Dưới sàn, một mớ hỗn độn quần áo được cởi ra từ hai phía và ném rãi rác khắp nơi, từ cửa cho đến giường ngủ.
Thấy rõ một điều, tối qua họ gấp đến mức không thể chậm hơn nữa, chưa khóa cửa lại đã lột đồ của đối phương, bằng chứng chính là điều chúng ta đang nhìn thấy.
"Roẹt...t!!"
Trình Mĩ từ trong phòng tắm bước ra, trên người quấn mỗi khăn tắm.
Đôi chân trắng muốt tiến tới gần cửa sổ, và kéo mạnh rèm cửa ra.
Ánh nắng sáng chói từ bên cửa sổ hất thẳng đến chỗ người thiếu niên.
Đôi mắt khép hờ cùng hàng mi đen cong vuốt khẽ chuyển động nhưng hắn vẫn chưa muốn tỉnh dậy.Điều này lại cho thấy, tối qua hắn đã hoạt động rất cực lực.
Trên giường, thiếu niên tóc rối xù đang vùi mặt trên gối, nửa thân trần trụi được che bởi chăn bông hoàn hảo để lộ tấm lưng rộng lớn cùng những bắp cơ lực lưỡng.
Mùi rượu từ trên người đêm qua lưu lại vẫn còn phảng phất trong không khí.
Khóe miệng hơi nhếch lên khi nhớ đến sự dữ dội đêm qua, sự mãnh liệt trong người vẫn còn.
Trình Mĩ trèo lên giường và nằm cạnh Tề Hạo.
Những ngón tay bắt đầu trêu đùa trên người hắn, luồn tay vào trong chăn tìm kiếm vật tượng chưng cho phái mạnh.
Bên dưới Tề Hạo vẫn trần trụi, nên thô kệch to lớn nằm gọn trong tay Trình Mĩ.
Không rõ dụng ý của hắn thế nào, mặc dù biết rõ Trình Mĩ đang phá rối nhưng vẫn lật người nằm ngửa ra.
Xem như là tính hiệu tốt cho Trình Mĩ, Tề Hạo đã ngầm thỏa hiệp.
Cô mỉm cười rồi chui hẳn vào trong chăn và úp mặt vào giữa hai chân của Tề Hạo, đem dục vọng của hắn đưa vào trong miệng, dùng lưỡi non mềm o bế và từng chút một nuốt vào cả cực đại của hắn.
Mặc dù Tễ Hạo vẫn chưa hề mở mắt ra, nhưng hai tay hắn lại đặt trên đầu của Trình Mĩ ghì mạnh xuống, muốn cô mút hắn càng sâu hơn nữa.
Sau tiếng gầm nhẹ, cùng lúc phóng thích tinh lực tràn trề vào trong miệng của Trình Mĩ, Tề Hạo đã bước xuống giường và đi vào phòng tắm.
Dùng tay lau sạch hết chất nhờn trên miệng, Trình Mĩ nhìn theo tấm lưng rộng của Tề Hạo mỉm cười, rồi ngã lưng xuống giường.
Hồi tưởng lại chuyện đêm qua.
Lúc đó hắn không ngừng nói "Tại sao....!tôi muốn em phải mang con của tôi." Những lúc cao trào kịch liệt, khi hắn bắn vào sâu bên trong cô, cảm giác sung sướng khiến cô quên đi phải mở miệng, hắn hằn hộc, túm lấy tóc cô, mắng chửi.
"Trên đời này người muốn sinh con cho Tề Hạo tôi rất nhiều...em là cái thứ gì hả? thứ đàn bà không trong sạch lại không chịu mang con của tôi?" , hắn gào thét, giày vò trên người cô, bên dưới không ngừng tra tấn bằng những cú nhấp đẩy mạnh bạo.
Trình Mĩ cho rằng Tề Hạo nhận ra cô không còn là xử nữ khi hắn tiến vào bên trong nên mới tức giận như vậy.
Đàn ông ai không thích là người đầu tiên, nếu biết trước đêm nay sẽ cùng hắn phát sinh quan hệ, cô đã sớm đi vá nó lại.
Nhưng cô lại cảm thấy cực hưng phấn, khi hắn cư xử thô bạo bên trong cô, mang đến khoái cảm mãnh liệt.
"Hạo! em muốn...em muốn sinh con cho anh...Áh..Áh..!!!" Bởi vì tưởng mình đã thành công chinh phục con ngựa hoang nhà họ Tề, nên miệng của Trình Mĩ tới giờ vẫn còn cười hạnh phúc, vì hắn muốn cô sinh con cho hắn.
Tối qua Tề Hạo say khướt nằm bất tĩnh ở quán bar, nếu không phải cô trùng hợp gặp được, không chừng hắn đã bị mấy con tiếp viên trong quán nuốt chững.
Cơn ghen bắt đầu nổi lên, Trình Mĩ đã xem Tề Hạo như báu vật trong túi, không muốn bất kì người đàn bà nào nhìn tới.
Và bắt đầu suy nghĩ đế kế hoạch thanh trừng tất cả những người phụ nữ quanh hắn.
Còn với Tề Hạo, Trình Mĩ lại chẳng khác gì những tiếp viên tối qua đã ve vãn hắn.
Trong đầu quay cuồng với ý nghĩ Phi Yến đang mang con của Hoắc Phi, hắn cần rượu để quên, cần phụ nữ để phát tiết bất kể là ai.
Cho nên nếu tối qua không phải Trình Mĩ, mà là một người phụ nữ nào khác thì cũng như vậy.
Tề Hạo quấn khăn từ trong nhà tắm đi ra, tìm kiếm quần áo của hắn, nhưng không tìm ra, hắn quay sang nhìn Trình Mĩ.
"Quần áo của tôi đâu?"
Trình Mĩ bước xuống giường, quấn lấy Tề Hạo, hai tay ôm chặt lấy hắn, đem cả người đặt lên lưng hắn.
"Tối qua anh uống say nôn hết ra áo, em đã cho người làm đem giặt...em vừa gọi điện cho Tề quản gia, lát nữa ông ta sẽ cho người mang lể phục qua."
"Lể phục.." Hắn xoay người lại nhìn cô, đôi mắt hơi nhíu lại.
Nghe ra giọng điệu kinh ngạc của Tề Hạo, Trình Mĩ lại càng ngạc nhiên hơn.
"Hôm nay anh trai anh và Kỉ công chúa đính hôn...anh quên rồi sao?"
Hắn đương nhiên không quên, chỉ là tạm thời không nhớ ra.
Nhưng vẫn còn rất sớm so với thời gian buổi đính hôn diễn ra.
Hắn cũng không cần vội.
"Tôi hơi đói...có gì ăn không?" hắn quay sang nhìn Trình mĩ
"Có! anh chờ em, em sẽ mang thức ăn lên cho anh."
Trình Mĩ hớn hở hôn lên má hắn, rồi chạy xuống lầu.
Tề Hạo ngã phịch xuống giường, dùng khăn lau khô tóc.
---------------
"Đại tiểu thư.."
"Đại tiểu thư.."
Dọc theo hành lang đến nhà bếp, Trình Mĩ tiếp nhận vô số cái cúi đầu từ những người làm trong nhà, nhưng khi ngẩn đầu lên nhìn thấy bộ dạng của Trình Mĩ, họ liền đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn tiếp, đặc biệt là những nam người làm trong nhà.
"Đứng lại đó!"
Trình Mĩ vừa bưng khay thức ăn lên cầu thang, thì nghe thấy tiếng hét của người đàn ông trung niên phía sau.
Trong nhà này, chỉ có một người dám lớn tiếng với cô, ngoại trừ ông ta ra thì không còn ai.
Trên người khoác chiếc áo len và cặp kính lão, không phải âu phục như mọi ngày.
Trình Tổng ra dáng một vị giáo sư nghiêm khắc hơn một tổng tài máu lạnh trên thương trường.
Nhìn bộ dạng tóc tai bù xù chưa chải, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, lại vô tư chạy khắp nhà, thật sự không ra một thể thống gì.
Tất cả dấu hôn trên người đều không thể che giấu, tại sao ông lại có đứa con gái như vậy, nghe Trình quản gia nói, tối qua con gái lại dẫn đàn ông về nhà ngủ, thì ông đã tối xầm mặt mày.
Bởi vì bản tính phóng túng thích giao du bừa bãi này, nên Trình Tổng mới sớm sắp xếp hôn sự với nhà họ Tề.
Mặc dù đây là một cuộc hôn nhân chính trị, vì lợi ích của hai nhà.
Nhưng ông có dụng ý riêng của mình khi chọn Tề Hạo.
Tề nhị thiếu gia nổi tiếng là một tay ăn chơi khét tiếng, đứng nhì thì không ai dám nhận đứng nhất.
Võ quýt dày có móng tay nhọn, ông rất hi vọng sẽ tìm được một người đàn ông, có thể uốn nắn con gái mình, khiến Trình Mĩ trở nên tử té hơn.
Vì ông đã hết cách với Trình Mĩ.
"Trình Mĩ! Con nhìn xem...bộ dạng này là thế nào? còn ra thể thống gì...con không biết chữ xấu hổ viết thế nào?" Trình Tổng lớn tiếng quát tháo.
"Suỵt! nhỏ tiếng thôi, cha sẽ làm dì tỉnh dậy, cha biết mà...tối qua bà ta đi tìm con gái tới khuya mới về, nếu sớm vậy mà thức giấc, người đau lòng không phải là cha sao?" Trình Mĩ nhếch môi cười, xem nhẹ cha mình, không đợi ông lên tiếng, đãi bưng khây thức ăn lên lầu.
Trình tổng tức giận đến mặt đỏ bừng...!
"Con..con..."
Với đứa con gái này ông đã hết biện pháp, từ nhỏ đã bị gia đình bên ngoại đầu độc, gieo rắt cái tư tưởng chính ông là người hại chết mẹ nó nên luôn căm ghét ông.
Nhưng câu chuyện thật sự đằng sau chỉ có ông là người hiểu rõ, ông chưa bao giờ hổ thẹn bất cứ điều gì về việc mình đã làm, kể cả cái chết của mẹ Trình Mĩ.
"Lão gia!" Trình quản gia bộ dạng rụt rè đi tới.
"Có chuyện gì?" Trình tống lên tiếng.
"Lão gia! phu nhân...phu nhân lại ra ngoài, tôi có ngăn lại nhưng không được."
Trình Tổng đưa tay lên chán xoa đầu, và tìm kiếm chiếc điện thoại, gọi cho vợ mình.
Trình quản gia rất thông cảm cho tâm trạng lo lắng của lão gia nhà minh.
Từ lúc làm thất lạc nhị tiểu thư, phu nhân cứ như người ngây dại, chỉ cần là tung tích của tiểu thư, thì không màn đến mưa nắng bà đều lao ra khỏi nhà.
Thất vọng, tuyệt vọng cứ nối đuôi nhau hết lần này đến lần khác, phu nhân như bị chìm sâu vào cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng chưa một lần nào bỏ cuộc.
"Em đang ở đâu? " Trình tổng cầm điện thoại lên gọi cho Trình phu nhân.
"Lão gia! có người biết tung tích của con gái chúng ta...thôi em phải tắt máy, người đó đến rồi, có gì em gọi lại cho ông sau."
Trình Tổng không muốn dập tắt hi vọng của vợ mình, nếu có thể tìm được con gái thì ông không ngại mà chi một số tiền lớn.
Nhưng tất cả bọn họ đều đến chỉ vì tiền, lần này chắc chắn cũng vậy.
Một chiếc xe hơi bất ngờ xuất hiện trước cửa Trình gia, người trợ lý đáng tin của Trình Tổng vội vã chạy vào với một phong bì vàng trên tay.
"Chủ tịch! đã có kết quả xét nghiệm DNA từ bệnh viện."
Không chờ được, Trình tổng đã giựt lấy phong bì trước mặt.
Bộ dạng khẩn trương mở ra xem, là kết quả xét nghiệm DNA giữa ông và Phi Yến.
Nụ cười trên mặt dần nở rộ, đến khi phát ra tiếng.
Khi nhìn thấy câu kết luận cuối cúng 99.99% có quan hệ huyết thống.
Ông vội vã cầm điện thoại lên gọi cho vợ mình.
Nhưng ông còn chưa kịp lên tiếng thì lại bị cướp lời.
"Lão gia! lát nữa em sẽ về, ông không cần phải..."
"Anh đã tìm được con gái của chúng ta, lần này là thật...là thật."
Khuôn mặt xinh đẹp giống tạt Phi Yến bên đầu dây đang sửng sốt, không thốt nên lời.
Bà không bận tâm người đàn bà trước mặt đang nói huyên thuyên tới đâu, vội vả cầm túi xách lên mà chạy thẳng ra chỗ taxi.
Trong xe, bà liên tục hối thúc tài xế, chỉ muốn mau chóng về nhà gặp con gái.
Trên đời này không có người mẹ nào tệ hại như bà, sinh con không lâu lại để bị lạc mất.
Lúc vừa mất con tâm trí bà như người ngây dại, hoàn toàn không nhớ được gì.
Gần đây, mới bình phục, bà chỉ nhớ đã mang con lên chùa và lạc mất con.
Cả Á Lạp Tân này có bao nhiêu ngôi chùa, suốt mấy năm nay bà đều cố công tìm đến, nhưng chút manh mối cũng không có.
Cho nên chỉ cần nghe ai nói có tung tích của con gái, không cần biết đó là thật hay giả bà sẽ đi gặp họ.
Vì bà không muốn lỡ mất bất cứ cơ hội nào tìm được con gái của mình.
"Phu nhân"
"Phu nhân"
Taxi vừa dừng lại, Trình Phu nhân đã lao thẳng vào trong nhà, và chạy ngay đến trước mặt Trình tổng.
"Lão gia! con gái đâu? ông nói đã tìm được nó...nó ở đâu? em muốn gặp nó."
Hàng loạt câu hỏi tới tấp đặt ra, Trình Tổng đạt tay lên vai vợ trấn an.
"Em bình tĩnh lại đã...nghe anh nói, anh đã tìm được con gái của chúng ta..nó giống hệt như em, từ lần đầu tiên gặp nó anh đã tin nó là con của chúng ta."
Nghe Trình tổng nói thì Trình phu nhân nên tỏ ra vui mừng, đằng này bà lại giận dữ đánh vào người ông ta, vỡ òa trong tiếng khóc.
"Lão gia! nếu từ lâu ông đã tìm được con gái, tại sao không cho em biết? anh phải biết em mong chờ ngày này lâu thế nào không? tại sao không cho em biết sớm hơn?"
"Anh xin lỗi...anh chỉ muốn mọi thứ thật chắn chắn, mới dám nói cho em biết....anh vừa làm xét nghiệm DNA , con bé thật sự là con của chúng ta, nó tên Phi Yến cũng sống tại thành phố này."
Lần này không giống như những lần trước, bà đã tìm được con gái của mình.
Niềm vui được đoàn tụ khiến cho Trình phu nhân khóc cười đan xen.Bà gào thét trước mặt của Trình tổng, tâm trạng nô nóng của người mẹ muốn nhìn thấy đứa con gái bị thất, sự bất lực trước những biến cô của con gái mà một người mẹ như bà lại không hề biết, những lúc con gái cần bà nhất bà lại không thể ở bên cạnh.
Trình phu nhân không còn giữ được bình tĩnh.
"Lão gia! đưa em đi, dẫn em đi gặp con bé, em muốn gặp nó...em muốn được nhìn thấy nó."
Trình Tổng gỡ bàn tay của vợ ra, đặt bà ngồi xuống ghế để chuẩn bị tâm trạng cho bà thật tốt, bởi vì những ông sắp nói ra sẽ khó mà tiếp nhận được.
"Được! anh sẽ dẫn em đi gặp Phi Yến, nhưng...!có một vài chuyện liên quan đến con bé...anh muốn nói cho biết."
-------------------
"Xin các người chuyển lời lần nữa...nói Phi Yến có chuyện rất quan trọng muốn gặp cậu ấy."
"Phi Yến đúng không? tôi có nói rồi, nhưng tiểu thư nói hiện giờ tâm trạng không tốt, nói cô về trước...có gì tiểu thư sẽ gọi điện sau."
Suốt cả đêm Phi Yến liên tục gọi điện để giải thích.
Cô không muốn gây ra rắc rối cho Hoắc Phi và cả Dục Uyển.
Điều cô muốn là thoát khỏi Tề Hạo, nhưng Dục Uyển không hề nghe điện thoại.
Nên trời vừa sáng, Phi Yến đã vội vả chạy đến nhà họ Hoắc tìm người.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đến Hoắc gia, đứng trước tòa lâu đài to lớn này, một sợ hãi không tên ập đến, vì cô phải sắp đối diện với lỗi lầm của mình.
Nhưng không dể dàng như cô nghĩ.
Phi Yến cho rằng sau khi nghe cô giải thích rõ ràng về chuyện của Tề Hạo, Dục Uyển sẽ thông cảm cho cô.
Nhưng không phải vậy, Dục Uyển ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho cô.
"Dục Uyển nói như vậy thật sao?"
"Đúng vậy...nên cô mau về đi, đừng làm tốn thời gian của mọi người."
..................!
Buổi lể đính hôn củ Tề-Kỉ hai nhà hôm nay sẽ diễn ra, từ sớm tất cả phương tiện truyền thông đã đưa tin.
Chỉ cần bật ti vi lên là có thể nhìn thấy buổi ghi hình trực tiếp, tại hội trường khách sạn Đại Kỉ Nguyên đang chuẩn bị đón rước khách.
Những người có mặt đều là thành phần nổi bật, có tiếng trong cả thương giới và chính giới.
Âm thanh tin tức đính hôn vẫn phát ra, Dục Uyển thì đang đứng cạnh cửa sổ.
Ở chỗ này, cô có thể nhìn thấy Phi Yến đang xoay người đi.
Tối qua Phi Yến đã gọi điện rất nhiều lần lần, nhưng cô không muốn nhấc máy.
Vì cô hiểu rõ, Phi Yến có thể nói gì...!
Xin lỗi cô về chuyện của Hoắc Phi, vì đã mang thai con của hắn, muốn được cô tha thứ sao...!Dù biết chuyện này không thể trách được một mình Phi Yến, nhưng bản thân lải có sự bày xích khi nhìn thấy Phi Yến lúc này, cảm giác rất khó chịu.
Có lẽ bản thân không quá cao thượng như mình nghĩ, phải mất thêm một thời gian nữa, cô mới trở lại trước đây.
Dục Uyển hạ rèm cửa xuống, vừa xoay lưng lại thì nhìn thấy hắn.
"Em thật sự bỏ qua chuyện của Mạn Ni, không muốn truy cứu?"
Cùng một vấn đề nhưng cô đã phải trả lời rất nhiều lần.
Tất bọn họ đều hỏi cô cùng một câu hỏi.
Sáng nay cô mới nghe mẹ Tiêu kể chuyện đã xảy ra tối qua.
Cô thật không ngờ Mạn Ni lại mắc chứng bệnh đa nhân cách, càng khó tin hơn khi biết Lữ Trị là thủ phạm giết chết cha mẹ của chị ta.
Mạn Ni còn dùng dao muốn giết chết bà ta.
Vừa rồi cô có ghé qua phòng của Mạn Ni, chị ta đã tỉnh dậy, nhưng hoàn toàn không nhớ gì chuyện đã xảy ra.
Bao gồm cả việc, đã dùng dao đâm vào cổ của mẹ mình.
Lữ Trị vẽ mặt xanh xao tiều tụy, có lẽ cả đêm đã không ngủ, bà đang đút từng muỗng cháo cho Mạn Ni.
Nhìn thấy chiếc băng vải quấn trên cổ Lữ Trị, Mạn Ni lại rưng rưng nước mắt, lo lắng cho bà ta.
Nhưng Lữ Trị tự đỗ lỗi do bản thân bất cẩn, cũng không hề gợi lại chuyện kinh khủng của đêm qua cho Mạn Ni.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng có một cảm xúc rất khó tả, thắt chặt ở cuống họng, lòng ngực như se lại.
Cô từng nghĩ Lữ Trị là một người đàn bà đáng ghét vụ lợi, nhưng không ngờ, bà lại làm những hành động khiến cô phải cảm động đến nghẹn ngào.
Sau khi Mạn Ni uống thuốc và ngủ đi.
Thì bà đã quỳ xuống dưới chân cô, cầu xin tha thứ cho Mạn Ni, mặc dù bản thân suýt chết trong tay chị ta.
Dục Uyển cảm thấy quyết định tối qua của mình có hơi nhất thời, nhưng bây giờ cảm thấy đó có lẽ là quyết định đúng đắn.
"Tại sao không trả lời anh?"
Dục Uyển làm lơ như không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Hoắc Phi cảm thấy rất khó chịu, hắn bước tới nắm lấy tay cô kéo giựt ngược lại.
"Em không sợ bệnh của chị ta tái phát, sẽ làm hại em bất cứ lúc nào?"
"So với việc khiếp sợ chị ta thì...!tôi lại càng sợ nhìn thấy thứ rác rưỡi anh hơn."
Sự quật cường, ánh mắt chán ghét và giọng điệu khinh rẻ của Dục Uyển.
Một lần nữa lại chọc giận đến Hoắc Phi.
Nụ cười của hắn, càng ngày càng làm cho cô phải run rẩy, vì sau mỗi nụ cười hắn luôn kèm theo những việc điên rồ.
"Anh muốn làm gì...đồ khốn, dừng lại..."
"Rác rưỡi đương nhiên phải làm những chuyện đòi bại...em mắng rất hay."
Hai tay nhấc bổng Dục Uyển lên, hắn đặt cô ngồi lên bệ cửa sổ.
Hai cánh cửa mở rộng, gió mát từ bốn phương tám hướng ồn ạt thổi đến, rèm cửa sổ phất phới quấn quanh cô.
Chỉ để nói lên một điều, từ độ cao này mà rơi xuống, cô chết trước khi kịp gọi cứu thương.
Không phải mông cô to mà bệ cửa sổ quá nhỏ, cô cảm giác như cả người chênh vênh sắp rơi xuống.
Ngoảnh đầu nhìn xuống thì mắt hoa đầu choáng.
Bên dưới không có gì khác ngồi một thềm gạch trơn lán.
Đầu cô tuy rất cứng nhưng là cứng đầu, làm sao cứng bằng xi măng bên dưới.
Dục Uyển bắt đầu toát mồ hôi hột.
"Đồ biến thái..thần kinh...anh mau thả tôi xuống..hu..u..."
Cho nên chỉ cần một cách tay, Hoắc Phi vẫn dể dàng khống chế Dục Uyển.
Bởi vì đó cũng là điểm bám trụ an toàn duy nhất của cô lúc này.
Một tay đặt trên eo của Dục Uyển, tay còn lại hắn kéo khóa quần, sau khi để lộ dục vọng xấu xa ngoài ánh sáng.
Hắn lần mò xuống chiếc quần lót nhỏ bên dưới váy ngủ của Dục Uyển, vén mép của quần lót ra ...
Dục Uyển biết hắn muốn làm gì, cô không còn muốn ngăn hắn lại, chỉ mong hắn sẽ đổi một địa điểm khác tốt hơn.
Mấy ngày trước cô đọc được trên mạng, có một cặp tình nhân vì muốn cảm giác mạnh đã làm tình bên cửa sổ.
Khoái lạc thì chưa thấy nhưng người con gái đã phiêu diêu miền cực lạc, còn người con trai đang gỡ lịch trong nhà đá.
"Phi! chúng ta hãy vào trong phòng, trên giường, nhà tắm, hay dưới đất...bất cứ chỗ nào anh muốn, hu..u...trừ chỗ này ra."
"Chỗ này không tốt ?" Hoắc Phi mỉm cười nhìn cô.
"Có chỗ nào tốt? không tốt chút nào..rất nguy hiểm ...hu..u..!!" Dục Uyển thì khóc như tháng bảy đổ mưa.
Trong lúc này thì...!
"Ân..n..!!"
Cơ thể chấn động, giựt nảy người.
Cảm giác ngón tay của Hoắc Phi đã chạm tới tử huyệt, hai cánh hoa phấn nộn đang bị ngón tay của hắn tách ra, đẩy ra lối vào hoa huyệt, đầu ngón tay trực tiếp áp sát hoa tâm, xoay tròn, chà sát.
Đến khi ngón tay thứ hai cùng lúc lôi kéo, thì mật dịch óng ánh lại như núi lửa phun trào, tràn ra ướt cả tay của Hoắc Phi.
"Nhưng bên dưới em cảm thấy rất tốt thì phải, chưa bao giờ anh thấy em ra nước nhiều như lúc này."
Hắn đưa bàn tay nhớt nhát lên trước mặt Dục Uyển, những ngón tay bị chất dịch của cô đan dính vào nhau.
Mặt Dục Uyển đỏ bừng xấu hổ, bạn thân tại sao lại chảy nhiều nước trong hoàn cảnh căng thẳng như vậy, chỉ muốn đào cái lổ chui xuống.
"Câm miệng lại."
"Áh..Áh..!!!"
Dục Uyển vừa lớn tiếng hét, thì cảm giác đau đớn bị nhét đầy làm cô nhủn ra, không còn sức nói.
Hắn cố tình đem thô kệch thẳng tiến, mãnh long gặp nước không ngừng tung hoành.
Dục vọng to lớn biến tướng bên trong cơ thể Dục Uyển, hoa huyệt buộc phải hé rộng ra để thích ứng với kích thước của hắn, không ngừng nuốt vào, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm và sợ hãi, lại khiến cho bên dưới nước rỉ ra càng nhiều hơn, lối vào càng trở nên trơn lán và thông thoáng.
Dục Uyển chỉ biết ôm chặt lấy Hoắc Phi, vừa khóc vừa van xin...!
"Chậm...chậm thôi...coi chừng..hu..u...coi chừng ngã."
"Yên tâm..anh sẽ không để rơi mất em."
"Áh..h...!!!" Dục Uyển rất muốn chửi, nhưng vừa hé môi là hắn lại thúc mạnh vào người cô, cảm giác bủn rủn, tê dại hai chân không còn sức để mà nói.
Thử đổi vị trí xem, hắn có sợ như là cô hay không, hắn nói hay như vậy bởi vì người ngồi lên lò lửa là cô không phải hắn.
Hoắc Phi cảm thấy thích thú vào sự dựa dẫm này của Dục Uyển, chưa bao giờ họ gắng bó như lúc này, cô bám lấy hắn.
Hai tay quàng qua cổ, và hai chân lại kẹp chặt lấy hắn.
"Tiểu thư! phu nhân gọi cô xuống ăn sáng."
"Tôi biết rồi."
Người lên tiếng là Hoắc Phi không phải là Dục Uyển.
Hoắc quản gia hơi giựt mình, nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì quá bất ngờ.
Nên xoay người xuống lầu.
Cuộc vui của Hoắc Phi sẽ kéo dài, nếu ông ta không xuất hiện.
Hắn xong chuyện thì thả Dục Uyển ra, hắn vừa nhìn cô vừa kéo hóa quần lại.
Bộ dạng rất vô lại, còn cười xấu xa.
"Em còn muốn nhìn nó tới khi nào? hay muốn anh tiếp tục?"
"Đồ khốn kiếp! sao anh không đi chết đi?"
Dục Uyển thì ngồi bệt xuống dưới bục cửa sổ, thở hổn hểnh, đôi chân cô vẫn còn run rẩy, chất dịch nhầy lầy lội đang lan ở hai bên đùi là tác phẩm của tên khốn đó, hắn còn đứng đó cười khi dể cô.
Dục Uyển với tay lấy chiếc quần lót gần đó nhất, mà cô có thể cầm ném thẳng vào mặt Hoắc Phi, nếu có thứ gì cứng hắn cô thì tốt rồi, có thể khiến cho khuôn mặt vô lại đó trở nên méo mó.
Nhưng chiếc quần lót lại không làm tròn sứ mạng được giao, vẫn chưa đến được nơi cần đến đã rơi giữa đường, Hoắc Phi bị hành động của cô chọc cười mà không nhịn được.
"Ha.a...!!!"
----------
Đại sảnh- Hoắc gia
Trên bàn ăn lúc này đã không còn đông đủ như trước.
Hoắc Luật thì biến mất không lí do, mẹ cả không có tâm trạng xuống ăn, Lữ Trị đang chăm sóc Mạn Ni.
Ông ngoại cô thì sáng nay đã ra sân bay, cùng Bạch lão lên đường chinh phục miền đất mới, đã nói lời tạm biệt từ tối đêm qua.
Chỉ còn lại cha Hoắc, mẹ Tiêu, Hoắc Khiêm, hắn và cô.
Bốn người trên một chiếc bàn dài, mỗi người một gốc, không ai nhìn nhau cũng không ai lên tiếng.
"Tôi ăn xong rồi, mọi người tiếp tục." Hoắc Nghị là người rời khỏi bàn đầu tiên.
Lúc này những tờ báo mới được đặt trước mặt của ông ta.
Tiêu đề sáng hôm nay rất chói mắt "Hoắc Tam thiếu gia có con riêng, người thừa kế đời thứ ba của Hoắc thị, có mẹ là tiếp viên quán bar." đập thẳng vào mặt của Hoắc Nghị, khiến ông tối sầm mặt lại.
Không chỉ một mà tất cả những tờ báo tiếp theo, dù tiêu đề và tình tiết có phần được cải biên đôi chút, thêm chút muối, bỏ chút đường, nhưng đều chung một nội dung chính, là công kích Hoắc gia.
"Hoắc Phi! chuyện này là sao?".