Bạch Tổ Nghiệp quay lưng, đi về hướng phía căn phòng của hắn ở trên lầu. Sau lưng hắn chính là vẻ mặt ngờ nghệch không rõ đầu đuôi của Tổ Nhi và sự nhốn nháo xầm xì của những người hầu trong Bạch gia.
"Thiếu gia về từ khi nào?"
"Có ai nhìn thấy thiếu gia về không?"
"Không thấy! vừa nãy ta vào phòng của thiếu gia...rõ không thấy cậu ấy trong phòng"
"Thật là khó hiểu"
Mọi người đều ngẩn đầu nhìn lên, dõi mắt theo bước chân của Bạch Tổ Nghiệp. Cho tới khi hắn về tới phòng, đóng sập cửa "Rầm!", bọn họ mới dừng lại sự tò mò và thu về tầm mắt của mình.
Bên trong phòng tắm, đằng sau mặt kính sáng loáng là thân thể săn chắc của Bạch Tổ Nghiệp đang trọn vẹn phô bày. Những giọt nước óng ánh, theo đường nét nam tính cuốn hút trên người hắn, lăn tăn di chuyển và khẻ chạm sàn.
"Chết tiệt!"
"Bốp!"
Bạch Tổ Nghiệp phẩn nộ đập tay vào gương. Hơn ba mươi phút, giam mình trong phòng tắm, kì cọ toàn thân và dùng hết cả chai sữa tắm, nhưng vẫn không thể nào xóa sạch hương vị của người phụ nữ đó trên người hắn.
Hắn tự hỏi, tại sao hương thơm sữa tắm vẫn không thể át được mùi hương ma quái kia. Hắn càng muốn chối bỏ, lại càng dể dàng ngửi thấy. Nhưng đó chưa phải là kì quái nhất, mà là hành động hắn đang tự làm mình trước gương.
Hơi thở gấp ám muội từ bên trong phòng tắm phát ra, dồn dập trượt dài theo từng phút giây. Trước gương là hình ảnh Bạch Tổ Nghiệp đang ngồi dựa lưng trên tường, vần trán ướt đẫm mồ hôi, nóng bỏng từ tóc nhiễu giọt xuống vòm ngực cuồn cuộn săn chắc, thân thể trần trụi, hai tay lực lưỡng đang nắm lấy dục vọng của chính hắn, gắt gao dao động lên xuống vật cương cứng trong tay.
Bốn tiếng trước...
Nhờ có Bồ gia hiến kế, tránh cho đối phương vừa tỉnh dậy đã có thái độ không hợp tác, quay đầu bỏ chạy. Cho nên, trong lúc Hoắc Phù còn mê mang đã được cho uống thuốc.
Công dụng của loại thuốc này không đơn giản chỉ khơi dậy ham muốn thú tính, còn tăng cường thể lực, giảm thiểu mất sức, mạnh mẽ như hùm beo hổ báo.
Lưới đã giăng ra, bước tiếp theo chính là khéo léo đưa con mồi vào bẫy.
Vì nếu để Bạch Tổ Nghiệp biết được cha mình lại có ý định đưa phụ nữ lên giường hắn, nhất định sẽ viết lại kịch bản cũ. Hắn có thể sẽ kéo theo một đám đông đúc như lần trước, Bồ gia lại tiếp tục hiến ra kế sách.
"Bồ gia! vừa rồi có một cậu thanh niên đến đây....tôi đã làm theo lời ông, đưa chìa khóa phòng cho cậu ta."
"Làm rất tốt....cậu mau đi theo cậu ta, sau khi thấy cậu ấy vào phòng thì lập tức khóa cửa ngoài lại."
"Dạ...tôi biết rồi"
Khi vừa được tin cha của hắn, Bạch Ngạn Tổ đã đưa một cô gái rất trẻ đến khách sạn đặt phòng. Bạch Tổ Nghiệp đã không dể chịu mà vội vã tìm đến.
Sau một lúc tranh cãi quyết liệt và dùng đến cả vũ lực đe dọa, Bạch Tổ Nghiệp đã có được chìa khóa phòng như ý muốn, nhưng hắn không biết, tất cả chỉ là kế hoạch của Bồ gia. Sau khi nhìn thấy hắn bước vào thang máy, thì gã tiếp tân đã cầm điện thoại báo tin cho ông ta.
"Ping! poang!"
Cửa thang máy dừng lại ở tầng thứ 12, Bạch Tổ Nghiệp vội vàng từ bên trong bước ra. Hắn cầm theo chìa khóa phòng và đi thẳng đến căn phòng cần tìm.
"Áh...áh....áh..!!"
Khi hắn vừa đẩy cửa phòng bước vào, thì những giai điệu hoan ái liền lọt ngay đến tai, kích thích mạnh đến từng tế bào nơi thị giác. Tiếng rên rĩ ngắt quảng của người phụ nữ đan xen cùng với tiếng thở hổn hểnh của người đàn ông. Còn có âm thanh ái muội phát ra khi hai bộ phận trần trụi đang va đập mạnh vào nhau.
Chưa từng ăn qua thịt lợn cũng phải thấy lợn chạy thế nào, là trong trường hợp của Bạch Tổ Nghiệp. Mặc dù, hắn chưa từng cùng phụ nữ làm ra cái loại chuyện giao hoan kịch liệt, nhưng hắn đủ hiểu biết để phán đoán, âm thanh khích dục "phành phạch" hắn đang nghe là từ đâu phát ra.
"Áh..ah..!!! em chịu không nổi nữa...tha cho em đi...ông xã"
"Bảo bối! lỗ nhỏ của em mút anh chặt như vậy...là ai nên tha cho ai đây?"
Giọng nói của người đàn ông vừa vang lên, thay đổi hoàn toàn diễn biến tâm lý của hắn. Đang đứng yên, Bạch Tổ Nghiệp lập tức bước nhanh vào trong. Lý do là vì giọng nói của người đàn ông trong phòng không phải cha hắn.
"Rầm!"
Cũng trong lúc này, cánh cửa phía sau lưng hắn được gã tiếp tân kia khóa lại như lời căn dặn của Bồ gia.
Bạch Tổ Nghiệp có ngoáy đầu nhìn lại theo bản năng, bắt đầu cảm nhận có điều bất ổn, nhưng vẫn bước tiếp vào trong căn phòng. Hắn nhìn bao quát khắp căn phòng, đập vào mắt hắn chính là giường lớn trống trải, không người nằm và một chiếc tivi to lớn, đang chiếu bộ phim tâm lý tình cảm 18+.
"Áh..ah...!!!"
"Bảo bối! ông xã làm em có thích không?"
"Rất thích...thích lắm ông xã"
Bạch Tổ Nghiệp dừng lại, đưa tay lên xoa hai bên thái dương, vì hắn cho rằng đây là trò đùa của cha mình. Thật sự quá mất mặt, ông già nhất định đang ngồi ở nhà cười hả hê.
Ngay khi hắn nhận ra tất cả âm thanh hoan ái vừa nãy, được phát ra từ bộ phim đang chiếu trên trên tivi, hình ảnh sắc nét rõ đẹp như thật, bộ phận tư mật của nam và nữ không gì che đậy phơi bày trước mặt hẳn. Âm thanh rõ ràng chân thật đến từng tiếng động nhỏ, cùng tư thế nam trên nữ dưới, dính chặt lấy nhau. Cũng là lúc Bạch Tổ Nghiệp ngửi được mùi hương ma quỷ trói chặt, mà cả đời này hắn không thể cắt đứt.
Mặt đất như đảo ngược, toàn thân nặng nề, và hai chân mất sức. Hắn ngã phịch xuống sàn, hai tay bám víu lấy giường để gượng dậy.
Hương thơm mỗi lúc càng đượm nồng, như sương khói giăng phủ trước mắt hắn.
Từ trong cửa phòng tắm, Hoắc Phù cả người ướt đẫm, chiếc váy trên người dính sát lên da thịt, lê đôi chân mỏi mệt, cô đẩy cửa bước ra.
Hoắc Phù đang chóng chội với cơn vật vả khát tình lần đầu tiên trong đời, do tác dụng của thuốc. Cô dần mất hết sự khống chế, lửa nóng bên trong đang thiêu đốt người cô. Cho dù cả người cô ướt đẫm nước, vẫn không thể làm dịu được cơn bức bối trong người.
Vừa mở mắt ra cô đã nhận ra bản thân lạc lõng trong căn phòng xa lạ mà không thể nào thoát ra, cùng bộ phim JAV cô đã trải qua gần một giờ tra tấn chính mình, cơ thể có những phản ứng kì lạ, theo từng động tác thân mật của đôi nam nữ trong phim, mật dịch xấu hổ giữa hai chân bắt đầu chảy ra.
Cũng như trường hợp của Bạch Tổ Nghiệp, dù chưa từng ăn thịt heo cũng biết heo chạy thế nào. Ở Đảo Nhỏ, Hoắc Phù đã không ít lần nghe các chị ở Không Bán Thiếu, quảng bá kinh nghiệm giường chiếu vô địch, hay vô tình nhìn thấy các anh trai hì hục đè các chị gái xuống quầy rượu tại bar Trụy Lạc, thậm chí cả những lần giúp mẹ Uyển giao cá đến nhà hàng Thác Loạn, cô cũng nhiều lần nghe thấy âm thanh kích dục vọng ra từ sau cánh cửa của khách trọ.
Nhưng không thể nào so sánh với những gì cô đang xem lúc này, quá rõ ràng và thôi thúc đến từng tế bào, bụng dưới khó chịu vạn phần, hai chân không ngừng cọ sát vào nhau.
"Áh...ah..!! "
Tiếng rên rỉ sung sướng của chị gái trên phim, và động tác mạnh mẽ từ phía sau của anh trai. Đang kích thích nơi huyệt nhỏ Hoắc Phù, cơn khó chịu lại ập đến, ái dịch như nước triều dâng kéo về, chảy ra khỏi khe huyệt.
"Là anh?"
Hoắc Phù bước vội đến, nắm lấy cổ áo của hắn
"Là cô?"
Hắn vừa gặp đã nhận ra ngay. Lúc đó xe của hắn dừng lại chờ đèn đỏ, một cô gái nhỏ đang ngồi ở trạm xe bus, ánh đèn đường chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn lung linh, hắn không hiểu sao lúc đó lại cầm điện thoại lên và chụp lấy diện mạo cô.
Và tấm ảnh đó hắn vẫn còn đang lưu trong điện thoại.
Hương thơm quái ác lại lần nữa gây sức ép lên cơ thể của Bạch Tổ Nghiệp, hắn cuối cùng đã tìm ra nguồn gốc của mùi hương. Chính là người phụ nữ này, khiến cho cơ thể hắn có biểu hiện khác lạ, bên dưới đũng quần dục vọng phái mạnh đang cương cứng đau nhức, chỉ muốn được phóng thích. Hắn chưa bao giờ có phản ứng này trước đây.
Hắn không ngờ mình lại rơi vào cái bẫy của cha già quá dể dàng, còn bị người khác hạ dược đến nghiêm trọng. Thiện cảm giành cho Hoắc Phù trước đây cũng không còn, khi Bạch Tổ Nghiệp cho rằng Hoắc Phù đã hợp mưu cùng cha hắn, còn hạ dược để đưa hắn lên giường. Một kẻ căm ghét bị sắp đặt, lại như cá chết bị người đặt lên thớt. Tâm trạng của hắn bây giờ chính là phẩn nộ.
"Là anh bắt tôi đến đây?"
Hoắc Phù vốn muốn kéo hắn đứng dậy, đấm vỡ mặt kẻ đã bắt mình, nhưng thân thể cô đã "nhừ" vì thuốc, kéo người không xong lại khiến cho bản thân ngã nhào vào Bạch Tổ Nghiệp. Thân thể cô run rẩy, khi vô tình bị vật cứng rắn đâm chọt vào dưới mông.
"Ưm..m..!!!"
Hoắc Phù muốn lập tức nhấc mông lên, nhưng cảm giác vừa lạ vừa kích vừa nãy khiến cô đã thay đổi suy nghĩ. Cô hành động vô thức theo bản thân, đem nơi dưới ướt át của mình cọ sát mạnh vào đũng quần của Bạch Tổ Nghiệp, lửa nóng bên dưới dường như có thể làm dịu đi sự khó chịu ơi huyệt nhỏ.
"Ưm...m..!!!"
Thật qúa dể chịu...
Hoắc Phù không ngừng nhấp nhô mông và uốn éo thân thể trên người hắn, để đổi lại sự thoải mái. Bạch Tổ Nghiệp kiềm nén cũng rất khó khăn, nhưng hắn không bao giờ cho phép bản thân giống như cha của mình, để dục vọng dẫn trước lý trí.
Nghe ra thật buồn cười, là con trai của trùm hắc đạo, một kẻ đào hoa khét tiếng, và trưởng thành trong môi trường đầy cám dỗ. Nhưng Bạch Tổ Nghiệp lại rất nghiêm túc trong chuyện nam và nữ.
Với cha hắn, phụ nữ có bao nhiêu cũng không đủ, thì hắn chỉ cần một mà thôi. Một người hắn có thể giành trọn cả lý trí và dục vọng để yêu thương, người sẽ trở thành mẹ của các con của hắn và hắn chỉ làm tình với người hắn thật sự yêu. Hắn không cho phép bản thân vì những phút giây ham muốn nhất thời, mà phá bỏ cái quy tắc mà hắn đã tuân thủ nhiều năm.
"Tránh ra!"
Bạch Tổ Nghiệp đẩy mạnh Hoắc Phù ra khỏi người, hắn chống đỡ đứng dậy. Nhưng xem ra mùi hương của Hoắc Phù đang phát huy đến cực hạn trên người hắn, nên chỉ vừa mới đứng dậy, chân còn chưa kịp vững vàng đã ngã phịch xuống.
Hoắc Phù vẫn chưa có người ước hẹn chính thức, chưa từng trải qua mật ngọt yêu đương, nên trong hoàn cảnh này cô không có gì vướng bận, để bản thân phải chịu dày vò.
Cô chủ động đến tiếp cận hắn, không muốn bản thân phải chịu khổ sở. Mặc kệ, cô phải giải quyết vấn đề của bản thân mình trước, sau đó từ từ tìm hiểu lý do vì sao cô bị bắt đến đây và xử lý gã đó chưa muộn.
Bạch Tổ Nghiệp không còn sức để mà đi, hắn lục lội điện thoại trong túi quần, tìm kiếm quyền trợ giúp thì Hoắc Phù đã nhảy bổ vào hắn, chiếc điện thoại cũng vì vậy mà văng xa ra khỏi tầm với.
"Rầm..m..!!!"
18h 0 phút 49 giây, đồng hồ treo tường trong khách sạn bỗng nhiên hết pin và dừng lại. Đánh giây thời khắc quan trọng của Bạch Tổ Nghiệp và Hoắc Phù. Hắn lần đầu tiên bị phụ nữ thượng. Cô lần đầu tiên thượng đàn ông.
Đối phương nhìn cũng không đến nổi tệ, dáng người cân đối cao lớn, thân thể săn chắc lực lưỡng, ngũ quan tinh tế hài hòa, mũi cao, môi đỏ, răng trắng. Tổng thể đánh giá thì gã này cũng được xem là hàng cực phẩm, hiếm có khó tìm trong muôn vạn khuôn mặt đại chúng . Nếu cùng hắn trải nghiệm qua lần đầu tiên, cô cũng không coi bị thiệt thòi.
Bạch Tổ Nghiệp bị lôi cuốn bởi bờ môi căng mọng như trái anh đào chín đỏ của Hoắc Phù, say sưa mất lý trí, hắn chỉ muốn mút lấy, người phụ nữ này có nét cuốn hút khó cưỡng. Nhưng phút giây say đắm tạm bợ đó cũng nhanh chống biến mất, vì lý trí của anh quá vững. Không cho phép mình phá vỡ cái nguyên tắc đã đặt ra.
Bạch Tổ Nghiệp quyết tâm gìn giữ thân thể trong sạch, chờ đợi mẹ của các con hắn xuất hiện, nên kịch liệt chống cự.
"Tránh ra! cô không được tới gần"
Bạch Tổ Nghiệp hoang mang, khi nhìn thấy Hoắc Phù đang động tay lên quần áo trên người hắn. Hắn quơ quào, cố sức đẩy cô ra, muốn rời khỏi giường, nhưng sức không đủ chỉ có thể lê lếch, nhích người.
Hoắc Phù nắm lấy chân hắn kéo giựt trở về, đẩy ngược hắn xuống giường. Cô giựt lấy thắt lưng của Bạch Tổ Nghiệp ra khỏi người hắn, dùng nó trói lấy hai tay gây rối của hắn đẩy lên đỉnh đầu.
"Đừng làm ra vẻ sắp bị hiếp tới nơi...anh đưa tôi đến đây không phải cũng vì loại chuyện chuyện này"
Đúng vậy, mục đích của gã đưa cô đến đây, chính là vì muốn chuyện này xảy ra. Nhưng cô không cho phép mình bị thiệt thòi, sẽ không trở thành kẻ bị động để người sắp đặt, có làm gì, thì cô cũng phải là người chủ động.
"Ai bắt cô tới đây thì đi tìm họ...tránh ra, đồ phụ nữ không biết liêm sĩ...cô đang sờ vào đâu?"
"Nếu không muốn ăn đòn thì ngậm miệng lại"
Trong khi Hoắc Phù dưới trợ lực của thuốc mà sức lực như hổ báo, còn Bạch Tổ Nghiệp vì cô mà như cọng bún, tùy người sắp đặt. Ngay cả sức lực để níu giữ quần áo cũng không còn, mặc cho người khác lột trần thân thể.
Cô nắm lấy quần của hắn kéo tuột và ném khỏi giường.
Vì là lần đầu tiên, nên Hoắc Phù cũng non nớt kinh nghiệm. Nhưng nhờ có sự thị phạm của hai anh chị trong phim, nên căn bản cũng biết được sau bước lột hết quần áo của kẻ nằm dưới, bước tiếp theo nên làm gì. Hoắc Phù luồn tay vào trong quần lót của của Bạch Tổ Nghiệp, nắm lấy thứ thô căn nóng bỏng của hắn trong lòng bàn tay, lôi kéo ra ngoài ánh sáng.
Hoắc Phù cũng chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ, nên cũng không dám tùy tiện đưa ra đánh giá, nhưng so sánh với cái trên màn hình nó trẻ khỏe hơn thì phải.
"Cô...còn không bỏ tay ra cô sẽ phải hối hận..."
"Bốp..!!!"
Bạch Tổ Nghiệp vừa ngẩng đầu lớn tiếng đe dọa, thì Hoắc Phù liền giơ quyền ra, đấm thẳng vào mặt hắn. Bạch Tổ Nghiệp ngã phịch xuống giường, bây giờ thì hắn thật sự đã ngậm miệng lại.
"Tôi đã cảnh báo trước...nếu muốn bị ăn đòn thì cứ tiếp tục mở miệng"
"Chỉ cần anh ngoan ngoãn nằm yên...tôi sẽ không làm đau anh"
Có tin được không, hắn Bạch Tổ Nghiệp sắp bị một người phụ nữ cưỡng gian.
"Nói cho tôi biết...cô tên gì?" Hắn nói.
Hoắc Phù chống đỡ người dậy, và đứng trước mặt của Bạch Tổ Nghiệp cởi bỏ tất cả quần áo trên người mình.
"Hoắc Phù! "
Hành động gấp gáp đến không thể chậm hơn được nữa, cô trần trụi ngồi lên người hắn, cô nhấp mông lên, chậm rãi đem to lớn của hắn lấp đầy, muốn sớm xoa dịu đi sự trống trải bên trong.
"Á...A..!!!"
Vượt qua tầng tầng lớp thịt mỏng, thô ráp đã chạm đến lớp màng mỏng trinh tiết, xé rách nó bằng theo cái nhấp mạnh mẽ của Hoắc Phù, dục vọng của Bạch Tổ Nghiệp đã hoàn toàn vùi sâu bên trong cô. Sự ngứa ngáy bức bối bên dưới, khiến cho Hoắc Phù chủ động di chuyển hông mình một cách đầy bản năng, hai tay chống đỡ lên ngực hắn, mãnh liệt nhấp nhô lên xuống.
Cảm giác thật kì lạ, vừa đau đớn lại hưng phấn, cảm giác sung sướng ngất ngây nơi giao hợp đang lan tỏa khắp toàn thân, khiến Hoắc Phù không muốn dừng lại.
"Áh...ah...!!!"
Lần đầu tiên của Bạch Tổ Nghiệp, đã trôi qua trong sự tủi nhục, hắn bị cưỡng bởi một đứa con gái mặt dày vô sĩ, từ đầu cho đến cuối, cho đến khi người phụ nữ đó đạt đến cao trào, hắn chưa một lần được nằm trên.
"Tôi biết đây là lần đầu tiên của anh, nếu muốn...tôi sẽ chịu trách nhiệm, sau này anh chính là người của tôi."
Hoắc Phù thỏa mãn sau phút giây rong ruổi trên giường, mê dược trong người cũng tiêu tan theo những giọt mồ hôi rơi xuống người của Bạch Tổ Nghiệp. Cô hôn lên tóc hắn, sau đó bước xuống giường, đi vào trong phòng tắm, và tắm gội sạch sẽ thân thể mình.
Bạch Tổ Nghiệp nằm trên giường tức giận vò nát ra trải giường, nổi nhục này hắn nuốt không trôi.
Khi Hoắc Phù vừa bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn quanh người, thì bóng lớn của Bạch Tổ Nghiệp liền ập đến tấn công, hắn giơ tay ra bóp lấy cổ cô.
"Nếu cô dám đem chuyện vừa xảy ra... nói cho kẻ thứ ba, tôi sẽ giết chết cô"
Khi nãy ở trên giường, cô chỉ tập trung vào nửa thân dưới, chưa thật sự nhìn kĩ vào hắn. Nghiêm túc đánh giá lại, tên này nhìn rất được.
Hoắc Phù nhếch miệng cười, cô đặt hai tay lên tay của Bạch Tổ Nghiệp, nắm lấy cổ tay hắn, vặn ngược lại phản công và đẩy ngã lên tường.
"Rầm!"
Bạch Tổ Nghiệp không ngờ, người phụ nữ vô sĩ này lại có công phu khá như vậy. Nhục nhã hơn, khi hắn nhận ra sự yếu thế của bản thân trên giường lúc nãy, không hoàn toàn là do mê dược, người phụ nữ này thật sự mạnh hơn hắn.
Hoắc Phù vô lại nhóm người lên, kề miệng vào tai hắn thổi khí nóng.
"Chuyện vừa xảy ra là chuyện gì? là chuyện anh bị cưỡng gian, hay là ..anh rên rỉ dưới thân tôi...đáng yêu như một người phụ nữ."
"Lưu manh! còn lời lẽ khó nghe nào cô không thể nói...cô có liêm sĩ không?"
Lần đầu tiên trong đời, hắn bị vũ nhục, nhưng lại không có cách nào phản kháng, cảm giác của hắn chính là phẩn nộ chất chồng. Hắn càng vẫy vùng, cô càng dùng lực áp chế.
Hoắc Phù phát hiện một việc rất thích thú, là vẻ mặt trung trinh quyết liệt không nên có trên người một người đàn ông, lại rất cute trên mặt gã này. Cô rất muốn trêu ghẹo hắn.
"Giận thiệt rồi sao...Tiểu Bạch Thỏ, vẻ mặt của anh lúc này còn đáng yêu hơn lúc ở trên giường rất nhiều"
"Cô.." Bạch Tổ Nghiệp bị chọc đến muốn phát điên, hắn chưa từng gặp đứa con gái nào mặt dày vô sĩ đến vậy.
Hắn tức giận đập tay lên tường, vì ngoại trừ làm đau mình ra, hắn không có cách nào phát tiết đi sự bực tức lúc này.
Không ổn rồi, Tiểu Bạch Thỏ sắp bị cô làm cho phát khóc. Nếu còn trêu hắn nữa, có thể hắn sẽ đập đầu vào tường tự sát mất.
"Yên tâm! Tôi chỉ đùa với anh, sau khi chúng ta rời khỏi đây...chuyện xảy ra trong căn phòng này sẽ trở thành bí mật của anh và tôi."
"Chuyện mất mặt như vậy, tôi cũng không muốn kể cho ai nghe" Chuyện cô cưỡng gian trai nhà lành cũng chẳng có gì vẻ vang để đi khoe khoang với người ta.
Hoắc Phù vừa thả tay ra khỏi người hắn, Bạch Tổ Nghiệp liền hất mạnh cô ra. Hắn xoay người lại, nếu không cùng cô trải qua một giờ chung phòng, hắn nhất định sẽ vì cái vẻ ngoài mõng manh, nhỏ nhắn này đánh lừa. Bên trong cái vẻ bọc vô hại chính là một tiểu ma nữ vô lại.
"Nhớ kỹ những gì cô vừa nói....chúng ta cũng đừng bao giờ gặp lại nhau"
Hắn đi thẳng ra cửa, vọng sau lưng là tiếng nói của Hoắc Phù.
"Tiểu Bạch Thỏ! giúp tôi gọi mấy món ăn mang lên phòng, nếu không....tôi không đảm bảo vẫn còn muốn giữ bí mật cho anh"
"Cô..."
Sau khi rời khỏi căn phòng này, hắn sẽ không còn gặp lại người phụ nữ vô lại này. Bạch Tổ Nghiệp lấy đó làm lý do để bản thân có thể bình tĩnh lại, và không cần phải tức giận với cô. Hắn quay người đi.
Hoắc Phù không ngờ Tiểu Bạch thỏ lại hào phóng như vậy, không uống phí sự dịu dàng cô giành cho hắn, khi nhìn thấy một bàn thịnh soạn đủ đầy thức ăn. Vì Bạch Tổ Nghiệp muốn đem thức ăn nhét đầy cái miệng vô lại của Hoắc Phù, nên không tiếc huy động lực lượng. Những xe đẩy thức ăn lần lượt được kéo lên tận phòng, nối tiếp đến tận hành lang ở ngoài cửa, Hoắc Phù nhìn đến chóng cả mặt.
Cô say sưa ăn mà đã quên chuyện quan trọng. Đến khi Bạch Tổ Nghiệp đi mất, cô mới nhớ ra, chưa hỏi hắn là ai đã mang cô đến đây. Mà chuyện đó với cô không còn quan trọng nữa.
"Cha!"
Hoắc Phi khẩn trương tông cửa vào, vì cửa không khóa nên dể dàng bị hắn đá phăng ra. Trên đường đến đi, lòng hắn nóng như lửa đốt. Nếu bảo bối của hắn và Dục Uyển thật sự xảy ra chuyện gì hắn sẽ không tha cho tên Bạch Ngạn Tổ đó.
"Hoắc Phù"
Cánh cửa mở ra, điều mà Bạch Ngạn Tổ sợ nhất, chính là nhìn thấy cảnh tượng con gái của bạn hiền sẽ thảm thương nằm trên giường, cùng một đóng tinh dịch khắp người. Tổ tiên phù hộ, cơn ác mộng của hắn đã không thành hiện thật. Con bé đang ăn một cách hăng say, thông thả, bình yên như không phát sinh bất kì chuyện gì. Bất an trong lòng hắn cũng tiêu tan.
"Tao đã nói con bé không có chuyện gì?"
"Mày câm miệng lại! chuyện tao và mày chưa xong"
Hoắc Phù vừa chén sạch hai dĩa bò bít tết, thì nhìn thấy cánh cửa mở ra cô còn tưởng Tiểu Bạch Thỏ quay lại, nhưng không ngờ đó lại là cha cô, còn có bác cô, anh tiểu Lôi và một ông chú có vài nét giống Tiểu Bạch Thỏ.
"Cha!" Hoắc Phù bật người dậy khỏi ghế.
Hoắc Phi chạy đến ôm chặt đứa con gái bảo bối của hắn.
"Hoắc Phù! con có bị làm sao? có chỗ nào bị thương....có ai làm gì con không? nói cho cha biết, cha sẽ không tha cho hắn"
"Cha! con không sao"
Bao nhiêu lời, Hoắc Phi đều giành một mình nói. Không cho Hoắc Phù có thời gian để trả lời. Cha cô thật sự đã lo lắng rất nhiều cho cô.
-------------------------
Một buổi tối sóng gió cũng qua đi, Hoắc Phù được đưa trở về ngôi nhà lớn của Hoắc Phi. Sau khi tắm rữa thay quần áo cô đã leo lên giường ngủ, nhưng khuôn mặt Tiểu Bạch Thỏ lại xuất hiện, cản trở giấc ngủ của cô.
Nhưng cô và hắn có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại...
Hoắc Phù vì suy nghĩ quá đà mà không thể ngủ được, cô bước xuống giường và mở cửa sổ ra. Hít thở chút không khí mát mẻ bên ngoài. Dáng vẻ chán chường, ánh mắt vô tâm bỗng nhiên dừng lại, khi nhìn thấy một bóng đen đi tới, hắn đang đứng trước cổng lớn nhà cô.
Là ảo giác hay thật sự là hắn.
Hoắc Phù vội vã mặc áo khoác vào, rồi từ trên lầu chạy xuống. Hoắc Phi thì đang ngồi ở đại sảnh xem tin tức trên tivi.
"Cha! con ra ngoài đi dạo một lát"
Hoắc Phi còn chưa kịp ngoái đầu lại nhìn, thì con gái đã chạy vọt ra ngoài cửa. Thật sự là Tiểu Bạch Thỏ, hắn đang đứng ở trước nhà cô. Hoắc Phù không hiểu sao trong lòng, lại cảm thấy phấn khởi như vậy.
"Tiểu Bạch Thỏ! anh là đến tìm tôi? mà sao anh biết tôi sống ở đây?"
Hoắc Phù vừa xuất hiện, Bạch Tổ Nghiệp đã không thể chờ đợi được lâu hơn, hắn kéo cô ôm chặt vào người, gắt gao siết cả hai tay, tham luyến ngửi tất cả mùi hương trên cơ thể cô.
Chính là cái mùi hương ma quỷ này, còn đáng sợ và nguy hiểm hơn cả thuốc phiện. Vì thuốc phiện hắn có thể tìm thấy ở mọi nơi, nhưng người phụ nữ này là duy nhất.
Không ngửi được mùi hương của cô, cả buổi tối hắn như con nghiện lên cơn. Cái nguyên tắc mà hắn luôn nghiêm ngặt tuân thủ, có thể bị phá bỏ vì một một người phụ nữ xa lạ.
"Tiểu Bạch Thỏ! anh bị làm sao?" Hoắc Phù ngơ ngác nhìn hắn.
"Lưu manh! cô đã làm gì cơ thể tôi..."
------------ hết chương 34-----------
Chủ nhật, ngày 24 tháng 3
P/S: cho những ai mong ngóng gia đình của Khiêm - Uyển-Kiêu, thì tuần sau cả nhà họ sẽ lên sàn. Thân mến.