái gì ngoài một kẻ lăng xăng ra vẻ tốt bụng . Chín đứa trẻ mồ côi . Cái chết tiệt gì làm cho cô ta nghĩ có thể bí mật đưa được chín đứa trẻ mồ côi đi xa năm dặm , chứ đừng nói là năm mươi dặm , rồi sau đó đón một chiếc máy bay sẽ có mặt ở điểm hẹn...

Mẹ kiếp . Nghe cứ như một kịch bản phim dở ẹt . Không thể thực hiện được , không hợp lý , không thể .

Và cô ta chơi trò bạc đó trên cái cổ của gã , chưa cần nói đến cái đống tiền mà gã sẽ làm ra bằng nhưng bức ảnh chụp được . Thật là nực cười ! Chưa bao giờ gã là một Ngài Tốt Bụng cả .

Cứ thử hỏi bất kỳ ai quen biết gã mà xem , người ta sẽ nói cho mà biết rằng Linc O'Neal là người số dách . Gã được mọi người thích . Gã có danh tiếng .Gã vẫn trả tiền khi tới lượt phải trả tiền rượu . Nhưng đừng có trông cậy vào gã lấy một mảy may gì . Bởi vì một mảy may cũng là của gã , gã quan tâm đến chuỵên của mình chứ không phải chuyện của người khác . Gã hoàn toàn trung thành với bản thân mình và chỉ bản thân mình mà thôi .

Vừa quay lại chỗ đã bỏ cô gái đứng đó , gã vừa nhắc lại với mình những điều đó . Gã nhẹ người khi thấy cô gái đã khá bình tĩnh lại . Cô đứng tựa người vào chiếc xe tải tết tóc . Mái tóc dài màu đen nặng trịch tết thành bím vắt ra trước - Tóc cô ta phải bằng cả sáu người chập lại . Cô ta lặng thinh tết tóc thành một cái bím phải to bằng cổ tay gã là ít .

Mái tóc , đó là một lý do khiến đêm qua gã thấy cô rất hấp dẫn đến nổi đi theo cô. Mẹ kiếp , gã đâu có cần đàn bà . Phải , gã cũng thèm một con đàn bà . Gã đã ở Montenegro sáu tuần rồi . Nhưng gã cũng khá cảnh vẻ không thèm giã cơn khát bằng một con điếm trong quán rượu vẫn đêm đêm làm đệm cho bọn lính tráng cả hai phe . Gã không bao giờ hứng lên được với cái của ấy .

Đêm qua cũng như tất cả những đêm khác gã đã lảng tránh không bầu bạn với ai. Trong đầu gã chỉ có một điều duy nhất : lên cho được chuyến máy bay ấy . Và gã thật sự muốn có cái trạng thái đê mê của một vài ly rượu rồi leo lên chiếc máy bay ấy và tránh khỏi Montenegro càng xa càng tốt .

Nhưng chất rượu và tác dụng cảu nó không đủ làm gã xua đi những ký ức về những cảnh tàn bạo mà gã đã phải chứng kiến suốt sáu tuần qua . Vì thế gã cứ uống mãi , uống mãi cái thứ rượu tởm lợm ấy . Và mặc dầu nó không đủ để xua các ký ức đi nhưng cũng đủ để làm cho suy nghĩ của gã mờ mịt .

Khi người phụ nữ mái tóc đen đó tới , chói ngời trong màn sương của quán bar , cô ta đến gần gã , gã đã thấy rạo rực cả người . Rồi cái hôn trở thành yếu tố quyết định . Vị ngọt của đôi môi nàng - cũng ngọt ngào như bên ngoài - đã làm cán cân lý trí của gã lệch đi .

Lúc này gã cảm thấy nhẹ người khi thấy đêm qua mình không đến nổi mất hoàn toàn cảm giác . Nàng quả là xinh đẹp . Nàng còn tinh khiết . Thân hình nàng rất đẹp mặc dầu hơi gầy , gầy quá so với cái áo dài kệch cởm kia . Linh cảm về đàn bà của gã cũng còn nhạy lắm .

Nhưng sao gã lại có thể lầm nàng là một con điếm , gã không sao hiểu nổi điều đó . Trông gã còn giống một tên lính đánh thuê hơn nàng giống một con điếm nhiều . Tóc nàng đen vì thế đễ lầm nàng với một người đàn bà địa phương . Nhưng trong ánh nắng mặt trời gã nhận thấy mắt nàng không nâu như gã nghĩ . Mắt nàng xanh thẩm . Và nước da quá trắng so với da một người đàn bà Latin . Quá trắng không giống một người đàn bà da màu .

Nói chung nàng không có vẻ trơ trẽn , cứng rắn của một người đàn bà làm điếm để kiếm miếng ăn . Những người đàn bà Montenegro buộc phải bán mình để đổi lấy một ổ bánh mì thường già đi rất nhanh.

Người đàn bà nay trông vẫn trong lành và khỏe mạnh . Và dưới ánh nắng mặt trời trông nàng rỏ ràng là người Mỹ . Lẽ ra nàng phải sống trong một ngôi nhà xinh đẹp vùng ngoại ô Midwest và đang bày bàn trà Junior League mới phải . Vậy mà nàng ở đây , mặc bộ quần áo đi rừng vào một buổi sáng sau khi vừa thoát khỏi nguy hiểm . Bất giác Linc thấy tò mò về nàng .

- Làm thế nào cô kiếm được cái xe tải .

Dường như cô không giật mình trước câu hỏi đột ngột của gã và trả lời không hề ngần ngừ :

- Tôi ăn trộm . Nó đậu ngay trước cantina . Chìa khóa vẫn cắm trong ổ điện . Tôi đã cải trang cho ông thành một sĩ quan bằng cái áo khóac và chiếc mũ để trên ghế .

- Tài thật .

- Cám ơn ông .

- Và thế là cô cứ lái xe qua trạm kiểm soát , giả vờ như tôi là khách hàng của cô ư ?

- Phải .

Gã gật đầu thừa nhận sự thông minh của cô :

- Tôi bị u một cục trên đầu

- Ồ phải , tôi xin lỗi ông về chuyện đó . Ông đã ... Tôi đã cố gắng để ... Đột nhiên cô ngừng bặt . Linc có cảm giác là cô đang dấu giếm gã một điều gì đó , một điều gì đó mà cô thấy vui mừng vì gã đã quên.

- Ông bị đập đầu vào bảng đồng hồ .

- Hừm - Gã quan sát cô một lúc , nhưng rồi cho qua . Theo đuổi điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì bởi vì cuộc phiêu lưu của hai người sắp đến lúc kết thúc . Lúc này gã đã tin chắc đêm qua gã chẳng được hưởng gì từ cô . Say tí bỉ như vậy , có khi gã đã nằm yên giữa cặp đùi đầy khiêu khích mà gã đã nhìn thoáng thấy sau nếp váy .

Chưa kịp tiếp tục thêm những ý nghĩ khoái trá , gã đã nghĩ sang chuỵện sẽ làm gì khi trở về đến thành phố . Gã hy vọng sẽ có thể gặp được tổng thống El trong một trạng thái tinh thần vui vẻ và có thể tiếp nhận được .

- Thôi được , tôi rất mừng vì chúng ta có chiếc xe tải này . Như vậy trở về thành phố sẽ dễ dàng hơn . Cô có đi cùng với tôi về không , hay là chúng ta sẽ chào vĩnh biệt nhau ở đây .

Nàng mĩm cười vui tươi và nói :

- Không cần thiết phải như vậy đâu .

- Cái gì ?

- Không cần phải lái xe về thành phố lại đâu .

Gã ra bộ sốt ruột :

- Này . Tôi đã trả lời cô rồi . Thôi đừng có chơi thêm trò gì nữa đi , được chưa ? Đưa cho chìa khóa xe và tôi sẽ đi đường tôi .

- Ông O'Neal , tôi nghĩ là ông sẽ chẳng đi đâu sất .

- Tôi sẽ quay lại thành phố . Bây giờ - Gã xòe tay ra - Chìa khóa đâu ?

- Chỗ phim .

- Cái gì ?

Cô nghiêng đầu và gã nhìn theo tay cô chỉ cho đến khi nhìn thấy cả một đống phim màu nâu , bây giờ đã trở thành vô giá trị , đang được phơi ra dưới ánh nắng mặt trời nhiệt đới .

Tiếng kêu tức nghẹn của gã trở thành tiếng gào kỳ quái , vừa bật ra khỏi miệng gã đã trở thành một tiếng rống điên cuồng . Gã quay phắt lại , phóng yới và vồ lấy cô , bẻ ngược cả người cô qua thành chiếc xe tải . Cánh tay gã chặn lên họng cô như một thanh gổ .

- Tôi phải giết cô

Cô can đảm nói :

- Ông có thể làm như vậy . Thêm một tên giết người nữa thì có sao nào ? Ông đã muốn hy sinh tính mạng của chín đứa trẻ mồ côi vì mục đích ích kỷ của mình rồi mà .

- Những mục đích ích kỷ ! Chỗ phim ấy chính là nhưng gì tôi làm cho cuộc sống . Thưa tiểu thư , cô phải trả cho tôi một ngàn đấy .

- Tôi sẽ trả bất cứ gì ông đòi .

- Quên đi .

- Hãy nói giá của ông đi .

- Tôi không thích làm thuê cho cô !

- Bởi vì ông có thể phải nghĩ xem ngoài ông ra còn có ai khác để đổi không ư ?

- Mẹ kiếp , đúng thế !

- Được rồi , vậy thì tôi sẽ nói cho ông biết cách để biến chuyên j này thành có lợi cho ông . Buông tôi ra . Ông làm tôi đau .

Cô vặn vẹo để chống lại nhưng rồi đứng im ngay . Hông gã đè lên hông cô , và sự ngọ nguậy của cô ngay lập tức tác động đến gã . Gã trở nên cứng đơ trước bộ phận mềm mại và dễ thương tổn nhất của cô .

Gã nói ngọt sớt :

- Chính cô mời tôi đấy nhé , nhớ không ?Tôi có thể được hưởng cô nhờ lời mời đó .

- Ông sẽ không dám đâu .

Nụ cười chậm rãi của gã ngụ ý tất cả - chỉ không làm cô yên tâm .

- Đừng có hy vọng như vậy , tiểu thư ạ .

- Ông biết rỏ vì sao tôi dụ ông ra khỏi cái cantina ấy .

- Và tôi biết chắc rằng tôi đã hôn cô và sáng nay khi tôi tỉnh dậy thì thấy khóa quần bị mở .

- Chẳng có gì xảy ra hết - Cô thề , giọng thắt lại vì lo âu

- Chưa đâu - Gã nói bằng giọng hứa hẹn về một điều sẽ tới , nhưng rồi từ từ thả cô ra và giúp cô đứng dậy- Tuy nhiên , công việc trước đã . Làm sao những chuyện này thành có lợi cho tôi được ?

Vừa xoa họng vừa nhìn gã vẻ hiểm độc , Kerry nói :

- Bài báo . Ông sẽ tham dự vào cuộc giải thoát chín đứa trẻ mồ côi .

- Và đưa kẻ thù vào Hoa Kỳ một cách bất hợp pháp .

Cô lắc đầu :

- Chúng tôi đã có sự phê chuẩn của cơ quan nhập cư . Tất cả bọn trẻ sẽ được đuua tới bố mẹ nuôi - Cô nhìn thấy một vẻ dao động khẻ trên vẻ mặt của gã và lợi dụng ngay điều đó - Ông O'Neal, ông ở ngay đây , ghi lại tất cả trên phim . câu chuyện sẻ gây được ấn tượng nhiều hơn những cái ông đả có trước kia .

- đã có trước kia ?

-Đã có trước kia - cô tỏ vẻ biết lỗi .

Họ nhìn nhau đầy cảnh giác .

Cuối cùng gã hỏi , phá vổ bầu không khí im lặng :

- Bọn trẻ đâu ?

- Cách đây 3 dặm về phía bắc . Tôi giấu chúng ở đó từ chiều hôm qua

- Cô làm trò gì với chúng rồi ?

- Dậy dỗ chúng . Tôi đã ở đây được 10 tháng . Bố mẹ chúng đều đã chết , hoặc coi như đã chết . Làng chúng bị đốt cách đây 1 tháng . Chúng tôi phải ăn cỏ và ở trong một cái lán tạm bợ trong khi chờ đợi việc thu xếp để đưa chúng ra khỏi Motenegro và sang Mỹ

- Thu xếp nào ? với ai ?

- Quỹ Hendren , lấy tên của Hal Hendren , một người truyền giáo đã hy sinh ở đây hai năm trứơc . Sau cái chết của ông ta, gia đình ông ta đã thành lập quỹ đó .

- Và cô nghĩ là họ sẻ có mặt ở nơi hẹn như đã hứa ?

-Tôi tuyệt đối tin như vậy .

- Cô làm sao có được những thông tin đó ?

- Qua đường vận chuyển bưu kiện .

Gã khạ ra một tiếng cười

- Ai dám gởi em gái của mình trong 1 bưu kiện của Lucky Strikes chứ ? Ngẩu nhiên tôi rất muốn biết điều đó

Gã lẩm bẩm và đập vào các túi cho đến khi tìm được 1 gói thuốc lá , nhưng hóa ra gói rỗng không .

-Có điếu nào không ?

- Không .

- Thế đấy - Gã rủa thầm . Một tiếng thở dài cáu kỉnh lọt qua kẻ răng gã

- Cô có tin vào cái bọn vận chuyển bưu kiện ấy không ?

- Trong đám trẻ mồ côi đó có 2 đứa em gái của anh ta . Anh ta muốn đưa các em ra khỏi đây . Cha anh ta bị quân đội thường trực giết vì tội là gián điệp cho quân phiến lọan . Mẹ anh ta ...... bà ta củng bị giết .

Linc tựa phịch lên thành xe và bặm môi . Gã nhìn đống phim của mình . Trông giống như 1 đóng sửa bị tràn. Còn lâu gã mới có thể tha thứ dược việc này , nhưng giờ đây gã chẳng còn thể làm gì được để cứu vãn chúng được nữa .

Giờ đây gã chỉ còn co 2 điều có thể lựa chọn . Gã có thể quay lại thành phố và cầu xin tên bạo chúa tự xưng là tổng thống ra ơn . Dù cho hắn có cho phép đi nữa thì gã củng ra về tay không . Cách thứ 2 cũng chẵng ngon lành gì hơn . Gã vẩn chưa sẳn sàng để trở thành liên minh với con bướm đêm miêm Mata Hary này .

- Tại sao cô lại phải bắt cóc tôi ?

- Liệu ông có chịu đi với tôi không nếu như tôi chỉ nói " làm ơn đi "

Thay cho câu trả lời cô chỉ nhận được cái quắc mắt cau có

- Tôi nghỉ là ông sẻ chằng đi đâu . Tôi không nghỉ là có tên lính đánh thuê nào lại thèm quan tâm đến 1 đám trẻ con mồ côi cả .

- Cô nói đúng . Có thể hắn ta sẽ lấy tiền đặc cọc của cô , đi theo cô đến chổ trốn , cắt họng bọn trẻ con và hiếp cô trước khi giết cô . Và hắn sẽ coi đó là 1 ngày gặt hái tốt .

Mặt cô trở nên nhợt nhạt , cô gập tay lại :

- Tôi chưa bao giờ nghỉ đến chuyện đó .

- Còn khối việc cô chưa nghỉ đến. Ví dụ như thức ăn chẳng hạn . Và nước ngọt nữa.

- Tôi hy vọng là ông ..... Hay 1 ai đó .... Sẻ nghĩ về tất cả những chi tiết đó.

Gã nói vẻ cường điệu :

- Không phải là các chi tiết . Mà là những nền tảng thiết yếu.

Cô thấy bực mình vì cách gã nói với mình , mặc dầu rỏ ràng là cô đả nghỉ hơi đơn giản:

- Tôi không phải là người yếu tim đâu , ông O'Neal . Tôi sẻ chịu đựng mọi gian khó để có thể đưa những đứa trẻ đó ra khỏi đất nước này.

- Chúng có thể chết trước khi đi hết năm mươi dặm đó . Cô đã chuẩn bị đón nhận điều đó chưa ?

- Nếu ở lại thì đàng nào chúng cũng chết .

Gã nhìn cô 1 lúc lâu và nghỉ rằng đầu óc cô chẳng hề nông nổi chút nào . Phải rất gan góc mới có thể làm được cái việc hôm qua cô đả làm.

-Chỗ hẹn ở đâu ?

Vẻ mặt cô sáng lên vui mừng , nhưng cô không mỉm cười . Thay vì vậy cô quay lại chạy về phía một cái cây đỏ bên cạnh bãi đát trống .Sau khi chọc chọc một cái gậy đẻ xua xem có con rắn nào nằm trong đó để tránh cái nóng không , cô thò tay vào hóc cây và lấy ra 1 cái balô. Vừa quay lại chỗ củ vừa mỏ cái balô ra , cô lấy ra 1 tấm bản đồ . Về đến chổ chiếc xe tải cô trải nó ra .

- Đây - Cô nói và chỉ - Con đường chúng ta đang ở đây.

Tuần vừa rồi Linc đã đi suốt cả tuần với các du kích của quân khởi nghĩa . Gã biết rỏ những nơi đang tập trung các vụ đụng độ nhất . Gã nhìn gương mặt đầy mong đợi của người phụ nử , đôi mắt màu vàng của gã rắn lại như đá.

- Khu rừng già đó đả bị quân đội chiếm đóng .

- Tôi biết .

- Vậy thì tại sao lại là ở đó ?

- Bởi vì ở đó thường xuyên có người tuần tra . Trên dãy biên giới ấy người ta dùng ít thiết bị rada nhất . Máy máy bay sẽ có cơ may lọt vào mà không bị phát hiện .

- Đó là một phi vụ lấy chết .

- Tôi cũng biết rỏ điều đó .

Tức giận Linc quay lưng lại với cô . Mẹ kiếp ! cô ta sẽ ngước nhìn gã với cái nhìn tan chảy ấy , giống như đêm qua lúc ở quán rượu . Cái nhìn khiến gã tung hết mọi thận trọng và đi theo cô ra khỏi quán bar . Có thể cô ta không phải một con điếm , nhưng cô ta biết rỏ sức mạnh của mình . Cô ta biết cách làm cho một người đàn ông rắn như thép cũng phải ngoan ngõan lại .

Đêm qua gã say tí bỉ , nhưng cũng không say đến mức không nhớ là đã hôn cô , chạm vào cô và rất thích cả hai cảm giác đó . Cô là người đàn bà bảo tố . Gã miễn cưỡng chiêm ngưỡng cơn tức giận của cô . Nhưng cơn giận của cô không phải là điều gã ham muốn . Gã thèm muốn thân hình của cô . Gã muốn mình được bao bọc trong đôi tay , đôi chân đó , trong mái tóc dài như lụa đó .

Mặc dầu đã quyết định nhưng gã biết mình sẽ trả giá khá đắt cho cái quyết định dại dột này

- Năm mươi ngàn đô la ?

Sau một thoáng giật mình , Kerry nói :

- Đó là cái giá ông đặt ra ư ?

- Nếu cô không chịu nổi cái giá đó thì chúng ta chẳng còn gì phải bàn nữa .

Cô vênh mặt lên :

- Đồng ý .

- Không nhanh thế đâu . Còn có một số quy ước cơ bản nữa .Tôi sẽ là chỉ huy , hiểu không ?Không được cãi lại . không léo nhéo . Khi tôi bảo cô phải làm một việc gì thì cô sẽ làm mà không yêu cầu tôi phải giải thích lý do - Gã nhấn mạnh từng lời bằng cách chỉ ngón tay vào trước mũi cô .

Cô ngạo mạn nói , rất muốn gạt cái ngón tay trỏ của gã đi :

- Tôi đã sống trong rừng gần một năm rồi .

- Trong một ngôi trường cùng với đám trẻ chứ gì . Điều đó có hơi khác với việc đi xuyên qua rừng , dắt theo bọn chúng đấy . Nếu chúng ta không bị tấn công thì đó sẽ là một phép lạ . Cái duy nhất khiến tôi có thể liều là phải làm tất cả mọi việc theo cách của tôi .

- Được .

- Được , bắt đầu thôi . Ba ngày không phải là nhiều thời gian để có thể đi hết quãng đường từ đây đến biên giới đâu .

- Tôi đi thay quần áo , sau đó chúng ta sẽ đến đón bọn trẻ và lấy các đồ đạc thiết yếu - Cô rút ra một chiếc quần ka ki , áo sơ mi , tất và ủng từ trong chiếc ba lô vừa lấy từ hốc cây ra .

- Tôi thấy là cô đã nghĩ đến tất cả mọi việc đấy .

- Kể cả nước nữa - Cô đưa cho gã một cái bi đông - Tự lo cho mình đi .

- Cám ơn .

Cô đứng đó vẻ lúng túng , tay đưa mấy thứ quần áo lên ngang ngực .

- Ông có thể làm ơn buông tha tôi một lúc , trong lúc tôi thay quần áo được không ?

Gã hạ chiếc bi đông xuống . Môi gã loáng ướt . Gã đưa bàn tay chùi môi và không rời mắt khỏi khuôn mặt cô .

- Không .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui