Dục Uyển

Đại sảnh Trịnh gia,

Trong lúc Hoắc Luật và Dục Uyển còn nói chuyện ở bên ngoài, thì Hoắc Phi đang loay hoay với ly nước suối trên tay. Ánh mắt đảo nhìn khắp nơi, bộ dạng của hắn như đang tìm kiếm ai đó.

"Đi đâu rồi?"

Lúc nãy có người nói với hắn là mình khát nước và chỉ muốn uống nước suối, nghe xong thì Hoắc Phi lập tức nhanh chân chạy đi kiếm nước cho người ta.Đúng vậy, người đó chính là Dục Uyển, nhưng đến lúc hắn quay về thì cô đã biến mất. Thật ra là Dục Uyển mượn cớ để tách hắn ra.

Mọi chuyện đều có lý do . Từ khi bọn họ xuất hiện trong bữa tiệc, Hoắc Phi chưa hề rời bước khỏi Dục Uyển, đó chính là nguyên nhân của vấn đề. Trong mắt hắn chỉ có mỗi một Dục Uyển, như một chú cún con cứ lẽo đẽo theo sau cô. Những cô gái đến tiếp cận hắn, đều bị hắn ngó lơ.

Dục Uyển đương nhiên trở thành tấm bia của hàng tá cô gái ở đây, nhìn ánh mắt tức tối của họ, trong lòng nhất định đang mắng chửi cô không ngừng. Dục Uyển không muốn tiếp tục làm tấm bia hứng đạn của mọi cô gái, nên mới tìm cách trốn hắn.

Hoắc Phi không tìm được Dục Uyển, nhưng lại tìm được một người khác, bên ngoài ban công.

Tề Hạo đang say bí tỉ, bên cạnh hắn còn cả một thùng rượu lơn. Bộ dạng xốc xếch lôi thôi của hắn lúc này, làm cho Hoắc Phi rất bất ngờ. Làm oan gia từ nhỏ cho đến lớn, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, tranh nhau đến một sống một còn, gây đến trời long đất lỡ. Cũng chưa từng thấy bộ dáng thiếu chí khí này của Tề Hạo. 

Hắn lôi tiếp một chai rượu khác ra, nốc hết vào. Uống ừng ực, như thể hôm nay là ngày tận thế, nếu không uống sẽ không còn cơ hội. 

Tề gia muốn thuận lợi trên con đường chính trị, thì cần đến sự hổ trợ về mặt tài lực từ phía Trình gia. Trong cuộc tranh cử tổng thống lần này của ông nội hắn, Trình tổng cũng góp chút công sức. Vì để thắt chặt mối quan hệ giữa hai nhà, nên đã có cuộc hôn nhân chính trị giữa hắn và Trình Mĩ. Tề Hạo không thích Trình Mĩ nhưng không thể cãi lại  ông và anh trai mình. Nên chỉ có thể cam chịu và ngồi đây bày tỏ sự bất mãn trong lòng mình.

"Mày có sao không?" Hoắc Phi vừa bước tới.

"Cút ngay!" Tề Hạo lại lớn tiếng xua đuổi. 

Đúng là rãnh rổi làm chuyện dở hơi, hắn tại sao lại tỏ ra quan tâm tên này. Hoắc Phi lập tức xoay người đi. Nhưng có kẻ còn dở hơi hơn cả hắn nữa.

"Có bận không? nếu không thì ngồi xuống uống rượu với tao."  Tề Hạo lên tiếng.

Hoắc Phi xoay người lại nhìn Tề Hạo đang nốc cạn chai rượu, cũng không rõ tại sao hắn lại ngồi xuống bên cạnh. Tề Hạo xoay người qua đưa một chai rượu cho Hoắc Phi. Nhìn họ giống như hai đôi bạn thân thiết, nhưng chỉ khác không ai mở miệng nói gì cả, chỉ uống uống mà thôi.

Và sau hai mươi phút trôi qua, hai người họ cứ như vậy mà uống hết nguyên cả một thùng rượu, sau đó là say đến bất tĩnh, nằm ngủ bên ngoài ban công gió lạnh.

------------------------------------

Và trong sảnh lớn lúc này, cũng có một người rơi vào hoàn cảnh tương tự Hoắc Phi, là Hoắc Mạn Ni. Cô đang đi khắp nơi để tìm Hoắc Luật, không biết hắn đã đi đâu.Nhưng mỗi chỗ Hoắc Mạn Ni đi qua, đều lôi kéo không ít đám đàn ông theo đuôi. Họ đều là những ông chủ lớn, những thiếu gia cậu ấm đến từ các thành phố khác, với danh tính của Mạn Ni còn xa lạ, họ không biết gì về cô ta, ngoại trừ khuôn mặt mặt sắc sảo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng quyến rũ, cùng cách ăn mặc thời thượng quý phái thuộc tầm thượng lưu ra, nên mới thay phiên nhau đến bắt chuyện làm quen.

"Bởi vì rước về một đứa con dâu như cô ta, Tống phu nhân mới khổ như vậy...suốt ngày phải ở trong bệnh viện chăm sóc cho con trai mình, thật là tội nghiệp..."

"Trong khi chồng mình đang hôn mê trong bệnh viện, cô ta lại có tâm trạng đến đây dự tiệc, ăn mặc khiêu khích...còn cười lẵng lơ như vậy, chắc là đang muốn mồi chài một gã nào đó, mọi người có thấy ai trơ trẽn như cô ta không? "

Những lời lẽ khó nghe giành cho Hoắc Mạn Ni liên tục được nói ra, bởi đám tiểu thư xinh đẹp đang đứng cách đó có mấy bước chân. Đám đàn ông kia có thể nghe không hiểu, nhưng Hoắc Mạn Ni biết là họ đang chửi xéo mình. Nếu nghe rồi mà làm như chưa nghe, để mặc cho người ta mạc xác mình không phải là tính cách của Mạn Ni.

"Xin lỗi! tôi có chuyện...xin phép qua bên kia" 

"Ừ! không có gì...đây là danh thiếp của tôi, nếu có cơ hội...tôi hi vọng sẽ được tiếp tục gặp Hoắc Tiểu thư."

"Dạ được"Mạn Ni mỉm cười rồi xoay người đi.

Thấy Hoắc Mạn Ni đi tới mấy người kia cũng tản ra, không còn tụ tập lại một chỗ, một trong số họ có người đi vào nhà vệ sinh nữ.  Hoắc Mạn Ni cũng đi theo sau. 

"Rầm..!!!"

Cánh cửa nhà vệ sinh đóng sập lại,  cô gái đã chửi Hoắc Mạn Ni "trơ trẽn" khi nãy,giựt mình đên thót tim, xoay người nhìn ra cửa.

"Cô vào đây làm gì?" Cô ta bất an nhìn thấy một sợi dây màu trắng trên tay của Hoắc Mạn Ni.

"Làm gì sao? mày sẽ nhanh biết thôi."

Hoắc Mạn Ni bước tới, cô gái kia lập tức bỏ chạy ra cửa vì nhận ra ý đồ của Hoắc Mạn Ni nhưng lại bị kéo về. Mạn Ni túm lấy tóc của cô ta, sợi dây thừng vòng qua cổ nhỏ của cô gái kia, xiết chặt, rồi lôi vào trong.

"Cứu..u...mạng...ưa..ưa..!!!" Cô gái kia giẫy giụa trên sàn nhà, đôi chân đạp đành đạch, khuôn mặt trở nên trắng bệch vì không thể nào thở, kêu cứu cũng không nổi và cửa đã được khóa chốt từ bên trong.

Hoắc Mạn Ni lôi cô ta vào toilet, nhấn đầu xuống bốn cầu, rồi xả nước xuống. Cổ thì bị xiết mạnh không thể thở được, miệng phải há ra. Thuận tiện cho nước từ bồn cầu tràn vào trong khoang miệng, mùi vị tanh hôi cùng mùi nước tẩy rửa, làm cô gái kia liên tục kho khan và khóc thét. Đây là lần đầu tiên cô trải qua cái cảm giác đáng sợ này. Mình sẽ chết, chính là điều cô ta nghĩ đến lúc này. 

Nhưng may cho cô ta là Hoắc Mạn Ni không có tâm trạng để làm điều đó lúc này, mà kéo cô ta ra ngoài, và lôi đến trước gương, để cho cô ta hình thấy bộ dạng thê thảm này của mình có bao nhiêu đáng khinh.

"Có biết tại sao mày lại bị như vậy không?" Hoắc Mạn Ni nhếch miệng cười

"Hoắc Tiểu thư! tôi sai rồi...chị tha cho tôi đi, sau này tôi sẽ không dám nói gì nữa cả...hu..u..!!!""Bốp..!!!!" Hoắc Mạn Ni đập đầu của cô gái xuống bồn rửa mặt.

"Nói lớn tiếng lại một lần nữa...tao chưa nghe rõ."

"Hoắc Tiểu thư! sau này tôi sẽ không dám nhiều lời nữa, chị người lớn rộng lượng...tha cho tôi đi."  

Sau một hồi chịu đủ sự tra tấn hành hạ và khóc lóc cầu xin thì Hoắc Mạn Ni đã chịu dừng tay, và buông tha cho cô gái kia.

"Nhớ cho kỹ....nếu lần sau còn thúi miệng như vậy nữa, kết cuộc của mày còn thảm hơn cả bây giờ nữa." Hoắc Mạn Ni nhếch miệng cười, rồi ném cô ta sang một góc, còn mình thì bình thản đứng trước gương, và trang điểm lại.

Trong gương là hình ảnh phản chiếu của cô gái đó, đang ngồi bệch xuống trước cửa toilet, đầu tóc và khuôn mặt đều ướt đẫm, tóc tai rồi bời. Mặt trắng bệch đến khiếp đảm, đôi mắt như người ngây dại, cô ta vẫn còn đang run sợ. 

"À quên..còn một chuyện nữa, tao phải nói với mày..." 

Hoắc Mạn Ni xoay người lại, đi tới gần cô gái kia, rồi ngồi xuống, vuốt ve khuôn mặt tái xanh. Người kia sợ hãi lùi mãi ra xa.

"Nếu mày dám đi nói chuyện vừa xảy ra trong toilet này cho bất cứ ai biết...tao sẽ giết mày."

-------------

Ở bên ngoài,

Hoắc Luật và Dục Uyển "hai kẻ đi lạc" nãy giờ cũng tìm được đường vào. Nhưng nhanh chóng bị tách ra, bởi đám người của Bạch Ngạn Tổ đang kéo đến.

"Luật! Trịnh Thăng nói có thứ hấp dẫn hơn ở trên lầu, đi thôi." 

"Tao..!"

Bạch Ngạn Tổ quá háo hức cái thứ đặc biệt mà Trịnh Thăng nói đến. Nên Hoắc Luật chưa mở miệng đã bị lôi lên lầu. Hắn xoay người nhìn xuống thì Dục Uyển vẫn còn trơn trội đứng đó, giữa một rừng người, nhưng hắn không để ý thấy, cách đó mấy bước chân, có một người đang dõi theo Dục Uyển.

Dục Uyển cũng phải tìm một chỗ nào đó cho bản thân mình, yên ổn không bị ai chú ý hay làm phiền, mà ngồi chờ cho tới khi buổi tiệc này kết thúc. Dục Uyển cũng đã tìm được cho mình một chỗ trống vắng cách xa đám đông, nhưng khi cô vừa đi tới thì...

"Á..a!! xin lỗi...tôi không cố ý." 

Qủa thật Trình Mĩ không cố ý mà cố tình đổ ly nước uống của mình lên chiếc váy màu trắng tinh khiết của Dục Uyển. Còn tỏ ra rất khẩn trương, cúi người lấy khăn tay lau đi vết đỏ trên váy của Dục Uyển, nhưng lau mãi vẫn không thể nào sạch được, còn làm cho nó loan rộng hơn.

"Không được rồi...hình như không thể chùi sạch được."

"Không sao, lát nữa tôi về giặt sạch là xong."

Mặc dù Dục Uyển đã cho qua, nhưng Trình Mĩ lại không đồng ý. 

"Thôi vậy đi...cô theo tôi lên lầu, tôi vẫn còn một chiếc váy dạ hội khác, xem như là đền bù cho cô." Trình Mĩ lên tiếng.

Nhìn thái độ lưỡng lự đắn đo của Dục Uyển, Trình Mĩ mỉm cười. Con mồi sắp sập bẫy rồi đây, chỉ cần Dục Uyển lên căn phòng đó, thì người của cô đang mai phục, sẽ ra tay hành động, sau đó...ha..ha..."Không cần! dù sao tôi cũng sắp về, mặc như vậy cũng được."

Vẽ mặt đang dương dương tự đắc của Trình Mĩ liền biến hóa, tức giận hụt hẫng đang xen.

Nhìn vẽ mặt này của Trình Mĩ, Dục Uyển tin tưởng suy nghĩ của mình có căn cứ. Phi gian tức đạo, tự dưng lại tỏ ra cân cần như vậy, cô không tin Trình Mĩ không có ý đồ xấu xa nào, không biết cô ta đang giở trò quỷ gì, bởi vì không biết, nên cô không dạy gì mắc bẫy.

Chết tiệt, không lừa được nó. Nếu Dục Uyển không chịu lên lầu thì kế hoạch của cô sẽ ra sao.

"Nếu cô mặc như vậy mà bước ra khỏi cửa Trịnh gia...sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, họ sẽ nghi ngờ cách tiếp đãi khách của Trịnh gia thiếu chu đáo.... có phải cô muốn như vậy?"

Đúng là gấp lửa bỏ tay người, bây giờ đổi ngược lại cô lại là người có ý đồ bêu xấu, hủy hoại danh tiếng của Trịnh gia sao. Xem ra là cô không thể tiếp tục mặc chiếc váy bẩn này được nữa rồi.

"Nhà vệ sinh ở đâu?"

-------------------

Cùng lúc đó ở trên lầu, kế hoạch của Trình Mĩ vẫn đang diễn ra.

Trong một căn phòng lớn, tiếng nhạc sập sình ồn ào muốn phá tung cánh cửa, âm thanh vang ra ngoài. 

Bên trong những cậu ấm đang trong trạng thái phê thuốc, khuôn mặt đờ đẫn, thân thể chao đảo, lắc lư  cùng tiếng nhạc sôi động. Những cô gái quyến rũ trần chuồng đang uốn éo quanh người họ.

Và cũng rất nhiều kẻ đã vào cuộc từ sớm...

"Áh...h..."

"Ưm..m...!!!"

Trên tường, dưới đất, phòng ngủ, thậm chí ngay trên bàn. Những hình ảnh dâm mĩ dung tục, những tiếng rên rĩ và tiếng hét còn ghê gớm hơn tiếng nhạc, đang rãi rác khắp mọi ngõ ngách căn phòng. Cảnh tượng trước mặt giống như một cuốn phim AV sống động do nhiều người kết hợp, bọn người này giống như uống phải thần dược, sung sức mãnh mẽ vô cùng.

"Á..a...!!!"

Trịnh Thăng đang cưỡi trên người của một thiếu niên trẻ, hậu đình liên tục bị đâm vào không thương tiếc. Người ta chịu không nổi nhiều lần ngất đi, nhưng đều bị hắn đánh vào mông đau đến tỉnh dậy.

Còn bên kia hai gã đang luân phiên "chà đạp" một cô người mẫu nhỏ tuổi, mặc dù hét lên rất thảm thiết, nhưng vẽ mặt cô ta rất là hưng phấn, không ngừng lắc lư cái mông tròn trịa, để cầu xin được đâm vào. 

Và kia..còn ở đằng kia nữa..

"Áh...h..."

"Áh...h... Áh...h...!!! "  

Hoắc Luật ngán ngẫm nhìn những thứ xung quanh mình, quay sang nhìn Bạch Ngạn Tổ ngồi bên cạnh cũng chẳng khác đám người "điên loạn" kia.

Thậm chí còn tệ hơn, Bạch Ngạn Tổ dù không chơi thuốc như đám cậu ấm kia, nhưng hắn đã bị chuốc say đến không biết gì hết. Bị một cô gái lạ lột sạch quần áo và cưỡi lên người cũng không thể phản kháng. Bất quá, hắn cũng đang hưởng thụ rất tốt, nên Hoắc Luật cũng không muốn tách họ ra.Hoắc Luật cầm ly rượu đỏ trên bàn uống một ngụm, rồi đứng dậy mở cửa ra. Nhưng lúc hắn đi vừa tới hành lang thì cả người đã không có chút sức lực trụ vững, mới đi thêm vài bước đã ngã xuống sàn.

"Rầm..m..!!!"

Khi hai gã đang "phiêu" trong căn phòng đầy trụy lạc đó, lại tỉnh táo vô cùng. Họ mặc quần áo vào rồi đi theo sau Hoắc Luật, ngay khi hắn vừa bước ra. Hoắc Luật vừa ngã xuống, thì họ đã bước nhanh đến lôi hắn đi.

"Nhanh lên! tiểu thư đang đợi chúng ta."

"Ừ.!"

Thật ra vấn đề chính là ly rượu mà Hoắc Luật mới vừa uống. 

Tất cả rượu trong phòng đều được bỏ thuốc, đó là lý do đám người kia tràn đầy tinh lực và mạnh mẽ như mãnh hổ. Trình Mĩ tỏ ra rất tử tế, khi đề nghị với anh họ Trịnh Thăng sẽ chi tiền cho cuộc vui của mọi người, thuê người mẫu minh tinh đến góp vui, còn cung cấp thuốc. Lần trước sinh nhật ở Bạch gia, Bạch Ngạn Tổ đã rất hào phóng cho mọi người thác loạn một đêm. Được mọi người ca tụng hết lời. Lần này, Trịnh Thăng cũng muốn làm giống như vậy, nên không hỏi lý do, đã gật đầu đồng ý.

Nhưng mục đích chính của Trình Mĩ vẫn là Hoắc Luật.

------------------------------

Cùng lúc đó  dưới lầu- toilet

Dục Uyển lấy nước, rửa đi vết bẩn dính trên áo, đã không còn đậm đặc như trước nhưng vẫn còn lưu lại chút vết ố mờ, như vậy cũng đã được rồi. 

Trình Mĩ cũng sẽ không tiếp tục mà làm phiền cô. Dục Uyển mỉm cười nhìn mình trong cười, rồi xoay người đi ra ngoài, chỉ là..

"Bốp..!!!" Một khúc gỗ đập mạnh lên đầu của cô, Dục Uyển ngã xuống đất, chưa kịp nhìn rõ diện mạo kẻ hành hung, chỉ biết người đó mang một đôi giày cao gót màu đỏ.

Trình Mĩ, tay cầm khúc gậy, đang nhìn Dục Uyển. Ánh mắt của kẻ nhìn từ trên cao đầy dè bĩu và tự kiêu.

"Dục Uyển! cô nghĩ mình có thể phá hư kế hoạch của tôi một lần nữa sao."  

Trình Mĩ quay sang nhìn hai tên thuộc hạ của mình, lớn tiếng ra lệnh

"Khiêng cô ta đi"

"Dạ! tiểu thư"

Bây giờ thì kịch hay đã mở màn. Mọi người hãy cùng chờ xem.

" Két...t..!!!"

Lúc mọi người đi hết thì Hoắc Mạn Ni từ đằng sau cánh cửa toilet đi ra. 

Thật ra, cô ta vừa giải quyết xong cô gái kia đáng lý sẽ không còn ở đây. Nhưng vừa bước ra ngoài cửa thì nhìn thấy Dục Uyển tới. Sẵn trên tay còn cầm sợi dây thừng, muốn làm chút gì đó thật đặc biệt. Nên mới núp mình sau cửa toilet, chờ Dục Uyển bước vào.

Nhưng không ngờ lại có kẻ cùng chung chí hướng với cô như vậy. Cô chưa kịp hành động thì Trình Mĩ đã ra tay trước, con Dục Uyển này cũng có lắm kẻ thù. Hoắc Mạn Ni rất tò mò, muốn biết Trình Mĩ này sẽ giở trò gì với Dục Uyển. Nên Mạn Ni đã lén lút theo sau và đi đến một căn phòng dưới tầng hầm của Trình gia. Thật không thể nghĩ, mình lại có thể chứng kiến được những cảnh tượng này.

"Cởi quần áo hắn ra!"

"Dạ tiểu thư!"

Trên chiếc giường cổ xưa, đậm chất "long sàn của hoàng đế". Hoắc Luật đang mê mang không đủ tỉnh táo, nằm cạnh Dục Uyển. 

"Tiểu thư! mấy viên thuốc còn lại này thì sao?"

Trình Mĩ nhếch miệng cười.

"Nhét vào miệng cô ta, đảm bảo là Dục Uyển tiểu thư của chúng ta, phải nuốt sạch không chừa viên nào."

Hai thân thể bị trúng thuốc, lại được đặt trên một chiếc giường. Không cần phải chỉ đạo họ phải làm gì. Thì tự bản thân họ cũng biết mình phải làm gì, Trình Mĩ nhìn hai bờ môi của Dục Uyển và Hoắc Luật đang tìm đến nhau mà mỉm cười thỏa mãn.

Hoắc Luật lần này tôi nhất định sẽ làm cho anh thanh bại danh liệt...

"Tiểu thư! có thể mất mười phút nữa..thuốc mới phát huy hết tác dụng, bây giờ chúng ta làm gì?"

"Còn làm gì nữa...kịch hay như vậy, nếu chỉ  chúng ta xem thì rất uổng phí, đương nhiên phải gọi thêm người đến góp vui." Trình Mĩ lên giếng

"Ý của tiểu thư là.."

"Bây giờ tôi xuống lầu xem như không có chuyện gì, còn hai người thì đi liên lạc với tất cả kí giả và những tòa báo khác, bảo họ đến đây...càng đông vui càng tốt."

"Dạ! tiểu thư"

Hai người này còn hành động nhanh hơn cả Trình Mĩ, đã đi trước khi cô ta nói hết câu.

Hoắc Luật tôi sẽ khiến cho anh và cả nhà Họ Hoắc phải mất hết mặt mũi. Cho anh biết cái giá phải trả, khi đắc tội Trình Mĩ tôi.

"Rầm..m...!!!" 

Trình Mĩ đóng sập cửa lại, rồi xoay người đi. Hành lang vắng vẽ không người qua lại.

Ba phút sau....

"Két...t!!" Cánh cửa đó lại được mở ra bởi Mạn Ni 

Hoắc Mạn Ni đi thẳng đến bên giường, nhặt quần áo của Hoắc Luật lên. Thật không ngờ trong kế hoạch của Trình Mĩ lại có cả Hoắc Luật. Trình Mĩ muốn khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cảnh Hoắc Luật và Dục Uyển thác loạn trên giường, anh em loạn luân, sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố. 

Cô đề cao cái kế hoạch trả thù thâm độc này của Trình Mĩ, nhưng không thể tha thứ được nếu dám lôi Luật của cô xuống nước. 

Vừa nhìn thấy Hoắc Luật mơ màng choàng tay qua người của Dục Uyển, và đôi môi hắn quấn quýt trên môi của Dục Uyển. Hoắc Mạn Ni đã bước tới kéo hắn dậy ngay lập tức.

Trước khi đưa Hoắc Luật rời khỏi căn phòng, Hoắc Mạn Ni mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt mê mang của Dục Uyển.

Nụ cười thật là nham hiểm...

"Ưm..m..!!!" 

Dục Uyển vì khích thích của thuốc có phần mất kiểm soát, váy dạ hội trên người bị cô lôi kéo đến xộc xệch, một tay đang vuốt ve an ủi lấy cơ thể mình."Nhịn không được nữa sao...thật là đáng thương, nhưng mày yên tâm...một lát nữa đây, tao sẽ tìm người vào chơi với mày, mày sẽ không cảm thấy cô đơn...ha..a.!!"

-------------------------

Cộp!! cộp..!!!!"

Hoắc Mạn Ni lôi Hoắc Luật ra xe hơi của họ, nhưng hắn đã không thể kiểm soát được dục vọng ẩn sâu, liền đè Hoắc Mạn Ni xuống ghế, và vội vã lôi kéo váy áo trên người cô, còn luồng tay vào trong kéo tuột chiếc quần lót ra, tất cả hành động đều hoang dại mạnh bạo hơn hẳn ngày thường

"Ưm...m...!!!" 

Hoắc Mạn Ni cũng rất muốn được gần gũi hắn, nhưng cô còn chuyện quan trọng hơn.

"Luật! chờ chị một lát, chị sẽ quay lại ngay." Hoắc Mạn Ni kiên quyết đẩy hắn ra, rồi đóng sập cửa lại.

"Rầm..m!!!"

Hoắc Luật ngã phịch xuống ghế, cả người nóng hừng hực và thở gấp, nhìn Hoắc Mạn Ni. 

"Chị sẽ quay lại nhanh thôi."

Hoắc Mạn Ni chỉnh sửa lại đầu tóc rồi quay lại bữa tiệc. Mục đích chính là tìm một người, ánh mắt của cô liếc đến chỗ ban công, nơi có hai con người đang say khướt đến bất tỉnh nhân sự.

Cô bước tới và lôi Hoắc Phi đứng dậy.

"Chị Mạn Ni! là chị sao?" Hoắc Phi mơ màng nhìn Mạn Ni.

"Em say rồi, để chị đưa em về."

Dù không đủ tỉnh táo để  bước đi ngay hàng thẳng lối, nhưng Hoắc Phi vẫn nhận ra con đường này vốn không phải đi ra bãi đổ xe. Mà là vào một căn phòng xa lạ.

"Rầm...m.!!!"

Sau khi ném hắn lên giường, thì Hoắc Mạn Ni đã nhanh chóng rời khỏi phòng, vì cô biết Hoắc Luật ở trong xe, khổ sở thế nào.

"Két...t..!!!"

Nhìn cách cửa khép lại và bóng dáng của Hoắc Mạn Ni mờ dần, ý thức được mình bị bỏ phế ở một căn phòng xa lạ. Hoắc Phi mới  lòm còm bò dậy.

Nhưng lại có một đôi tay mềm mại đang tru du khắp người hắn, những ngón đang vuốt ve phần bụng, rồi di chuyển lên ngực xoa nắn. Hơi thở ấm áp phà vào cổ hắn, hai cánh môi mềm mại của ai kia còn đang liếm vờn quanh tai, xuống cổ và tìm đường đến môi của hắn mà mút lấy.

Lúc xoay người qua thì đôi mắt mơ màng của Hoắc Phi chẳng thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì, mắt, mũi, miệng, khuôn mặt chỉ là dấu chấm hỏi, nhưng có cái bớt đỏ nở rộ trước mắt là hắn nhận ra. 

"Uyển! Là em sao?"Hắn đưa tay vuốt ve lấy mặt của Dục Uyển, mỉm cười một cách khờ khạo.

Dục Uyển bị cho uống thuốc quá liều nên đã bị đánh gục triệt để, chỉ biết buông thả bản thân mình, cô như bị phát điên. 

Ai đã đứng đằng sau tất cả chuyện này, tại sao cô lại bị như vậy, và tại sao Hoắc Phi lại có mặt ở trên chiếc giường này. Tất cả câu hỏi đều bị gạt sang một bên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết hoạt động theo bản năng.

Khắp người cô nóng hừng hừng như lửa, còn bên dưới thì ngứa ngáy và ướt át chảy nước. Dục Uyển hiểu, thứ cô đang khát khao lúc này nhất chính là sự nóng bỏng được lắp đầy, và cô biết rõ mình sẽ tìm được cái cảm giác đó ở đâu trên người của Hoắc Phi, nên nhanh nhất cởi tung quần áo của hắn, trèo lên người hắn ngồi, tháo dây nịt, cởi khuy và kéo dây khóa xuống. Tất cả hành động đều vội vàng gấp rút, cô thật không thể chịu hơn được nữa. 

Nhưng khi chạm tay vào dưới đũng quần của Hoắc Phi...

Tiểu phi tử của hắn lại không có động tĩnh gì, hình như nó đã ngủ đông quá lâu nên chưa thể tỉnh dậy tức khắc. Cô cần phải làm chút hành động để khiêu khích nó.

Dục Uyển  với tay ra phía sau lưng kéo dây khóa áo xuống, cổ áo liền rũ xuống, tuột khỏi đôi vai nõn nà, hai bầu vú trắng nõn tròn trịa bị ép chặt bên dưới áo lót, lồ lộ trước mắt Hoắc Phi, đôi mắt của hắn trở nên nóng hơn. 

Và Dục Uyển còn chủ động cầm lấy tay của Hoắc Phi đặt lên ngực mình, mềm mại ngay trước mặt nếu không "xơi" chắn chắn không phải là đàn ông.  

Hoắc Phi thỏa sức mà xoa nắn, nhào nặng theo ý thích.  

"Ưm..m..!!" 

Dục Uyển ưỡn ngực và cong mông lên. Vì cô cảm nhận được sức ép mãnh liệt từ bên dưới đũng quần kia. Anh bạn nhỏ của Hoắc Phi đã thức tỉnh, đâm vào bên dưới cô. Mặc dù bên dưới đang ướt át lạnh lẽo nhưng vẫn cảm nhận được độ cực nóng của nó, như muốn xuyên thủng quần lót cô đang mặc.

Dục Uyển không thể cưỡng lại được, khát khao được Hoắc Phi lấp đầy càng mãnh liệt hơn. Cô đẩy hắn ra, Hoắc phi có hơi hụt hẫng nhưng khi hắn nhìn thấy hành động tiếp theo đầy khiêu khích của Dục Uyển thì hắn lại càng hưng phấn hơn.

Dục Uyển đứng dậy trước mặt của Hoắc Phi, cô vén váy lên cao. Đôi chân thon dài trắng thẳng tấp còn trắng muốt, thu hút ánh mắt của hắn, Hoắc Phi nuốt vào một ngụm nước bọt. Đến khi hắn nhìn thấy chiếc quần lót màu trắng tinh khiết vì d*m thủy chảy ra, mà ướt át thành mãng, có thể nhìn xuyên được những sợi lông mau màu đen óng ánh bên dưới, thì Hoắc Phi gần như nín thở. Và đến khi Dục Uyển đặt tay lên quần lót và kéo xuống trước mặt hắn, Hoắc Phi đã không thể kìm chế được. Hắn chỉ muốn đè Dục Uyển xuống, rồi xỏ xuyên vào người cô. 

Hoắc Phi lập tức bật dậy kéo lấy Dục Uyển, nhưng Dục Uyển lại đè hắn xuống giường trước. Cô dang chân ra, rồi ngồi lên người Hoắc Phi, giữ chặt hai tay hắn ép sát xuống giường, không cho hắn động đậy. 

"Ưm..m..!!!" Cảm giác tê dại, sung sướng khiến cô bật ra tiếng rên. Mặc dù dục vọng của hắn chỉ vừa chạm nhẹ vào, chưa tiến sâu vào bên trong cô, nhưng Dục Uyển đã cảm thấy kích thích.

Nhất định là hắn đang nằm mơ, nhưng giấc mơ này là quá tuyệt vời. 

Sau tất cả Hoắc Phi vẫn cho là hắn đang mơ, nhưng dù là mơ thì cũng không sao, vì cuối cùng hắn cũng có được Dục Uyển. Nhưng tại sao không cho hắn hưởng sự ngọt ngào tới cùng, ngay trong cả giấc mơ, hắn cũng không thể nằm trên, chỉ có thể nằm dưới. 

Không được, đây là giấc mơ của hắn thì phải do hắn làm chủ, có lý nào ngay cả trong mơ hắn cũng không thể nắm quyền chủ động. Hắn muốn nằm trên, muốn là người thượng Dục Uyển.

"Rầm...m...!!!" Hắn lật người đè cô nằm xuống. 

Cũng hi vọng lần này Hoắc Phi sẽ được toại nguyện, thượng được Dục Uyển như tâm nguyện bấy lâu nay của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui