Dục Uyển - Phần Ii Full

Sự ngu ngốc đúng là không tha cho bất kì ai, bất chấp tuổi tác, và cho dù bạn là người từng trãi, là bà mẹ trung niên của ba con đi nữa, thì chỉ một phút cả tin, bạn sẽ dể dàng giành được danh hiệu con ngốc số một.

"Bà xã! em hãy bình tĩnh lại nghe anh nói.. bà xã..."

Dục Uyển hất tay của hắn ra.

"Hoắc chủ tịch! anh diễn giỏi như vậy, sớm nên chuyển nghề đóng phim...ngôi vị ảnh đế của năm nhất định không ai ngoài anh." 

Mọi người đều nhìn ra, lời lẽ của Dục Uyển chính là sự mỉa mai chứ không phải là lời tán thưởng. Cô nhếch miệng cười và lùi lại phía sau, cùng lúc này là những giọt nước mắt khóc tiếc cho sự ngu ngốc và khả tin của mình, bắt đầu rơi chảy bên má.

"Sắp chết sao? thời gian còn lại không nhiều...là vậy sao? chủ tớ hai người diễn cũng thật hay....một chính, một phụ phối hợp rất ăn ý...kịch bản này là ai nghĩ ra...là anh...hay là anh" Dục Uyển nhìn Lưu trợ lý, rồi nhìn Hoắc Khiêm.

Tại sao cô lại mất cảnh giác, khi nằm bên cạnh là một con cáo già xảo huyệt. Cô luôn nói Hoắc Khiêm là ngụy quân tử, mặt trắng lòng đen, khó mà biết hắn đang suy tính gì trong bụng. Nhưng cô lại khả tin, rơi vào cái bẫy hắn bày ra, và trở thành con rối trong trò đùa của hắn. 

Cô còn quỳ xuống cầu hôn hắn...

"Anh chưa từng nói mình sắp chết." Hoắc Khiêm nói.

Dục Uyển mỉm cười, đỉnh cao của lưu manh là đây. Cho dù vở kịch dối trá của hắn bị vạch trần, hắn khiến cho cô phải tức tối khi biết mình bị lừa, nhưng cô không thể phản bác lại hắn bằng lời, vì hắn nói đúng.

"Phải! anh chưa từng nói là anh sắp chết, là tôi tự ngộ nhận...cảm ơn anh đã  nhắc nhở tôi biết...mình ngu thế  nào" 

Hoắc Khiêm không nghĩ hắn đã gây cho cô sự tổn thương lớn đến vậy. 

"Bà xã...anh không có ý đó."

"Tránh ra! đừng chạm vào tôi..."

Hoắc Khiêm vừa đưa tay ra chạm vào Dục Uyển, thì cô đẩy mạnh tay hắn ra, và vụt chạy ra ngoài. Cô chưa nghĩ ra mình có thể đi được đâu, nhưng điều cô muốn làm lúc này nhất là tránh xa tên ngụy quân tử này, cô không muốn phải nhìn thấy khuôn mặt tự phụ của hắn.

"Trợ...lý...Lưu..." 

Hoắc Khiêm quay sang nhìn tên đầu sỏ gây ra chuyện, từ chữ được hắn nhấn nhá rất là dọa người. 

"Ặc..ặc..c..!!!"

Nhìn thấy đôi mắt đang hừng hực lửa đỏ, và lời rẽ nặng nề thoát ra từ kẻ miệng của hai hàm răng đang nghiến chặt kia của Hoắc Khiêm. 

Một họng thức ăn trong miệng Lưu trợ lý đều bị sặc bay hết ra ngoài. Nếu dưới sàn có một cái lỗ hắn nhất định sẽ tình nguyện chui vào, và tự đắp mộ chôn sống chính mình. Nhưng vì trước mặt không có huyệt sẵn giành, hắn chỉ có thể lăn lê bò lếch đến chỗ của Hoắc Khiêm đầu thú.

"Chủ tịch! tôi xin thề...tôi không cố ý tiết lộ bất kỳ điều gì...tất cả chỉ là sự trùng hợp không nên có, tôi không biết phu nhân sẽ xuất hiện..." 

Lưu trợ lý chạy đến, ôm lấy ống quần của Hoắc Khiêm, kêu gào khóc lóc để cứu vớt chút bình an còn lại lúc tuổi già .

"Tôi sẽ nhờ người đặt vé cho anh...chưa đủ một năm, thì cũng đừng xuất hiện ở Á Lạp Tân"

Hoắc Khiêm hất chân ra khỏi người Lưu trợ lý và đuổi theo Dục Uyển.

"Chủ tịch...cám ơn anh"

May mắn cho hắn là Hoắc Khiêm vì sợ sẽ mất dấu Dục Uyển nên không xử trảm hắn ngay tại chỗ. Nên hắn vẫn còn đủ thời gian để viết thư tuyệt mệnh, và gọi điện thoại về từ biệt bà xã lần cuối. 

Lưu trợ lý ngồi phịch xuống sàn, lấy điện thoại ra. Sục sôi nước mũi hết một phút rưỡi, nhưng hắn vẫn chưa thể mở miệng nói một chữ. Trong khi, người bên kia đang mất hết kiên nhẫn.

"Alo! em đang bận cấp cứu cho bệnh nhân....có gì nói nhanh, nếu không em phải cúp máy."

"Y tá trưởng! em đừng cúp máy..."

"Lần này... có thể ông xã phải đi xa một thời gian...ông xã muốn nói cho em biết, cho dù em rất thô lỗ, đanh đá, nấu ăn cũng không ngon...hu..hu...hu..em còn không có ngực nữa, nhưng ông xã rất yêu em, yêu bộ ngực đàn ông của em..."

Lưu trợ lý vừa gọi điện vừa khóc mếu máo, cũng không hay biết ở bên kia điện thoại. Vợ nhà, trưởng y tá đang bật loa ngoài.  Và bây giờ ở tại hành lang bệnh viện, tất cả mọi người trong bán kính từ 1-2m cạnh trưởng y tá, họ đang hướng đôi mắt "nghiên cứu" vào bộ ngực của cô, gật gù thông suốt, sau khi đã nhìn ngang liếc dọc xuyên thủng nội y.

A...thì ra y tá trưởng dùng hàng fake. Đó là điều mọi người đang nghĩ trong đầu. 

Ngay cả bệnh nhân đang được nằm trên xe đẩy cấp cứu, cũng gắng gượng mở mắt ra, để xem là nhỏ đến mức nào...

Cho nên, dù lần Lưu trợ lý may mắn thoát chết trong tay của Hoắc Khiêm, bình an trở về sau một năm lưu đày, cũng chưa chắc có thể nguyên vẹn bước vào nhà mà không gãy cái xương nào trên người, vì mặt mũi của trưởng y tá đã bị hắn cào nát, không thể ngẩn đầu lên nhìn những đồng nghiệp trong bệnh viện.

"Lưu....Thanh....h....h...!!! sao anh không đi chết đi..."

---------------------------------------

Sống trên đảo hơn một tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước chân ra ngoài, và đi xa đến vậy. Xung quanh chỉ toàn đồi núi, biển cả, và rừng cây thưa thớt.

Ngoảnh đầu lại chính là Hoắc Khiêm, hắn vẫn còn đi theo sau cô. Suốt một tiếng đồng hồ đó, hắn đã không hề lên tiếng, cũng không có kịch liệt dùng sức lôi cô về như lúc ban đầu.  Vì Hoắc Khiêm nhanh nhận ra, nếu tiếp tục giải thích thì Dục Uyển cũng nghe không lọt tai. Nên hắn chỉ có thể lặng lẽ như người vô tình đi theo sau cô, và chờ cô bình tĩnh lại.

Một tiếng đồng hồ có lẽ đã quá sức cho một bà bầu trung niên, khi Dục Uyển bắt đầu cảm thấy đôi chân đang nặng nề dần, lê lếch trên vùng cát lún không còn dể dàng như trước. Nó đã biết mệt và không còn sức để nhấc bước tiếp theo. Dục Uyển  vấp ngã xuống đất.

"Bà xã!"

Hoắc Khiêm hoảng hốt,  chạy  nhanh đến đở lấy cả người cô bằng hai tay. Hắn ôm cô thật chặt, Dục Uyển cho rằng hắn muốn giam giữ cô, nhưng không, đều hắn muốn là dùng cả đôi tôi này để bảo vệ, che chở cho cô.

"Bà xã! giận anh như vậy cũng đã đủ...theo anh về nhà" Hắn ôm lấy cô từ phía sau.

"Ai là bà xã của anh? gọi không biết ngượng miệng...tôi cấm anh gọi tôi là bà xã, thả tôi ra..anh có nghe không?"

"Ở đây là đảo tư nhân, ngoài chỗ này ra em có thể đi đâu?  rời xa anh, một mình em có thể sống sót trên đảo?"

"Vậy thì anh đưa tôi về thành phố...không được, đúng không? trong mắt anh tôi chỉ là một con rối, chỉ có thể làm những việc anh muốn...giờ .tôi không muốn phải nhìn thấy con người anh, tôi kinh tởm nó"

Dục Uyển vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của Hoắc Khiêm và đẩy hắn ra. Cô bước tiếp.

Người phụ nữ cứng đầu này, tại sao lại khiến hắn hận bản thân không thể ngừng yêu cô. Cô không phải đang tự làm khổ mình, mà là muốn giày vò hắn.

"Anh không chết... khiến em thất vọng đến vậy sao?"

"Nếu em muốn anh chết, anh sẽ chết cho em thấy"

Hoắc Khiêm bước tới ôm lấy cô và nhấc bỗng lên vai.

"Anh thả tôi xuống...anh muốn chết thì sao phải lôi tôi theo...tên khốn này, anh có nghe không...thả tôi xuống mau"

Nằm trên người của Hoắc Khiêm, bọn họ lại đang bước trên con đường dốc đầy sỏi. Dục Uyển không biết hắn muốn đưa cô đi đâu, nhưng nếu càng vùng vẫy, khiến cả hai trượt chân thì an toàn của đứa bé trong bụng sẽ bị đe dọa. Cô đúng là bà mẹ tồi, sao lúc này cô mới nhớ đến đứa bé trong bụng mình.

Hoắc Khiêm cuối cùng đã chịu đặt cô xuống, đây là đâu.... Dục Uyển hoang mang nhìn ngó xung quanh.

Đứng ở đây, cô có thể cảm nhận được từng cơn gió lốc đang quất vào da thịt mình, và âm thanh tiếng sóng vỗ mạnh đập vào vách núi ở bên dưới. Sau lưng Hoắc Khiêm nhất định là đại dương muôn trùng xa thẳm, những vách đá gồ ghề sắc nhọn nằm chồng chất lên nhau. Dục Uyển không dám bước đến tới, cũng như là kiểm chứng độ cao của nó. Chỉ bằng đứng ở đây, cô đã cảm nhận đầy đủ sự nguy hiểm.

"Không phải em tức giận vì anh không chết sao? bây giờ...anh sẽ đứng từ đây nhảy xuống, nếu may mắn không chết thì cũng sẽ tàn phế sống đời thực vật, như vậy có phải rất hợp ý em"

Hoắc Khiêm vừa nói vừa lùi lại phía sau. Cô không tin là hắn dám nhảy xuống, nhưng chân hắn đã đi xa đến tới vách, nếu nói cô không hề lo lắng là nói dối.

"Anh cho rằng... sẽ sẽ dọa được tôi? dù anh có nhảy xuống tôi cũng không quan tâm...anh cứ đứng ở đây điên một mình." Cô xoay người đi.

Hoắc Khiêm lớn tiếng nói vọng sau lưng cô.

"Em sẽ không quan tâm thật sao? ngay cả lúc anh sắp phải nhảy xuống vì em...em cũng không thể quay lại nhìn anh lần cuối trước lúc chết."

Dục Uyển thật muốn chửi mười tám đời tổ tông kẻ nào đã ăn hết não của Hoắc Khiêm, hoặc là hắn cả ngày nghĩ cách để lừa người, nên não teo mất rồi. Cô bảo hắn chết khi nào, còn dám hét lên là nhảy xuống vì cô.

"Đồ điên! tôi bảo anh..."

Khi Dục Uyển vừa xoay người lại, trước mắt cô là hình ảnh Hoắc Khiêm đã dang hai tay ra và ngã người xuống vách. Cô không thể nói hết được câu, vì tim cô đang bị xiết mạnh, hơi thở ngưng lại, hô hấp trở nên khó khăn, và cô không thể nào còn đủ lý trí để giữ cho cảm xúc mình bình tĩnh lại được.

"Không...ng..ng..g.!!"

Bước chân loạng choạng, khuôn mặt cô đầy sự hốt hoảng, hai mắt như kẻ vô hồn. Dục Uyển phải vấp lên vấp xuống để đi đến trước vực sâu kia.

"Hoắc Khiêm...m...!!!"

Dục Uyển khẩn trương, chạy thật nhanh đến trước, nhưng tay cô không thể nào chạm tới tay hắn. Tên điên đó, hắn muốn dùng cái chết để chứng minh điều gì chứ. Muốn chứng minh hắn là đàn ông dám nói dám làm, hay muốn cô phải hối hận suốt cả đời  đây.

"Hu..u...!!! Hoắc Khiêm...tên điên này, ai bảo anh nhảy xuống...không còn anh em phải làm...Hoắc Khiêm."

Dục Uyển suy sụp đổ gục xuống đất, khóc lóc thê lương. Cô không dám mở mắt ra, đối diện với thi thể bê bết đầy máu của hắn dưới vực sâu.

"Hu...u...!!! Hoắc Khiêm...Hoắc..."

Nhưng khi Dục Uyển mở mắt ra, thì bên dưới chân cô, nơi mà chỉ vài phút trước trong suy nghĩ của cô là vực thẳm, sâu mất xác người rơi. 

Nhưng khi tận mắt nhìn, thì thật ra chỉ là một dãy đất bằng phẳng, từ chỗ cô đang quỳ nhắm thước đo, độ cao cũng chưa tới hai mét. Dù có người nhảy xuống thì nặng nhất cũng chỉ trật chân, không đến mức phải một chết, hai sống dời thực vật, như lời của tên ngụy quân tử kia. 

"Hu....u....u...!!!"

Hắn lại lừa cô...

Tại sao Hoắc Khiêm có thể chơi đùa cảm xúc của cô một cách dể dàng, là do hắn nhiều chiêu trò hay vì cô ngu đến không còn thuốc chữa. Dục Uyển ngồi phịch xuống đất mà gào khóc như đứa bé. Cô đấu không lại hắn, cô thua rồi. 

Bây giờ, hắn muốn làm gì cô thì cứ để hắn làm, cô cũng mặc kệ, vì cô cũng không quản nổi hắn, chỉ cần hắn để cho cô sống yên. 

Cô đang mang thai, sản phụ cao tuổi rất nguy hiểm truyền thông cũng có cảnh báo, nếu hắn cứ chơi trò tâm lý mạnh với cô, cô sợ mình trụ không lâu.

"Hu..u...!!! "

Bằng cách nào cô không biết Hoắc Khiêm có thể trèo lên được, nhưng hắn đang ở phía sau lưng cô, điều đó cô dám chắc chắn.

"Bà xã! đừng khóc...anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa..." 

Hoắc Khiêm từ phía sau đi tới ôm gọn cả người cô vào trong lòng hắn. Dục Uyển lần này không đẩy hắn ra, cô chỉ khóc thôi.

"Những chuyện anh làm, chỉ là muốn được ở cạnh em...cả gia đình chúng ta, em..anh...và  Hoắc Kiêu có thể cùng chung sống"

"Hoắc  Kiêu...anh và thằng bé gặp nhau khi nào?"

Dục Uyển giựt mình ngẩn đầu lên nhìn hắn, sau khi nghe cái tên đứa con trai quý hóa của cô từ miệng Hoắc Khiêm nói ra. Cô có một linh cảm không tốt.

"Em không biết...chính Tiểu Kiêu là ngươi đã đưa em đến bên cạnh anh, không có thằng nhóc đó...anh sẽ không tìm được em, và cũng không có những giây phút ngọt ngào"

"Hu...u..!!!

Thằng nhóc xấu xa, nuôi nó cho lớn để rồi nó bán cả mẹ nó luôn.

Xin lỗi con trai, vì để tẩy trắng bản thân nên cha chỉ còn cách lấy con ra làm tắm bia đỡ đạn. Mẹ con đang cần một người để trút giận, người đó không nên là cha. Nên cha chỉ có thể để cho mẹ đem toàn bộ sự bất mãn chuyển sang người con.

"Hu..u...! hai cha con anh các người còn trò gì nữa... thì làm một lần hết luôn đi...tôi chịu nổi mà..."

Hắn cúi người xuống ôm hôn lên tóc cô.

"Hết rồi."

"Hu...u..!!!"

Lần này Dục Uyển không phải khóc vì tức giận hay sợ hãi, mà là vui mừng. 

Thằng nhóc xấu xa, mẹ sẽ không tha cho cho mày đâu. Nó là từ bụng cô chui ra, uống sữa của cô nuôi lớn. Không có khả năng đi cuốc vào trong bụng thì cũng đại khái hiểu được nó nghĩ gì.

Dục Uyển cùng Hoắc Khiêm nắm lấy tay nhau đi xuống sườn dốc, lúc này trời cũng đã ngã màu hoàng hôn. Từ xa, bóng dáng họ mờ dần và khuất hẳn dưới chân đồi.

"Khiêm! em có thể hỏi anh?"

"Chuyện gì?"

"Thằng nhóc đó bán em bao nhiêu tiền?"

------------------------

Hoắc thị - Văn Phòng chủ tịch

"Hắc xì...ì..!!!"

Hoắc Kiêu đang ngồi trên chiếc ghế của chủ tịch. Bởi vì cha hắn đang bận tán tỉnh mẹ hắn, nên chiếc ghế này hắn đã ngồi được hơn một tháng. Ngoại trừ những việc cực kỳ quan trọng liên quan đến sống còn của Hoắc thị ra. Thì những việc còn lại đều cho Hoắc Kiêu thay cha hắn xử lý.

Lúc đầu, các nhân viên công ty còn bở ngỡ và nghi ngờ. Khi nghe con trai của chủ tịch sẽ thay thế vị trí chủ tịch, trong một tháng chủ tịch ra nước ngoài nghỉ dưỡng. Họ còn tưởng đó là chuyện đùa ngày cá tháng tư.

Thứ nhất, suốt nhiều năm qua chủ tịch làm việc rất là siêng năng. Sáng đến công ty còn trước cả bà lau công, và không khi tan tầm khi đường phố chưa lên đèn. Ngày nghỉ cũng đến công ty, thì nói gì đến cả kì nghỉ dưỡng một tháng, quá là xa sỉ.

Thứ hai, Hoắc Kiêu là ai, họ chưa từng nghe nói chủ tịch đã kết hôn, giờ lại xuất hiện một cậu nhóc mười bảy tuổi, tự nhận là con trai và thay chủ tịch tiếp quản công ty.

Nên trước khi Hoắc Kiêu đặt chân vào Hoắc thị đã có rất nhiều lời bàn tán. Chỉ sau khi hắn xuất hiện, bằng diện mạo kia, độ kiêu ngạo khó chống đở và khẩu khí có sức sát thương khi mở miệng, chẳng chút sai lệch với chủ tịch là bao. Họ còn nhầm lẫn người đang ở trước mắt là Hoắc Khiêm. Nên đã không còn bất kì lời xầm xì nào, và tất cả người trong công ty đều đã quen dần sự diện của hắn.

Tại buổi họp ra mắt các thành viên lãnh đạo cấp cao. Hoắc Kiêu đã lập uy, và khiến cho mọi người phải nể phục bằng tài năng tính toán cũng như dứt khoát khi ra quyết định. Mọi người đều gật gù đồng tình. Đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Ngày trước, Hoắc Khiêm đến tiếp quản công ty, cũng là ở cái độ tuổi này.

"Hắc xì...ì...!!!"

Vừa mở cửa ra, nhìn thấy Hoắc Kiêu đang hắc hơi. Lưu Phong liền vội vã bưng ly trà gừng giải nhiệt mang vào. Học theo cha mình, Lưu Phong muốn trở thành một người trợ lý số một của Hoắc Kiêu. Như cha hắn tận tâm phục vụ chủ tịch Hoắc suốt nhiều năm.

"Thiếu gia! trà gừng của cậu.."

"Cảm ơn "

Hoắc Kiêu thổi nhẹ ly trà gừng, rồi chậm rãi đưa vào miệng uống. 

"Thiếu gia! nếu cậu thấy không ổn, vẫn nên đến bệnh viện khám lại...."

Hoắc Kiêu đặt ly trà gừng xuống bàn, và ngã lưng ra sau ghế.

"Chuyện tôi nhờ cậu điều tra thế nào?"

"Thiếu gia! tôi đã điều tra được,  người tối qua đánh nhau với cậu ở hồ bơi  lai lịch không tầm thường...là Lục Cảnh Hạo, đại thiếu gia của họ Lục thị"

Nếu không phải tên điên đó, hắn cũng không bị cảm lạnh. Diện mạo của hắn, nói khiêm tốn là dể nhìn, còn nếu nói đúng sự thật là anh tuấn tiêu soái. Cho nên tới giờ, Hoắc Kiêu vẫn không hiểu tại sao mình lại bị đánh.

Hoắc Kiêu chắc chắn đây là lầu đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này. 

"Lục Cảnh Hạo còn là vị hôn phu của Tề Vân."

Thêm một cái tên xa lạ. Tại sao hắn lại bị kéo vào câu chuyện của hai người mà ngay cả tên cũng là lần đầu tiên nghe thấy. 

"Có điều tra được...tại sao hắn lại ra tay đánh tôi?"

"Chuyện này thì phải hỏi cậu?" Lưu Phong mỉm cười nhìn Hoắc Kiêu.

"Nụ cười này là ý gì ?"

Một người vốn thông minh như Hoắc Kiêu, cũng không thể hiểu được sự gian tà trên mặt của Lưu Phong lúc này, chỉ có cảm giác điều gì đó mờ ám sắp được nói ra.

"Lý do cậu bị đánh là vì....Tề Vân nói với Lục Cảnh Hạo...cô ấy đã là người phụ nữ của cậu"

------------- hết chương 36 -----------

Chủ nhật, ngày 7 tháng 4.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui