Dục Uyển - Phần Ii Full

Dưới lớp áo sơ mi thư sinh là một cơ thể đàn ông săn chắc sáu múi, cúc quần đã bung ra và khóa quần cũng đã kéo xuống tận cùng. Chiếc quần lót màu tối đang ôm ấp con quái thú bên trong như ẩn hiện. Sự sợ hãi khiến Dục Uyển không thể rời mắt khỏi Hoắc Khiêm, đến khi hắn kéo hết chiếc quần âu xuống, tim cô đã không còn đập như bình thường nữa.

"Á...A...!!"

Nổi ám ảnh của cô, con quái thú giữa hai chân Hoắc Khiêm. Dù nhiều thứ có khả năng thay đổi theo thời gian, như kích thước anh bạn đó của hắn có tăng không giảm. Nhưng có một điều vẫn không đổi, chính là cảm xúc của cô vẫn vẹn nguyên như thuở nào.

Mỗi lần hắn cởi quần ra, là cô không thể kiềm nén được chính mình, bấn loạn, gào thét. Nhưng đừng nghĩ cô dâm đãng phóng túng, đến mức phấn khích khi nhìn thấy thứ đó của hắn. Cô hét lên vì nguyên nhân khác. Từ lâu, cô đã biết kích thước đó của Hoắc Khiêm có bao nhiêu dọa người, nên không có gì bất ngờ.

Điều làm cô sợ chính là với thể trạng bây giờ, không có khả năng tiếp nhận cái đồ chơi lợi hại đó của Hoắc Khiêm. Bên dưới cô vẫn còn chưa được phục hồi, sau hai lần ghé thăm liên tiếp của Hoắc Luật và Hoắc Phi , cần có thời gian được nghỉ ngơi.

Đặc biệt lần này còn là Hoắc Khiêm, rút ra từ kinh nghiêm đau đớn và nước mắt của bản thân trong quá khứ. Trước đây lúc còn ở Đảo chết, hắn bình thường là một Khiêm ngốc ngoan ngoãn biết nghe lời, nhưng một khi hắn đã vào được bên trong cô rồi, thì Khiêm ngốc lại hoàn trở về Hoắc Khiêm. Cho dù cô có nỉ non, van xin hay khóc thét cũng không ngăn được hắn rong ruổi trên trên người cô để cầu yêu.

"Hoắc Khiêm! anh đang đùa đúng không? xung quanh anh có rất nhiều cô gái trẻ tuổi , xinh đẹp, nếu anh cần phụ nữ để lên giường thì dạng nào chẳng có... sao có thể nổi lên thú tính với một bà thím như tôi...nếu người khác mà biết anh đùa như vậy, sẽ cười chết họ...."

"Vèo!"

Dục Uyển còn chưa kịp nói xong ý muốn diễn đạt. Thì chiếc quần lót của Hoắc Khiêm đã bay thẳng vào mặt cô, ngăn lại những câu tiếp theo cô sắp nói ra.

"Cô cũng biết tự lượng sức mình...Hoắc Khiêm này không thiếu phụ nữ, mà phải đi cưỡng ép một người đã có chồng, cho dù... cô có thường xuyên làm tình, dày dặn kinh nghiệm đi nữa." Hoắc Khiêm nhếch miệng cười

"Anh suy nghĩ như vậy là đúng đắn"

Hoắc Khiêm không che đậy cả người trần truồng đi thẳng vào phòng tắm, bỏ mặc Dục Uyển đang nằm trên giường, gian nan dùng miệng hất chiếc quần lót của hắn ra khỏi khuôn mặt cô.

Và trước khi cô nghe thấy âm thanh tiếng xả nước của Hoắc Khiêm, cô có nghe hắn nói vọng ra..

"Nhưng nếu cô tình nguyện muốn tôi chạm vào cô, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện đó"

Lúc nãy hắn không hề đùa, hắn thật sự có ý định đó với cô. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng như bầu trời sắp sụp đổ, cùng những lời lẽ ba hoa đó của cô, thì hắn lại không muốn làm cô sợ hãi hơn.

Đổi lại hành hành động đầy nhân ái khi buông tha Dục Uyển, thì hiện tại Hoắc Khiêm đang phải vò đầu khổ não, và dùng tay để an ủi anh bạn của hắn trong phòng tắm.

Sau khi Hoắc Khiêm bước ra với khăn choàng tắm trên người, hắn vẫn vô tư đi lởn vởn trước mặt Dục Uyển, xem cô như người vô hình. Sau khi lau khô tóc, cầm cốc nước uống và mặc lại quần áo. Hắn lại lôi máy tính bảng của hắn ra, Tiếp theo là một đóng văn kiện trên bàn cần hắn kí, kế đến là hàng tá cuộc điện thoại đường dài giữa hắn và nhân viên.

Dục Uyển như vậy mà nằm yên trên giường, nhìn hắn làm việc, cho tới khi bản thân ngủ lúc nào mình cũng không hay biết, bên tai vẫn là tiếng của Hoắc Khiêm nói qua điện thoại. Đến khi cô mở mắt ra lần nửa, đã không biết bao nhiêu tiếng đã trôi qua. Cô cũng không phân định được hiện tại là ngày hay đêm, vì trong căn phòng này luôn sáng đèn.

Nhìn Hoắc Khiêm say sưa làm việc, như trong căn phòng chỉ có một mình hắn. Cô thật sự không hiểu, hắn bận rộn như vậy còn giam cô ở đây làm gì, để phải tốn thời gian canh giữ.

"Tôi khát nước..lấy cho tôi ly nước."

Dục Uyển lớn tiếng ra lệnh như một bà hoàng nằm ở trên giường. Nhưng Hoắc Khiêm vẫn không có chút động tĩnh nào, như thể lời vừa nghe là gió thổi qua cành, sương lạnh trong không khí, chẳng chút ảnh hưởng gì đến hắn. Đầu không ngẩn lên, mắt không rời khỏi màn hình máy tính.

Cô không tin là hắn không nghe thấy những lời cô vừa nói, là hắn cố tình lờ đi.

"Ê ! anh không nghe tôi nói...tôi khát nước, anh điếc sao?"

"Dù là tù nhân bị bắt giam đi nữa, họ cũng được cho ăn uống...anh định để tôi chết khát luôn sao? đồ khốn..tôi biết anh đang nghe tôi nói, đừng có vờ như không nghe thấy." Lấy hết hơi sức cuối cùng, Dục Uyển mắng chửi Hoắc Khiêm.

"Nếu còn biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào? thì nói năng cho dể nghe một chút...thứ nhất, tên của tôi không phải cô không biết...thứ hai, thái độ khi nhờ vả người khác nên thành khẩn một chút...mà cả hai cô đều không có." Hoắc Khiêm tay vẫn lật văn kiện, mắt vẫn nhìnp máy tính, và không bận tâm đến cô, thái độ bình thản, giọng điệu từ tốn.

Được thôi, vì một ly nước...cô sẵn sàng lùi một bước. Hắn muốn nghe những lời nói êm tai chứ gì, cái đó không phải cô không biết. Dục Uyển nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và nuốt cơn giận của cô xuống.

"Hoắc Khiêm! tôi thật sự rất khát nước...xin anh... lấy giúp tôi ly nước, có được không?"

Giọng nói của Dục Uyển lúc này nghe giống như tên của cô, nhẹ nhàng và uyển chuyển, cách xa với giọng điệu cau có khó chịu khi nãy.

Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, âm thanh bàn phím dưới tay hắn, cũng ngưng vài giây.

Đúng là vợ ngoan, dễ dạy và dễ tiếp thu. Đáng được thưởng.

Hoắc Khiêm đứng dậy, rót cho Dục Uyển một cốc nước đầy. Hắn đi đến bên giường, đỡ nửa thân trên cô ngồi dậy, sau đó đưa ly nước lên tận miệng. Tình tiết quen thuộc giống như lúc sáng.

"Không phun nước vào mặt tôi nữa sao?" Hắn nhếch miệng cười, và lên giọng mĩa mai.

Còn dám không nhận mình là ngụy quân tử, chỉ có những tên mặt trắng lòng đen mới ghi thù dai như vậy. Xin có một ly nước mà hắn bắt cô phải cúi đầu. Cô không biết đến ly nước tiếp theo, hắn còn bắt cô phải làm gì. Cho nên, một ngụm nước lúc này rất quý, không thể tùy tiện lãng phí.

Dục Uyển gấp gáp uống nước ừng ực, như một con thú hoang đói khát, nhìn đến đáng thương hại. Hoắc Khiêm cũng đau lòng, hành hạ cô như thế này cũng không mấy dể chịu. Bởi vì cảm thấy hắn đã quá nặng tay với Dục Uyển, nên Hoắc Khiêm mới quyết định cởi trói cho cô.

Nhưng hắn không nghĩ đến người phụ nữ này lại cứng đầu như vậy, hắn vừa mới cởi trói cho cô, thì cô đã vùng dậy, đẩy ngã hắn ra và chạy ngay xuống giường.

"Người phụ nữ chết tiết!" Hoắc Khiêm giận dữ, đập tay xuống giường.

Nhìn thấy cánh cửa đang đóng trước mặt mình. Dục Uyển như nhìn tìm thấy đường sống, phấn khởi, và vội vàng nắm chui cửa kéo mạnh ra. Nhưng than ôi..

Ông trời ơi, có cần chơi cô như vậy không, cô đã thành ra cái nông nổi này rồi, ông còn đùa giỡn với cô. Sao ông không lựa chọn một ngày khác, cứ chọn ngay lúc này. Nhìn thấy quang cảnh đằng sau cánh cửa, Dục Uyển lập tức kêu trời.

Làm sao cô biết, cánh cửa cô liều cả mạng sống để mở ra, lại là phòng ngủ của Hoắc Khiêm.

Căn biệt thự này có nhiều cánh cửa như vậy, thì cánh cửa nào mới là lối ra đây. Trong lúc Dục Uyển đang hoang mang tìm cánh cửa tiếp theo để mở. Thì Hoắc Khiêm đã bước tới, hắn nhấc bổng cô lên vai, sau đó tiến thẳng vào trong căn phòng mà Dục Uyển vừa mới mở ra.

"Hoắc Khiêm thối tha...anh buông tôi ra...anh sẽ không giam cầm được tôi cả đời, tôi sẽ nghĩ cách trốn khỏi đây?" Dục Uyển vùng vẫy đánh đấm loạn xạ trên vai của hắn.

Đi đến trước giường, Hoắc Khiêm ném mạnh cô xuống, sau đó cả người hắn nằm đè lên người cô.

"Cô muốn trốn đúng không? cửa ra là ở đằng kia...nếu cô có khả năng đó thì cứ trốn thoát cho tôi xem, nhưng tôi nói cho cô biết..."

Hoắc Khiêm tức giận, nắm lấy hai tay cô ép xuống giường.

"Hoắc Dục Uyển! nếu một lần cô trốn thoát không thành, tôi cưỡng gian cô một lần....lần thứ hai để tôi bắt được cô, tôi cưỡng gian cô ba lần... lần thứ ba sẽ là chín lần.... cô hãy suy nghĩ kĩ trước khi có ý định bỏ trốn"

Trước sự đe dọa của Hoắc Khiêm, thì quyết tâm bỏ trốn của Dục Uyển đã bị lay động mạnh. Hắn tự tin chỉ cả lối ra cho cô, chắc chắn biết cô không thể nào thoát được.

Trong lúc Dục Uyển đang chấn chỉnh tinh thần, thì Hoắc Khiêm đột nhiên lại cởi hết quần áo trên người hắn xuống. Cô run rẩy nhìn từng thứ một trên người hắn đang ném xuống giường, cho đến khi gần như không còn gì trên người hắn. 99% cô biết điều hắn muốn làm, chính là điều cô đang nghĩ. Nhưng cô vẫn giữ tinh thần lạc quan đến phút cuối cùng, trong 1% còn lại, hi vọng điều cô đang nghĩ, sẽ không phải là điều hắn muốn làm.

"Anh định làm gì?"

"Không phải tôi đã nói...cô trốn thoát một lần, tôi sẽ cưỡng gian cô một lần...nhanh như vậy mà đã quên" Hắn vừa nói vừa cởi cúc quần, và kéo khóa quần xuống.

Luật rừng sao, luật vừa ban xuống, lập tức thi hành ngay...

Ánh mắt như thú săn nhìn mồi, và nụ cười như tu la địa ngục của Hoắc Khiêm. Dục Uyển biết lần này hắn sẽ không dừng lại, hành động theo bản năng, cô vùng dậy bò khỏi giường, thì hắn nắm lấy hai chân cô kéo ngược trở lại giường. Cùng lúc đó, hắn nắm kéo chiếc váy ra khỏi người cô.

Khi Hoắc Khiêm kéo được cô trở lại giường, thì thân dưới của Dục Uyển chỉ còn mỗi chiếc quần lót và hai chân đạp loạn xạ. Hắn túm lấy hai chân thon mãnh của cô, cường hãn tách ra thành một đường thẳng đẹp mắt, rồi ép sát xuống giường. Hắn cũng gấp gáp kéo quần lót của mình xuống. Đem cứng rắn của hắn chống đỡ lên khu vực mềm mại giữa hai chân cô.

"Tôi biết sai rồi....anh tha cho tôi đi"

Dục Uyển càng vùng vẫy, vừa không giúp ích được gì, lại đẩy nhanh quá trình hơn, khơi dậy ngọn lửa dục ngủ yên bấy lâu nay trong lòng Hoắc Khiêm, khi cứ liên tục nhấc mông lên và đẩy về phía hắn. Hoắc Khiêm thật bị cô khiêu khích quá đủ khó chịu, hắn vừa bị tình dục chi phối, vừa muốn dạy dỗ người phụ nữ tự cho là khôn ngoan, và ngang bướng dưới thân mình.

"Cô làm tình thường xuyên như vậy...chắc đã dày dặn kinh nghiệm, nên cũng không cần khúc dạo đầu làm gì, tôi sẽ trực tiếp cho vào " Hắn vừa nói, vừa tách một bên mép quần lót của Dục Uyển ra.

"Đừng mà... tôi sẽ không dám trốn nữa....anh tin tôi đi"

Dục Uyển sợ đến cố sức khép hai chân lại, cô biết hành động đó chẳng có ích gì, nhưng đỉnh đầu của quái thú đang bắt đầu cắm vào động nhỏ của cô, hắn chưa di động là cô đã cảm thấy không thể chứa nổi, đau đến co quắp những ngón chân, nếu hắn kiên trì mà đẩy sâu vào, cơn đau đó sẽ giết chết cô.

"Tôi tin cô...nhưng lần này cô phải chịu phạt"

Hoắc Khiêm vừa nói vừa nhấp mông, đem dục vọng đẩy mạnh vào bên trong động nhỏ của cô.

"Á...Á...Á...!!!"

Cô biết cảm giác sẽ là như vậy mà. Dục Uyển đau đến cắn rách hai môi, nước mắt cũng chảy ra, mặc dù hai mắt vẫn đang nhắm chặt, cả khuôn mặt cô đều lộ vẻ đau đớn. Cơn đau này còn khủng khiếp hơn lần đầu tiên bị phá thân, tay cô không còn sức để mà phản khảng.

"Đau...đau quá..hic..hic...!"

Chết tiệt...

Hắn thật sự muốn đâm chết người phụ nữ này, nhưng nhìn cô đau đến vậy, hắn lại không muốn làm cô đau hơn. Hắn càng này càng bất lực trước người phụ nữ này, không biết là dạy dỗ cô, hay tự dày vò chính mình.

Hoắc Khiêm nắm lấy hai chân của Dục Uyển vắt lên eo hắn, sau đó cúi người xuống ôm chặt lấy cả người cô, hạ thân bên dưới dù đã cắm sâu vào bên trong, nhưng một chút cũng không dám động. Hoắc Khiêm lật người, đổi trên thành dưới, để Dục Uyển nằm trên người của hắn. Với tư thế này cô sẽ đỡ đau hơn.

"Á..."

Dục Uyển hét lên đau đớn, khi hắn ôm lấy cô lăn lộn xuống giường.

"Thả lõng đi! tôi không muốn làm cô đau."

Vào những lúc ôm trọn cô vào lòng thế này, nghe tiếng khóc thúc thích của cô, hắn chỉ muốn dùng tất cả những thứ hắn có, tất cả khả năng của hắn, để bao bọc và che chở cho cô. Dục Uyển cũng vòng tay qua, ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn, ôm như vậy, cô cũng cảm giác đở đau hơn.

"Hic..hic..!!! không muốn làm tôi đau, vậy anh lấy nó ra..."

Cô như mèo nhỏ thúc tha thúc thích trong ngực hắn, đố thằng đàn ông nào chịu nổi, mà không muốn đâm chết cô, giặc đã tiến sâu vào thành, giờ bảo rút quân về, có ai ngu như vậy không. Hoắc Khiêm gắt gao ôm lấy cô hơn, nhưng là cái ôm thật nhẹ nhàng, hắn xoa xoa mái tóc mềm mượt, sau đó vuốt ve lên xuống tắm lưng với làn da trơn tru mịn màng của cô.

"Không thể lấy ra...nếu không, sẽ xảy ra án mạng?" Hắn nói

"Ai chết?" Dục Uyển ngẩn đầu lên, mở to đôi mắt đầy nước của cô lên, ngơ ngác nhìn hắn.

"Tôi chết...bên trong em vừa ấm áp, lại ẩm ướt..."

Hoắc Khiêm bất ngờ hôn lên môi cô, nhưng chỉ là nụ hôn thoáng qua. Khi hai môi chạm vào nhau, hắn không có đưa lưỡi vào, mà ngừng lại. Hắn lại tiếp tục ôm lấy cô. Dục Uyển không nghĩ đến những lời lẽ xấu hổ như vậy, lại được hắn nói ra một cách trơn tru với vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Tôi hứa sẽ không động thân làm em đau.. hãy để tôi ở bên trong em thêm một lát"

Hoắc Khiêm thật sự đã giữ đúng lời hứa, hắn không có làm gì cô tiếp theo, chỉ ôm cô và ngủ thiếp đi. Vì hắn đã làm việc cả ngày, thật sự đã quá mệt.

Đợi sau khi Hoắc Khiêm đã ngủ say, cô mới tách hai tay của hắn ra và chậm rãi nhấc mông lên. Cô rút ra tới đâu, thì cơn đau nó kéo tới đó.

"Ư...ư...!!!"

Thật không dể dàng gì mới có thể tách rời khỏi người Hoắc Khiêm. Cô bước xuống giường và tìm quần lót của mình mặc vào. Nhưng cả người hiện tại đã bốc mùi hôi, quần áo cũng không thể mặc tiếp. Nên Dục Uyển mới bước vào phòng tắm để tắm rữa thân thể mình, nhưng lại không có quần áo để thay, cô bước ra ngoài và lấy áo sơ mi dưới sàn của Hoắc Khiêm mặc vào.

Thật sự cô rất muốn kiểm tra, cái cửa mà Hoắc Khiêm chỉ cho cô khi nãy, có thật sự là lối thoát hay không. Nên không tự chủ được mà cứ dần dần, đôi chân lại di chuyển đến đó. Và lúc cô tay lên chui cửa, thì lời nói của Hoắc Khiêm như câu thần chú hiện lên, khiến cô do dự không dám đẩy ra.

Hoắc Dục Uyển! nếu một lần cô trốn thoát không thành, tôi cưỡng gian cô một lần....lần thứ hai để tôi bắt được cô, tôi cưỡng gian cô ba lần... lần thứ ba sẽ là chín lần....cô hãy suy nghĩ kĩ trước khi có ý định bỏ trốn.

Nhưng mà cô đâu có trốn, chỉ muốn kiểm tra lời của hắn thật hay giả, sẽ không được tính là cô muốn bỏ trốn. Sau khi đã chuẩn bị tinh thần đủ tốt, Dục Uyển đã đặt tay lên cánh cửa và đẩy nó ra thì...

Một cái bóng to lớn đang đổ lên cửa. Trong ngôi nhà này, ngoại trừ cô ra thì chỉ còn có một người. Dục Uyển xoay lưng lại, quả nhiên là hắn.

"Tôi không ngờ...vừa mới bước xuống giường, cô lại nôn nóng muốn được tôi cưỡng gian đến vậy, liền nghĩ ngay đến chuyện bỏ trốn" Hai tay Hoắc Khiêm chống lên cửa, vây chặt lấy cô.

Đứng gần hắn như vậy cô cảm thấy thật sự nguy hiểm, mặc dù hắn có mặc quần đi nữa. Nhưng anh bạn kia vẫn cứng rắn ngẩn cao. Dục Uyển trượt dài trên cửa, từ từ lui xuống, sau đó cúi người, và lách người ra khỏi hai cánh tay của Hoắc Khiêm, đứng ở nơi cách xa hắn cỡ 2m.

"Tôi không có bỏ trốn, tôi chỉ muốn kiếm gì đó để ăn....anh tin tôi đi, tôi thật sự đang đói"

Người phụ nữ đúng thật là không đáng tin, lúc ở trên giường và sau khi bước xuống giường hành động và lời nói đều không có giống nhau.

"Nhà bếp ở đằng đó...trong tủ lạnh có thức ăn, muốn ăn gì tự qua đó mà nấu...tôi cũng thấy đói bụng, nấu cho tôi một phần"

Sau khi chỉ cho Dục Uyển nhà bếp ở đâu, thì hắn liền đi thẳng đến ghế sofa, cầm điều khiển tivi mở tivi lên xem.

Ở trong nhà bếp, thì Dục Uyển vẫn lầm bầm chửi rũa Hoắc Khiêm, từ lúc cô mở tủ lấy ra mấy cái trứng, hai lát thịt bò, đến khi bắt chảo lên bếp vẫn không để cho hai chữ "Hoắc Khiêm" nghỉ ngơi được một giây nào.

"Hoắc Khiêm thối...tôi là ôsin của chắc, tại sao phải nấu cho anh..."

"Hoắc Khiêm đồ vô lại, tinh trùng chạy lên tới não rồi hả? cứ mở miệng ra là muốn cưỡng gian tôi..."

"Hoắc Khiêm chết tiệt...tôi cho anh ăn thật nhiều trứng vào, để anh biến thành đàn bà ..."

"À...cho thêm nhiều muối vào để mặn chết cả nhà anh, để cả ngày anh đi tiểu...."

Dù mắng rất sướng miệng nhưng Dục Uyển cũng không thấy thoải mái hơn, cô nhìn hai cái chảo trên bếp, trầm tư thở dài....

Hắn còn muốn nhốt cô ở đây tới khi nào nữa, cô thật quá nhớ Tam bảo ở nhà. Nhớ đến cái thằng láo cá, xấc xược kia, luôn cãi tay đôi với cô, lúc nào cũng giành được phần lý lẽ về mình, khiến cô tức tức tức, nhưng không nhìn thấy nó cô lại nhớ vẻ mặt kênh kiệu đó. Hoắc Kiêu, con trai yêu của cô.

Còn có đứa con trai ngoan ngoãn ít nói, mặc dù giống cha nó, lúc nào cũng mặt lạnh như băng. Nhưng lại là đứa dể nghe dể bảo nhất, ngoại trừ việc, lâu lâu chạy về nhà với vết thương mới trên mặt, khiến cô đứng ngồi bấp bênh ra, thì nó chưa có làm gì cho cô phải buồn. Cô cũng nhớ cái dáng vẻ lúc nó ngồi chơi đàn, Hoắc Lôi của cô.

Và đứa con gái xinh đẹp của cô nữa, luôn thích làm nũng và dựa hơi mẹ để bắt nạt hai anh. Cũng đừng trách nó, chỉ trách tạo hóa ưu ái. Trong ba đứa con mà cô sinh ra, chỉ có đứa con gái này mang nhiều nét giống cô nhất. Ngoại trừ những khuyết điểm bị lai tạp từ cha nó rất, thì tất cả những ưu điểm còn lại đều được thừa hưởng từ cô. Thì làm sao cô có thể không yêu. Hoắc Phù bé bỏng của cô.

"Chết!"

Khói bóng lên cao, mùi khét lan tỏ, đến khi Dục Uyển nhận ra thì hai chảo thức ăn đã cháy khét hết 1/3 diện rộng. Cô hoảng hốt lập tức tắt bếp, và lấy chảo xuống, lại bất cẩn để chính mình làm phỏng.

"Á...a...!!"

Hoắc Khiêm đang ngồi xem tivi ở sofa, nghe thấy tiếng hét của Dục Uyển, liền hốt hoảng chạy vào bếp. Hắn nhìn thấy mu bàn tay của cô bị ửng đỏ, lập tức bước nhanh đến.

"Tôi..tôi không phải cố ý...xin lỗi.."

Nhìn dáng vẻ dọa người của Hoắc Khiêm, Dục Uyển còn cho rằng, hắn có thể sẽ tát cô bạt tay hay chửi mắng vì cô đã phá hỏng thức ăn của hắn. Nhưng hắn lại lôi cô đến trước vòi nước, và mở van nước ra.

"Em bao nhiêu tuổi rồi, sao bất cẩn như vậy...có đau nhiều không?"

Cô thật không hiểu, nếu nói Hoắc Khiêm giam giữ cô ở đây vì ghi thù chuyện quá khứ, cô làm chướng mắt hắn. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt đó có hợp lý không, khi hắn phải bỏ hết tất cả công việc lại, để cùng cô ở đây cả ngày. Lúc thì lạnh lùng đáng ghét, khi ôn nhu khó hiểu, hắn giam giữ cô với mục đích gì.

Là hắn muốn cô tránh xa anh em họ ra, nhưng cũng lại chính hắn khiến cho tim cô dao động.

"Không sao! anh không cần phải rữa nữa"

Dục Uyển rút tay về, vết phỏng trên tay cô cũng không đến mức quá nặng, sau khi được Hoắc Khiêm dội nước mát đã không còn đau rát nữa.

"Xin lỗi...thức ăn đã bị tôi làm khét hết, không thể ăn được."

"Sao lại không thể ăn, tất cả thức ăn em nấu anh đều ăn....em ra ngoài sofa ngồi chờ, để anh dọn thức ăn lên, chúng ta cùng ăn."

Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, đây cũng đâu phải là lần đầu tiên, hắn ăn thức ăn khét do cô nấu.

Dục Uyển bị đẩy ra ngoài sofa ngồi, nhìn hắn thu dọn tàn cuộc trong bếp. Cô bắt đầu có cảm giác như hắn đã nhớ hoàn toàn chuyện trước đây. Lúc vừa mới sinh Tam Bảo, cô luôn hi vọng hắn sẽ ở bên cạnh, mở mắt ra sẽ nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại biến mất trong cuộc đời cô.

Sau khi xuất viện, cô đã nhìn thấy hắn xuất hiện trên tivi, trong một cuộc phỏng vấn với truyền thông. Phóng viên hỏi hắn về chuyện của một năm qua, hắn đã đi đâu, tại sao lại mất tích. Hoắc Khiêm đã trả lời, hắn bị tai nạn và hôn mê trong bệnh viện suốt một năm, những chuyện xảy ra trong thời gian đó, hắn hoàn toàn không có chút kí ức.

Câu trả lời của hắn, giúp cô hiểu rõ. Khiêm ngốc của cô vĩnh viễn đã không còn, hắn đã trở về vị trí của một người thừa kế tập đoàn Hoắc thị, Hoắc Khiêm đại thiếu gia. Tất cả mọi chuyện hắn điều nhớ, trừ những chuyện xảy ra ở Đảo Chết cùng cô, hắn lại không nhớ, đúng là trời cao khéo trêu người.

Hoắc Khiêm từ trong bếp bưng ra hai dĩa thức ăn, hắn đặt trước mặt cô một dĩa, và một dĩa cho cô. Dục Uyển dể dàng nhận ra, hắn cho hết phần thức ăn không bị khét vào dĩa của cô, còn phần khét hắn lại cho vào dĩa của mình.

Cô nhìn thấy hắn cho thức ăn vào miệng lâu như vậy, mà vẫn không thấy hắn nhai. Nhưng vẻ mặt của hắn không phải là kiểu chán ghét muốn nhả ra, mà sự vui thích khó hiểu.

"Có ngon không?"

Dục Uyển mặt dày lên tiếng hỏi, khi nhìn dĩa thức ăn cháy khét của Hoắc Khiêm, vì cô muốn xác minh một chuyện.

"Tất cả thức ăn Uyển nấu đều ngon"

Hắn không ngẩn đầu lên nhìn cô, mà liên tục gấp thức ăn, và nhai ngấu nghiến, cái mùi vị mà hắn nhớ mãi, mùi vị thức ăn của Uyển nấu. Nhất là cái mùi vị cháy khét này. Thật ra thức ăn Uyển nấu rất ngon, chỉ là cô thường xuyên bất cẩn để cho nó bị khét.

Cùng một câu trả lời, cùng một vẻ mặt say sưa lúc ăn.

Hắn...thật sự...thật sự là hắn đã nhớ. Dục Uyển không kìm được nước mắt khiến nó rơi, cô cũng không biết tại sao mình yếu đuối đến vậy. Nhưng vì sao hắn lại lừa cô, trêu đùa cô vui lắm sao.

Hoắc Khiêm cũng như nhận ra không khí khác lạ, bổng nhiên Dục Uyển lại yên lặng . Hắn ngẩn đầu lên, giựt mình khi nhìn khuôn mặt đang khóc của Dục Uyển.

Cả hai người nhìn nhau, nhưng lại không nói với nhau lời nào...

"Cốc..cốc..!!!"

"Cốc...cốc...cốc...!!!"

Người gõ cửa đến lần thứ hai nhưng Hoắc Khiêm vẫn không có chút động đậy gì. Dục Uyển lấy tay lau nước mắt trên mặt mình, cô nhìn hắn.

"Anh ra mở cửa đi...có người tìm anh"

"Ừ!"

Hoắc Khiêm đứng dậy, và đi ra ngoài mở cửa. Nhìn hắn kéo cánh cửa kia ra, thì cô mới nhận ra rằng. Đến cuối cùng, Hoắc Khiêm vẫn là đang lừa cô. Cánh cửa mà hắn chỉ cho cô trước đó, không phải là cửa ra thật sự.

Cô muốn khóc....nước mắt chưa kịp lau khô, lại chạy tiếp tục.

"Đồ khốn!"

------------------------

Ở bên ngoài.

Vẻ mặt như có thù với cả thiên hạ của Hoắc Khiêm đã dọa cho Lưu trợ lý sợ đến không dám mở miệng. Mặc dù người đã đập cửa không ngừng như cháy nhà đến nơi vừa rồi, chính là hắn.

"Cho tôi một lý do để không phải sa thải anh?" Hoắc Khiêm nói

Lưu trợ lý nghe xong, mà quíu cả hai chân, hai tay cũng không còn sức, trượt dài trên cánh cửa. Kẻ làm công ăn lương, kị nhất là nghe phải hai chữ "sa thải" từ miệng của ông chủ mình.

"Chủ tịch! thằng nhóc đó đang ở bên ngoài?" Lưu trợ lý nói

"Ai?" Hoắc Khiêm nhướng cao mày nhìn Lưu trợ lý, số lượng thằng nhóc mà hắn quen biết thật sự không ít.

"Hoắc Kiêu! con trai của cậu"

---------------------------

Đại sảnh

Những việc khiến cho Hoắc Khiêm hắn mất bình tĩnh không nhiều lắm và những người có khả năng làm thay đổi tâm trạng của hắn cũng không quá nhiều. Nhưng liên tiếp hắn lại đối mặt cả hai việc đó. Lần đầu chính là gặp lại Dục Uyển, lần thứ hai chính gặp lại đứa con trai mà hắn đã chờ đợi từ rất lâu.

Mười bảy năm trước, sau khi tỉnh dậy cùng bức ảnh chụp chung với Dục Uyển, mặc dù lúc đó hắn không thể nhớ ra cô là ai, nhưng hắn luôn có một cảm giác mãnh liệt. Hắn có một đứa con, và hắn luôn chờ đợi ngày này đến.

Nhưng bầu không khí đoàn viên lại thành ra thế này, Hoắc Khiêm và Hoắc Kiêu đang ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn ăn. Mười phút lặng lẽ trôi qua, nhưng không ai chịu mở miệng nói chuyện với đối phương.

Hoắc Khiêm thì dựa ghế, khoanh tay ngồi nhìn. Hoắc Kiêu thì chậm rãi cầm thìa và nĩa cắt thức ăn.

Lưu trợ lý cảm thấy không khí trong căn phòng, đang đi xuống heo chiều hướng xấu, nặng nề và căng thẳng. Mồ hôi của hắn cũng chảy theo từng giây. Hai cha con nhà này đang chơi trò đánh tâm lý hắn sao.

Một thằng nhóc mặc trên người bộ đồng phục học sinh, chiếc áo sơ mi màu xanh lục lại xộc xệch bên ngoài quần, mái tóc phất phơ không gọn gàng, đứng trước mặt Hoắc Khiêm hắn, lại chỉnh gọng kính và cao ngạo nhìn hắn nói "Tôi đói rồi".

Đó là câu nói đầu tiên, Hoắc Khiêm được nghe từ miệng con trai mình, sau mười bảy năm chờ đợi sao, thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Dục Uyển ngày thường bỏ đói hắn sao...

Từ lúc đặt mông xuống ghế, Hoắc Kiêu chỉ có biết ăn và uống, không ngẩn đầu lên nhìn ai, cũng không nói một câu nào. Khiến cho Hoắc Khiêm trong lòng bất mãn, thầm oán trách Dục Uyển đã nuôi ra một đứa con xấc xược ngạo mạn như vậy, một tiếng "cha" cũng không mở miệng gọi được. Nếu không phải mặt mũi kia và hắn giống tượng đúc ra thì hắn không thể nào tin, hắn lại có một đứa con đáng hận như vậy.

Nhưng mà thằng nhóc này tại sao lại đến đây, chẳng lẽ. ..

"Con muốn mang mẹ con về?" Hắn nói

Cùng vừa lúc Hoắc Kiêu đã ăn xong, hắn đặt nĩa xuống bàn, sau đó lấy chiếc khăn đặt sẵn trên bàn lau miệng, tiếp đến cầm ly nước lên uống.

"Nếu muốn mang bà ấy về, thì tôi đã không đưa đến chỗ ông?" Hắn ngẩn đầu lên Hoắc Khiêm.

"Là con?" Hoắc Khiêm có chút sửng sốt nhìn Hoắc Kiêu.

Hắn cho rằng cuộc gặp gỡ với Dục Uyển là vô tình của định mệnh, còn việc hắn bắt giữ cô là do hắn cố tình sắp đặt. Nhưng không ngờ do tên nhóc này nhúng tay vào.

"Chứ ông nghĩ ...mẹ tôi có thể tự động đến tìm ông sao? ngây thơ...bà ấy trốn ông không kịp, làm sao có tự mình dâng đến cửa cho ông bắt giữ" Hoắc Kiêu nhếch miệng cười.

Sống cũng ngần ấy năm trên đời, lần đầu tiên Hoắc Khiêm hắn cảm thấy yếu thế trước một thằng nhóc. Hắn có phần nào hiểu được cảm giác của Bạch Ngạn Tổ, mỗi lần bị Tổ Nghiệp chọc tức, chỉ muốn ói máu hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ có thể tìm đến anh em hắn trút giận, thay vì đi gây chuyện lại với Tổ Nghiệp.

Thằng nhóc này mưu mẹo như vậy, khó biết trong đầu nó đang mưu tính gì.

"Con bỏ nhiều công sức như vậy...chắc không đơn giản muốn gia đình đoàn tụ, nói đi...mục đích của con là gì?"

Qủa nhiên là cha của hắn, có rất nhiều điểm tương đồng, nói chuyện cũng dể hiểu đối phương.

"Tôi muốn biết, mẹ tôi có giá trị thế nào với ông?" Hắn ngã lưng ra sau ghế, ánh mắt dò xét nhìn Hoắc Khiêm, lần này hắn thật sự muốn nhìn kĩ người gọi là cha này.

"Mẹ con là vô giá." Hoắc Khiêm nhếch miệng cười

"Nếu... so với Hoắc thị thì sao?" Hoắc Kiêu hạ người về trước, hai khuỷu tay chóng xuống bàn, nhìn Hoắc Khiêm . Đây chính là trọng điểm của cuộc viếng thăm.

"Cô ấy càng đáng giá hơn" Hoắc Khiêm không chút do dự, với hắn không có gì quan trọng bằng cô.

Trả lời nhanh như vậy, xem ra...mẹ hắn thật sự đắc giá hơn hắn nghĩ, cuộc buôn bán này, sẽ dể dàng thương lượng.

"Nói đi..mục đích của con thật sự là gì?" Hắn nói

"Tôi muốn cùng ông làm một giao dịch...mẹ tôi đã mất tích hơn 48 tiếng, hai em trai của ông đang tìm bà ấy khắp nơi?" Hoắc Kiêu nói.

"Người con nói đến là..Phi và Luật? Họ gặp mẹ con từ khi nào?"

Vẻ mặt của Hoắc Khiêm không thể che giấu được sự kinh ngạc, mà ai cũng có thể dể dàng nhận ra được điều đó từ hắn.

"Nhìn vẻ mặt của ông xem ra là không biết gì, hai người họ không chỉ nhanh hơn ông...mà gần nửa tháng nay họ đều ở nhà tôi, sáng tối đều cùng mẹ "ra vào" thường xuyên...họ không nói cho ông biết sao?"

Hoắc Kiêu làm sao hiểu được tâm trạng Hoắc Khiêm lúc này, hắn cực kì dị ứng và nhạy cảm khi nghe ai nói hai từ "thường xuyên" trước mặt mình lúc này.

"Nói ra yêu cầu của con?"

"Tôi muốn 20% cổ phần của Hoắc thị, đổi lại... tôi sẽ không đem chuyện mẹ tôi đang ở chỗ ông, tiết lộ cho người khác biết"

Hoắc Khiêm nhếch miệng cười.

"Đừng nghĩ con là con trai cha....thì cha sẽ nhường cổ phần cho con"

Trước đây để có được 10% cổ phần của Hoắc thị từ chỗ cha hắn, Hoắc Khiêm đã không ngừng thể hiện năng lực trước mặt cha mình, thêm mười 10% của dì Tường, hắn cũng đã giở không ít thủ đoạn mới giành được. Không giống thằng nhóc này, chẳng làm gì hết mà chạy đến trước mặt hắn, mở miệng là đòi 20% cổ phần của hắn.

"Tôi không đến đây với tư cách con trai ông, nếu ông không đồng ý cũng không sao, ngoài ông ra...thì còn nhiều người đang tìm mẹ tôi...chẳng hạn...hai chú đang ở nhà"

Sự bất mãn bắt đầu lan tỏ nhẹ trong lòng Hoắc Khiêm, hắn không tức giận chỉ là không được thoải mái. Trong khi, hắn vừa tìm thấy Dục Uyển đã nghĩ ngay đến việc gọi điện cho hai em trai biết, muốn chia sẽ niềm vui, còn dự án gia đình hạnh phúc của hắn nữa. Nhưng lúc chúng tìm thấy Dục Uyển, lại quên lãng luôn cả thằng anh trai này.

Đã vậy, hắn còn gặp phải thằng con trai xấc xược..

"Trao đổi không thành, tôi cũng chẳng mất mác gì ...nhưng ông sẽ mất đi thời gian riêng tư cùng mẹ tôi, và...cơ hội tốt trả đũa hai em trai mình" Hoắc Kiêu nhếch miệng cười.

"Sao con không nghĩ, cha sẽ đem chuyện này nói cho hai chú con biết, con đừng quên...cha và họ là anh em, không vì những lời nói khích của con mà ảnh hưởng tình cảm"

"Tôi chỉ là muốn đánh cược...xem tôi có thể hiểu được ông bao nhiêu....20% cổ phần của Hoắc thị đổi lại bằng một khoảng thời gian ngọt ngào bên cạnh mẹ tôi, lại có thể khiến cho hai ông chú kia đứng ngồi không yên...tôi nghĩ đó là điều ông muốn làm nhất bây giờ"

Thằng nhóc này...thật sự đúng là con trai hắn, hiểu hắn như hắn hiểu chính mình. Đúng vậy, ngay sau khi biết Phi Luật đã quên lãng mình, cùng Dục Uyển "ra vào" ngày đêm, thì hắn đã nghĩ ngay đến chuyện phải chơi lại hai thằng em trai hắn, thật thâm, thật độc mà cả Phi và Luật đều sẽ không thể ngờ đến.

"Cha đồng ý thỏa thuận...ngày mai cha sẽ nhờ luật sư chuyển nhượng 20% cổ phần Hoắc thị sang tên con, nhưng cha có một thắc mắc...tại sao mẹ con ở chỗ cha đã hai ngày...giờ này con mới tìm đến? "

Hoắc Kiêu đứng dậy, vác túi balo của hắn lên vai.

"Để bán mẹ tôi được giá cao, đương nhiên phải để ông nếm chút mùi vị ngọt ngào của bà ấy...nhưng mà, ông cũng đừng làm quá sức, mẹ tôi sẽ chịu không nổi đâu...."

"Tạm biệt...cha!" Hoắc Kiêu vẫy tay chào rồi xoay người bước đi.

Lưu trợ lý rất khâm phục, muốn đưa một ngón tay lên tán thưởng Hoắc Kiêu, trước giờ hắn chỉ nhìn thấy chủ tịch làm người khác khó xử, chứ ít khi được nhìn thấy cảnh tưởng này. Chỉ có con trai của chủ tịch mới khiến cho chủ tịch có bộ dạng tức tối này.

Hoắc Khiêm như người lạc mất phương hướng, hắn quay sang nhìn Lưu trợ lý.

"Thằng nhóc chết tiệt đó từ đâu đến hả? Là ai cho nó vào? học thói ăn nói xấc xược, vô lể đó từ ai....có phải con trai của tôi không hả?."

Có phải con trai của cậu hay không thì cậu phải hiểu rõ hơn ai chứ. Lưu trợ lý thật sự rất muốn thành thật với Hoắc Khiêm một lần trong đời, xấc xược là có di truyền.

------- hết chương 29-----------

Chủ nhật, ngày 10, tháng 2, 19.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui