Trong một khu rừng cách Vô Không Am chừng 500 trượng.Lý Quý khuôn mặt chăm chú, mồ hôi nhễ nhại.Cách đó không xa, Liễu Thanh đang xếp bằng ngồi trên một tảng đá, khuôn mặt mỉm cười.- Diễn hoá Hắc Linh khí thành thực chất không dễ đúng không ?Chỉ thấy khuôn mặt đầm đìa của Lý Quý khẽ gật.
Hắn tạm đình chỉ tu luyện, đứng thở dốc.- Hắc Nhãn chỉ là vận dụng linh lực bên trong cơ thể, còn Cách Không Khống Pháp là phải điều khiển linh lực ra bên ngoài, độ khó không cùng một cấp độ.Nhìn Lý Quý đăm chiu, Liễu Thanh nói tiếp.- Cách Không Khống Pháp là một trong những pháp quyết cơ bản nhất của Hợp Hoan Tông, tương tự như Ngự Vật Thuật điều khiển phi kiếm của chính phái.Nghe vậy, Lý Quý khẽ gật đầu, hắn lúc tập luyện đã có cảm giác ngờ ngợ.
Nghe bà ta nói hắn mới chắc chắn.Chẳng trách Liễu Thanh nói đây là một trong những pháp quyết quan trọng cần phải luyện thành trong chuyến đi lần này.Hắn biết rõ điều khiển phi kiếm không chỉ để tấn công địch nhân, mà còn để che dấu thân phận tà phái của mình.Bởi đa phần các tu sĩ chính phái đều biết sử dụng phi kiếm thuần thục.Còn tà phái thì ngược lại, cực ít sử dụng phi kiếm.Mặt khác, đây cũng là pháp môn cơ bản để tu sĩ để phi hành sau này.
Không cần nói cũng biết quan trọng như thế nào.Lý Quý ánh mắt nheo lại, khuôn mặt tò mò, chợt hỏi.- Mẫu thân, Cách Không Khống Pháp khác Ngự Vật Thuật ở chỗ nào ?Liễu Thanh ánh mắt chợt ánh lên nét khen ngợi.- Khác ở nhiều chỗ.
Ngự Vật Thuật chỉ là pháp môn cơ bản chính phái ,dùng để tấn công lẫn phi hành.
Sau này tấn giai cao hơn sẽ không thường xuyên dùng đến, bởi Ngự Vật Thuật tiêu hao rất nhiều bạch linh lực.- Nhưng với Hợp Hoan Tông, Cách Không Khống Pháp là yếu quyết chủ tu suốt đời của đệ tử Hợp Hoan Tông, càng về sau càng tiêu hao ít hắc linh lực.
Không chỉ để tấn công, phi hành mà còn để rèn luyện tấn công thần thức.
Tấn giai càng cao, sử dụng càng nhiều.Nghe bà ta giải thích một tràng dài, Lý Quý gật đầu mấy cái.Nhìn thân cây trúc cách đó 2 trượng, khuôn mặt ánh lên nét quyết tâm, nhanh chóng ngưng thần.Thì ra Liễu Thanh hướng dẫn Lý Quý tu luyện chính là, dùng Hắc Linh Lực diễn hoá thành những lưỡi dao nhỏ, để cắt những lá trúc xuống.Nói thì dễ khi làm lại vô cùng khó, hắc linh lực chỉ mới phóng xuất được ra khỏi cơ thể một trượng liền tan biết mất.Thấy khuôn mặt chăm chú của Lý Quý, Liễu Thanh khuôn mặt hài lòng, chợt đứng dậy, cất bước trở về Am, chỉ còn nghe giọng bà ta vọng lại.- Lý nhi, những thứ ngươi cần biết ta đã nói hết, khi nào ngươi ngắt hết lá của cây trúc này xuống, thì đến gặp ta.Lý Quý nhìn bóng dáng khuất dần của Liễu Thanh, ánh mắt ánh lên nét quyết tâm cực độ, lao vào tập luyện như điên.....Trong trúc lâm chỉ thấy một nhân ảnh đang nhắm nghiền mắt, đôi khi thì thấy nhân ảnh kia mệt mỏi ngồi xuống điều tức, sau đó lại đứng dậy, ánh mắt vô cùng chuyên chú.Thậm chí cả đêm hôm đó, Lý Quý cũng chẳng có trở về Am.
Khiến cho Lý Xuân Hồng trở về phòng không thấy đệ đệ mình, liền lo lắng đi khắp nơi tìm kiếm, đến khi gặp Liễu Thanh.Nghe bà ta giải thích một lượt, Lý Xuân Hồng mới thở phào yên tâm.Đang lo lắng, định mang thức ăn đến cho đệ đệ thì lại sợ hắn phân tâm, nghĩ tới nghĩ lui, cũng đành lắc đầu, một mình trở về phòng.....Thời gian chầm chậm trôi qua.Rốt cuộc đến ngày thứ 3, lá trúc cuối cùng cũng bị Lý Quý cắt xuống, hắn nằm vật ra giữa trúc lâm.Dù mệt mỏi, cả người đầm đìa mồ hôi nhưng khuôn mặt không dấu nổi vui mừng.Lúc này hắn mới trở về Am.Việt đầu tiên là hỏi han sơ lược qua tỷ tỷ, tranh thủ ăn uống một chút, sau đó đi gặp Liễu Thanh.Tiếp tục lao vào bài tập luyện tiếp theo.....Lần này cũng không phải cắt lá trúc, mà Liễu Thanh sắp xếp 7 tảng đá từ nhỏ đến lớn bên trong trúc lâm, tảng đá nhỏ nhất nặng chừng 1 cân, tảng đá lớn nhất ước chừng cũng hơn 2 đảm.(*1 cân: 0,25kg)(* 1 đảm: 30 kg)Qua nửa ngày vật vã, Lý Quý đình chỉ, khuôn mặt suy nghẫm."Hẳn Liễu Thanh muốn ta cắt lá trúc là để điều khiển Hắc Linh lực, biến thành các lưỡi dao sắc bén cắt lá trúc xuống.
Yêu cầu tốc độ và sự khéo léo"."Còn lần này, hẳn là không liên quan đến tốc độ và khéo léo, mà đơn thuần là tập luyện cường độ của Hắc Linh khí"Ánh mắt chợt loé."Cường độ phóng xuất càng lớn càng tốt.
Nếu đủ lớn, hẳn là sẽ nhấc được tảng đá nhỏ kia lên a".Nghĩ thông suốt, hắn lại lao đầu vào tập luyện, không chút ngơi nghỉ.....Nhưng khác hẳn lần trước, lần này Hắc Linh lực phóng xuất ra đã có chút quen thuộc, qua nửa ngày, hòn đá đầu tiên đã có dấu hiệu chuyển động.Đến sáng ngày hôm sau, tảng đá nhỏ nhất đã có thể nhấc bổng lên cao gần 5 thước.Lý Quý khuôn mặt vui mừng, nhưng cũng không có đình chỉ, lao vào hòn đá tiếp theo.(*1 thước = 23cm)....Thời gian thấm thoát trôi.Lý Quý tập luyện quên ăn quên ngủ.Đến ngày thứ 4, dù có chút vụng về nhưng hắn đã hoàn toàn nhấc bổng được tảng đá cuối cùng lên khỏi mặt đất.Nhưng......hắn vẫn chưa hài lòng.....Đến khuya, ánh trăng sáng rọi cả trúc lâm.Tảng đá nặng hơn 2 đảm đã bị Lý Quý nhấc bổng cao quá đầu.
Hắn duy trì được hơn mười cái hô hấp mới rơi xuống.Lý Quý khuôn mặt tiều tuỵ khẽ mỉm cười hài lòng.
Ngưng thần chỉ cảm thấy cả cơ thể mệt mỏi rã rời, tinh thần cũng không khá hơn.Lúc này hắn mới men theo ánh trăng.Lửng thửng, lê từng bước nặng nề trở về Vô Không Am.Vừa vào phòng đóng cửa đã nằm bệch xuống, thiếp đi lúc nào không biết.....Đang yên giấc bỗng nghe thấy tiếng động lạ.Lý Xuân Hồng liền sợ hãi mở choàng mắt, nhanh chóng tiến đến châm đèn.Dưới ánh đèn lập loè.Thấy tiểu đệ mình tóc tai bạc trắng, bộ dạng gầy gò, khuôn mặt tiều tuỵ nằm dưới sàn ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Khiến nàng đau lòng không thôi.Lý Xuân Hồng tiến đến, dùng hết sức mang tiểu đệ mình đặt lên giường.
Lúc này mới biết cả người hắn đã ướt sủng, mùi mồ hôi nồng nặc.Nàng không những né tránh mà còn tiến lại, trong đêm không biết khuôn mặt suy nghĩ gì.Chỉ thấy Lý Xuân Hồng nhẹ nhàng cởi sạch y phục hắn ra, khi thấy hạ thân lông lá của Lý Quý, nàng ta cả người nóng ran, đầu óc nhảy loạn.- Thì ra chỗ đó của nam nhân trông như thế này, lúc bình thường…nhìn cũng không đáng sợ lắm a.Đây chính là lần đầu tiên Lý Xuân Hồng quan sát kỹ càng như vậy, trước đây giao hoan với Lý Quý, vì xấu hổ nàng ta chỉ liếc nhìn sau đó liền đảo mắt đi chỗ khác, cũng không có nhìn rõ.Sau một hồi lâu, Lý Xuân Hồng mới định thần, nhanh chóng dùng khăn ướt lau qua cơ thể của hắn.Đang nằm ngủ, thấy cả người chợt mát lạnh ướt át, Lý Quý vô thức mở mắt.Lý Xuân Hồng vẫn đang chăm chú lau hai bàn chân bên dưới, nên cũng không biết hắn đã mở mắt.Nhìn bộ dạng quan tâm của tỷ tỷ, Lý Quý chợt dâng lên một cỗ ấm áp khó nói.Đã lâu lắm rồi…hắn chưa trải qua cảm giác này.Đang chăm chú lau dưới chân, Lý Xuân Hồng nghe tiếng nói liền giật bắn mình.- Tỷ tỷ…ngươi….Thấy Lý Quý mở mắt nói, khuôn mặt nàng ta mới giãn ra, có chút áy này.- Là…là ta làm đệ thức giấc rồi.Hắn nghe vậy chỉ khẽ cười, cũng không có nói gì.
Chỉ nghe thấy giọng Lý Xuân Hồng quan tâm.- Ta biết đệ lo lắng tu luyện, nhưng cũng đừng có quá sức.
Lo cho bản thân một chút.Hắn nghe vậy vô thức hồi ức lại những năm tháng yên bình, vô âu vô lo ở Vĩnh Lạc Thôn trước đây, chợt thở dài.- Tỷ…phải chăng là ta sai…nếu ta không bước chân vào con đường này, Vĩnh Lạc thôn cũng….Lý Xuân Hồng nghe vậy chợt khựng lại, nhìn hắn hiền hoà.- Đệ đừng không cần tự trách mình.- Có lẽ…mọi chuyện thượng thiên đã sắp đặt trước, con người chúng ta đều…thân bất do kỉ.(* Thân bất do kỷ: Hoàn cảnh đẩy đưa, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác )Lý Quý nghe vậy cũng không có nói gì, chỉ nhìn lên trần đăm chiêu....Không lâu sau, nhìn bộ dạng chăm chú của Lý Xuân Hồng, Lý Quý khẽ cười.- Tỷ làm ta bỗng nhiên nhớ đến lần đi hái thuốc với phụ thân, bị ngã xuống núi Phiên Sơn khi trước a.- Lần đó nằm trên giường cả tháng trời.
Cũng là tỷ chăm sóc cho ta như thế này.Nghe Lý Quý hắn kể lại chuyện xưa, Lý Xuân Hồng bật cười.- Ai bảo đệ không nghe lời phụ thân, cứ ương bướng giành đi trước làm gì a.Nàng ta vẫn đang chăm chú dùng khăn ướt lau bên dưới, dần dần tiến lên, khi thấy hạ thân của Lý Quý, dù có chút xấu hổ nhưng vẫn không có đình chỉ, nhẹ nhàng lau qua, khẽ cất lời.- Hồi đó bộ dạng của ngươi…cũng không giống bây giờ.Nhìn biểu hiện của tỷ tỷ, hắn làm sao không biết Lý Xuân Hồng đang ám chỉ điều gì, chợt hạ thân bên dưới bỗng cương cứng không thể điều khiển.Bất ngờ thấy vật trong tay mình đang lớn dần, phút chốc đã cứng ngắt.
Lý Xuân Hồng xấu hổ khuôn mặt đỏ ran, liếc sang Lý Quý khó xử.- Ngươi…ngươi…--------------------------------------------