Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người


Kế tiếp vẫn là đồng hạng nhất...!
Một câu của Vu Khiêm khiếm trái tim vừa bình tĩnh lại của Vương Dụ Tôn lập tức lại nhảy lên, sao lại có thể như vậy? Sao lại còn đồng hạng nhất nữa!
Vương Dụ Tôn nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát, vội vàng quay đầu nhìn Dương Cửu Lang, chẳng lẽ là hắn quay lại rồi?
Dương Cửu Lang không nhìn hắn, nhàn nhã nghiêng người tựa lên ghế, khóe miệng cứ treo mãi nụ cười, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Đồng hạng nhất...ông chủ Châu của tiệm thuốc Châu Ký!
Gì cơ?
Vương Dụ Tôn giật mình, lúc này thu tầm mắt lại nhìn về phía Vu Khiêm, đầy vẻ khó tin, hắn đã không còn ý thức được những chuyện xảy ra sau đó nữa, chỉ thấy lạ là tiệm thuốc Châu Ký vẫn luôn trong quá trình tu sửa, sao lại đuổi kịp một cách khó hiểu rồi?
Tiếp theo, vẫn là đồng hạng nhất...!
Vẫn còn hạng nhất! Trái tim Vương Dụ Tôn bỗng đập bình bịch, như nhận ra được điều gì, đôi con ngươi run lên với vẻ hốt hoảng, cố hết sức suy nghĩ rốt cuộc chuyện này là thế nào!
Sao còn hạng nhất nữa vậy!
Đúng đó đúng đó, rốt cuộc là ai lại đuổi kịp rồi?
Chỉ mới có ba ngày thôi, sao họ làm được?
Tất cả các ông chủ ở đây đều cảm thấy kỳ lạ, châu đầu ghé tai khe khẽ bàn luận, nhưng bọn họ không quá thấy lạ là chuyện gì đang xảy ra, chỉ là tò mò chức hội trưởng cuối cùng rồi sẽ rơi vào nhà ai?
Vu Khiêm đưa mắt nhìn những ông chủ nhỏ này, vụng trộm mỉm cười, sợ trái tim họ chịu không nổi nên không kéo dài thời gian nữa, dứt khoát tuyên bố hết toàn bộ: Ông chủ Tạ của tiệm vàng Thoa Thuận Tường! Ông chủ Tần của tiệm vải Thượng Ký! Ông chủ Vương của tiệm lương thực Thụy Dụ Phường!
Sáu người!
Trời ạ! Lại còn có sau người đồng hạng nhất sao!
Các ông chủ nhỏ lại hoảng sợ nói, Vương Dụ Tôn nghe đến đó thì đã đoán được đại khái, hít vào một hơi, bống siết chặt thành ghế, nghiến chặt răng, hung ác trừng Dương Cửu Lang, chắc chắn là hắn đã giở trò!
Trên lan can lầu hai, Hầu Chấn nghe thấy kết quả này thì cũng ngây người: Sáu người đồng hạng nhất? Thế này là thế nào đây?
Quách Đức Cương cười, giải thích với ông ấy: Mấy hôm trước, Vương Dụ Tôn liên kết mấy ông chủ chống lại Cửu Lang không cho nó tham gia tranh cử hội trưởng, sau khi Cửu Lang về, nó đã chia việc kinh doanh thành nhiều phần, để mấy đứa nhỏ kia đồng loạt nhập cổ phần, bởi vì vậy nên tài sản của chúng đều có thể ngang bằng với Vương Dụ Tôn.

Sau khi Hầu Chấn nghe xong, không khỏi cảm thán: Đúng là một màn hóa mục nát thành thần kỳ, Cửu Lang cũng rất thông suốt!
Tranh cử hội trưởng lần này không chỉ có nhìn tài sản cá nhân thôi đâu.

Cao Phong nói, vô cùng hứng thú nhìn xuống dưới lầu, mong đợi chuyện sẽ phát triển tiếp như thế nào.

Trong đại sảnh dưới lầu đang xôn xao bàn luận, Vu Khiêm vừa định bảo họ trật tự, tuyên bố hạng hai, lúc này, Vương Dụ Tôn lặng lẽ huých ông chủ Triệu ở bên cạnh, ông chủ Triệu lập tức hiểu ý đứng lên.


Hội trưởng Vu không cần tuyên bố nữa, nếu đã xuất hiện tình huống sáu cái tên ngang nhau, chi bằng bỏ phiếu quyết định luôn đi, 511 ông chủ của thương hội đều đang ở đây, mỗi người bỏ một phiếu, người nào được lòng người khác có nhiều phiếu thì tự nhiên trở thành hội trưởng!
Ông chủ Triệu nói xong, quay đầu đưa mắt nhìn mấy ông chủ kia: Các vị thấy thế nào?
Các ông chủ còn chưa kịp nói, Dương Cửu Lang đã giơ tay lên trước tiên: Ta tán thành!
Vương Dụ Tôn lập tức quay đầu nhìn hắn, lạnh giọng nói: Không phải Dương thiếu gia đã chia sản nghiệp của mình ra hết rồi sao? Huynh không có tư cách bỏ phiếu!
Thế mà còn để cho hắn nhìn ra, Dương Cửu Lang cúi đầu phì cười, rút một lá thư trong túi ra: Ai nói với ngươi là ta chia hết rồi? Tiệm đồ cổ của Cửu Xuân, ta không động vào dù chỉ một chút!
Trong những người quan sát bữa tiệc, Lý Cửu Xuân nghe thấy câu đó, suýt chút đã xúc động bật khóc, liên tục ôm ngực: Làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết mà! Ta còn tưởng là hắn chia của ta rồi chứ!
Loan Vân Bình bật cười, vỗ lưng hắn, lại không kìm nổi mà phỉ nhổ: Mà nói đi phải nói lại đệ cũng trượng nghĩa thật, vất vả lắm mới kinh doanh lên được cửa hàng, cứ thế mà lại yên tâm giao cho Cửu Lang quậy.

Đệ cũng bị cậu ta lừa thôi, sau đó hối hận cũng muộn rồi, dù sao vẫn không tới mức tuyệt giao với cậu ta! Lý Cửu Xuân nói với vẻ mặt như đưa đám.

Bên đại sảnh, Lý Tư Minh chạy bước nhỏ tới, nhận lấy lá thư của Dương Cửu Lang, đưa cho Vu Khiêm, Vu Khiêm xem lướt qua, gật đầu nói: Tiệm bán đồ cổ Vĩnh Thịnh Trai đúng là dưới danh nghĩa của Dương Cửu Lang, cậu ấy có tư cách bỏ phiếu, tổng cộng chúng ta có 512 phiếu bầu.

Đã vậy rồi, Vương Dụ Tôn cũng chỉ đành chấp nhận, hít sâu, cố nặn ra nụ cười, nhìn về phía Dương Cửu Lang: Quả nhiên là Dương thiếu gia mưu tính sâu xa, không ngờ còn giữ lại một phần cho mình.

Dương Cửu Lang hừ một cái, nhận lấy giấy cổ quyền Lý Tư Minh đưa tới, cầm trong tay, nhướng mày với Vương Dụ Tôn: Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?
Vương Dụ Tôn không hiểu: Nghĩa là gì?
Dương Cửu Lang bật cười: Sáu người đồng hạng nhất, lúc đó nếu ta tùy tiện cho bất kỳ ai căn tiệm đồ cổ này, thì người đó chính là hạng nhất, đại biểu là không phải là ta không diệt được ngươi, mà là muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục!
Từ lúc đồng hạng nhất với tiệm thuốc Châu Ký, vị thế của Vương Dụ Tôn cũng đã loạn, không thể không thừa nhận bây giờ đúng là chỉ đang kéo dài hơi tàn, nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, chưa đến giây cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!
Vương Dụ Tôn siết chặt nắm đấm, chậm rãi nhếch môi lên: Vậy thì đáng tiếc quá, thật ra huynh nên diệt ta sớm chút mới đúng, bây giờ bỏ phiếu tuyển hội trưởng, con át chủ bài chắc thắng bị huynh đổi thành một phiếu không liên quan đến nặng nhẹ này rồi...Chỉ có một phiếu thôi, rất khó quyết định được gì.

Dương Cửu Lang cũng cau mày lại, nhưng hắn vẫn không chịu thua mà nói: Ông chủ Vương cũng đừng có coi thường phiếu bầu này! Mặc dù không liên quan tới nặng nhẹ, nhưng mà...
Được rồi, trật tự đi trật tự!
Đột nhiên Vu Khiêm cắt ngang cuộc thảo luận của các ông chủ, Dương Cửu Lang chưa nói hết cũng không nói tiếp được nữa, chỉ nhíu mày với Vương Dụ Tôn, Vương Dụ Tôn hừ khinh miệt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Vu Khiêm.

Nếu đã xuất hiện sáu cái tên song song, mọi người cũng đều đồng ý bỏ phiếu tranh cử, vậy thì mời ông chủ Loan chuẩn bị một chút đi.

Vu Khiêm nói, vẫy tay với Loan Vân Bình đang xem kịch, Loan Vân Bình lập tức phân phó Cao Tiểu Bối đi chuẩn bị giấy bút.


Cửu Lang.

Trương Vân Lôi kéo tay áo Dương Cửu Lang, nhỏ giọng hỏi hắn: Ngươi vừa định nói gì vậy?
Mọi người cũng dỏng tai nghe, Dương Cửu Lang nhìn mọi người rồi thở dài, vỗ giấy cổ phần tiệm đồ cổ lên bàn: Nhưng có thể khiến bọn ta thua không đến mức xấu hổ thôi!
Hả? Tạ Kim nhìn hắn với vẻ ghét bỏ: Cậu định nói cái này đó hả?
Chứ gì nữa? Dương Cửu Lang tặc lưỡi, buồn bã liếc nhìn mấy ông chủ kia: Bây giờ bỏ phiếu để quyết định, ai biết mấy ông chủ đó sẽ bỏ phiếu cho ai chứ?
Quách Kỳ Lân vội la lên: Không phải chúng ta đã nói với bọn họ rồi sao?
Hả? Tần Tiêu Hiền nói với vẻ khó hiểu: Chúng ta nói chuyện với họ hồi nào?
Trời ơi! Cậu không có tham gia! Quách Kỳ Lân trả lời qua loa với hắn, lo lắng hỏi tiếp: Bọn họ sẽ không đột ngột đổi ý chứ?
Khó đảm bảo là họ sẽ không làm vậy.

Châu Cửu Lương lắc đầu, sau đó thở dài sầu não: Sáu cái tên song song, chiêu này của Cửu Lang mặc dù dọ cho Vương Dụ Tôn sợ, nhưng vẫn quá chơi trội, nếu như bọn họ vẫn còn muốn kéo chúng ta xuống, đoán chừng là sẽ bỏ phiếu cho Vương Dụ Tôn.

Vậy đành phải đánh cược một lần thôi! Dương Cửu Lang nói, khẽ nghiêng người tựa lên ghế, vẫn cười lạc quan: Lỡ như thua, không phải chúng ta vẫn còn có thể ôm đùi hắn sao? Ta không tin là hắn làm hội trưởng thì có thể ép chết ta!
Đành vậy thôi.

Đào Dương nói, nhướng mày cười với mọi người: Lát nữa bỏ phiếu cho đệ đi.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều gật đầu, bày tỏ đã hiểu.

Trong thời gian họ nói chuyện, Cao Tiểu Bối cũng đã chuẩn bị giấy bút xong, phân phát cho các ông chủ, mỗi bàn có 10 người ngồi, không nhiều không ít, vừa vặn mỗi người một phần.
Bắt đầu bỏ phiếu, hai bàn đối lập kia nhanh chóng viết xong, sau khi sắp xếp ngay ngắn, bỏ vào trong rương mà Cao Tiểu Bối đã chuẩn bị, những ông chủ khác còn đang phân vân, nhìn bàn Vương Dụ Tôn, rồi lại nhìn bàn Dương Cửu Lang, sau một lúc lâu suy xét, họ mới cùng viết xuống một cái tên.

512 tấm vé đều đã chuẩn bị xong, các nhân viên đang thống kê số phiếu, Vương Dụ Tôn đưa mắt nhìn những người trong bàn Dương Cửu Lang, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Mạnh Hạc Đường.

Vị trí hội trưởng đã không còn phải lo nữa, với hắn mà nói, không đạt được thì chính là mất đi thôi, nhưng còn Mạnh Hạc Đường...Bất kể thế nào hắn cũng không thể có được.
Khoảnh khắc đưa Vương Cửu Long vào tù, Mạnh Hạc Đường đã không còn tin hắn nữa, sau này đổi thuốc của tiệm thuốc Châu Ký, Mạnh Hạc Đường cung đã hoàn toàn xem hắn là kẻ địch, sau đó nữa, Châu Cửu Lương quay về, Mạnh Hạc Đường thậm chí còn không thèm nhìn tới hắn nữa...
Vương Dụ Tôn khẽ rủ mắt, đột nhiên đứng lên, bước tới bên cạnh Mạnh Hạc Đường, mọi người đang thảo luận nếu thua thì nên đi ôm đùi thế nào, thấy thế thì đều im lặng, nhìn Vương Dụ Tôn với vẻ khó hiểu.


Cậu...!Mạnh Hạc Đường vừa định hỏi hắn bị sao vậy, Châu Cửu Lương đã đứng lên trước, chặn trước mặt Mạnh Hạc Đường, mỉm cười với Vương Dụ Tôn: Ngươi muốn làm gì?
Vương Dụ Tôn cứ nhìn Mạnh Hạc Đường, mãi đến khi bị Châu Cửu Lương cản trở tầm mắt mới lấy lại tinh, thần hít một hơi, giương mắt nhìn Châu Cửu Lương, móc ra một chiếc chìa khóa từ trong túi, đưa cho Châu Cửu Lương.
Cái này là gì? Châu Cửu Lương không nhận.
Vương Dụ Tôn cúi đầu bật cười: Số dược liệu mà lúc trước lén đổi từ tay Trương Cửu Thái, ta đã mua lại hết, để trong một kho hàng ở thành Đông, vốn nghĩ sau khi lên làm hội trưởng sẽ dùng nó để xin lỗi Hạc Đường, bây giờ...Tặng cho các huynh làm quà mừng thành thân đi.

Vương Dụ Tôn nói, đặt chìa khóa lên mặt bàn, chắp tay với Châu Cửu Lương: Chúc các huynh trăm năm hảo hợp, bên nhau đến già.
Giọng điệu này nghe không cam tâm lắm, nhưng lại rất chân thành, mọi người đều thấy hơi ngạc nhiên, Mạnh Hạc Đường hơi mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, thấy hắn nghiêm túc với mình, sợ sau này hắn không buông bỏ được nên không lấy lòng hắn nữa.
Hiện trường trầm xuống một lúc lâu, cuối cùng Châu Cửu Lương chắp tay, nhẹ nhàng mỉm cười thi lễ với hắn: Cảm ơn.

...
Cuối cùng cũng đã có kết quả, tất cả mọi người ở đây đều cùng chung một con tim, chờ đợi kết quả bỏ phiếu, Vu Khiêm thu nụ cười lại, rất nghiêm túc tuyên bố.
Vương Cửu Long 0 phiếu.

Tạ Kim 0 phiếu.

Châu Cửu Lương 0 phiếu.

Mấy người này 0 có phiếu nào thì không có gì phải nghi ngờ, người có tư cách được tuyển nhất chính là Đào Dương và Vương Dụ Tôn, chắc chắn mọi người đều bỏ phiếu cho họ mới phải, mọi người cũng không quá để ý đến những người không có phiếu này, ai nấy đều kéo căng thần kinh, chờ kết quả tiếp theo.

Đào Dương...
Rốt cuộc cũng đến giây phút tuyên bố, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn chòng chọc vào Vu Khiêm, ba vị trên lan can lầu hai cũng nhíu chặt mày, mấy phiếu? Rốt cuộc là bao nhiêu phiếu?
Vương Dụ Tôn cũng lo lắng, đưa mắt nhìn các ông chủ cùng phe, ra hiệu họ lát nữa nếu số phiếu của Đào Dương cao hơn thì lập tức đứng lên phản đối, cũng phải nghĩ cho kỹ lý do phản đối, cứ lấy chuyện trước đó mấy Nhị chưởng quỹ của nhà họ Quách đã tham ô công khoản để ăn uống cờ bạc chơi gái là được!
Cũng vì mấy tên Nhị chưởng quỹ đó, trong tài khoản của tiền trang nhà họ Quách còn có một lỗ thủng với con số cực lớn, thương hộ thế này thì làm sao làm hội trưởng được!
Đào Dương...!Vu Khiêm lại bắt đầu kéo dài thời gian, chậm rãi nhếch môi lên, dừng lại một lúc lâu, sau đó tuyên bố mà không báo trước: Đào Dương 1 phiếu!
Cái gì!
Vương Dụ Tôn và Tần Tiêu Hiền đồng thanh hô lên, hai người liếc nhìn nhau, sau đó lại cùng nhau nhìn về phía mấy người Dương Cửu Lang, họ vẫn còn rất căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Vu Khiêm, chờ số phiếu của Vương Dụ Tôn.
Vương Dụ Tôn 255 phiếu!
Ta kháng nghị!
Đột nhiên Tần Tiêu Hiền vỗ bàn đứng lên, còn chưa kịp nói lý do kháng nghị thì Vu Khiêm đã tuyên bố trước.
Tần Tiêu Hiền 256 phiếu, nửa phiếu thông qua, chúc mừng ông chủ Tần!
Ha! Tần Tiêu Hiền ngạc nhiên trợn tròn mắt.


Trong chốc lát, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, các ca ca cười rộ lên đứng dậy vỗ tay reo hò vì hắn, Tần Tiêu Hiền giật nảy mình, sững sờ đưa mắt nhìn họ, sau đó lại nhìn Vương Dụ Tôn.

Vương Dụ Tôn cũng liếc nhìn hắn, lúc nghe thấy mình được 255 phiếu, hắn đã biết bản thân thua rồi, rốt cuộc vẫn khó mà đề phòng, Vương Dụ Tôn cũng chấp nhận kết cục này, khẽ thở dài, bất đắc dĩ giơ tay lên vỗ tay cho Tần Tiêu Hiền.

Rốt cuộc Tần Tiêu Hiền cũng kịp nhận ra là chuyện gì, đưa mắt nhìn mọi người đang vỗ tay cho mình, ngượng ngùng gãi đầu cười cười.

Hóa ra vào ba ngày trước, Đào Dương bảo lão Tần đến Minh Nguyệt Lâu để thăm dò ý của các ông chủ là vì cố ý, sau đó nói kế hoạch của mình ra.
...
Còn ba ngày nữa, chúng ta không thể chỉ ngồi một chỗ ở không, để đảm bảo không có sai sót nhầm lẫn nào, đệ có một kế, các vị xem có thực hiện được không?
Mọi người cùng chăm chú lắng nghe, Dương Cửu Lang hỏi: Kế gì?
Đào Dương cười nói: Những cổ phần mà Cửu Lang đã phân phát này, có thể khiến năm nhà chúng ta đều ngang hàng với Vương Dụ Tôn, nếu như tranh cử hội trưởng xuất hiện tình huống đồng hạng, thông thường sẽ bỏ phiếu để quyết định.
Còn Vương Dụ Tôn thì rất muốn có vị trí hội trưởng, bất kể là ai trong chúng ta làm hội trưởng, hắn đều sẽ nghĩ hết biện pháp để cản trở, có lẽ là sẽ tìm điểm sơ hở mà chúng ta không có tư cách làm hội trưởng.

Nhưng chuyện kinh doanh của chúng ta đều đã từng xuất hiện vấn đề, Cửu Long phóng hỏa đốt tiệm lương thực nhà họ Vương phải vào tù, lúc trước tiệm vàng của sư gia vì tính toán với dì Hai nên đã từng bán hàng giả, nhà đệ thì sợ là tính tình hồ đồ của Đại Lâm chính là nhược điểm trí mạng...
Về phần Cửu Lương, mặc dù nói là đang tu sửa, nhưng dù sao thì Vương Dụ Tôn cũng đang nắm giữ sự thật dược liệu bị đổi, nếu như thật sự bị tra ra, tội lừa gạt dân chúng là chuyện nhỏ, Cửu Lang khuyến khích họ quyên góp tiền thì không đơn giản đâu, đủ để cấu thành tội lừa đảo.

Nhưng trong số chúng ta, chỉ có việc kinh doanh của lão Tần là sạch, viện Tây y của cậu ấy đã cứu rất nhiều người, cậu ấy có được lòng người, cũng có tài sản, Vương Dụ Tôn càng không phải thứ gì to tát.

Cho nên mới nói, đệ bảo lão Tần đi thăm dò ý của các ông chủ, xem có ai ủng hộ chúng ta không, sau đó chúng ta đi thông báo cho họ bỏ hết phiếu cho lão Tần, chắc hẳn Vương Dụ Tôn cũng sẽ không ngờ tới.

...
Cứ thế, tổng cộng 512 thương hộ của thương hội, một phiếu của Tần Tiêu Hiền bầu cho Đào Dương, 255 phiếu là Vương Dụ Tôn, còn lại 256 phiếu, các ông chủ đều bầu cho Tần Tiêu Hiền.
Chênh lệch một phiếu nhưng cũng là nửa phiếu cũng thông qua, cuối cùng Tần Tiêu Hiền trở thành hội trưởng của thương hội.
Thì ra là vậy à!
Tần Tiêu Hiền nghe họ kể lại xong, thở dài bất đắc dĩ: Làm đệ sợ muốn chết, sao các huynh không cho đệ biết sớm?
Cho huynh một điều bất ngờ mà! Đào Dương cười, sau đó đưa mắt nhìn các ông chủ kia, nhíu mày nói tiếp: Nhưng ban đầu chúng ta tính ra là có thể có được 296 phiếu cơ, xem ra lâm trận có rất nhiều người phản chiến!
Bên cạnh đó cũng cho thấy rõ, sau khi lão Tần làm hội trưởng, sẽ phải tốn rất nhiều công sức để thu phục mấy ông chủ này! Dương Cửu Lang nói, cười vỗ vai Tần Tiêu Hiền: Yên tâm, các ca ca sẽ giúp cậu!
Phải! Chúng ta làm hậu thuẫn của cậu! Quách Kỳ Lân cũng cười nói.
Tần Tiêu Hiền nhìn họ với vẻ đáng thương, ngẫm lại cuộc sống sau này bị thù địch công kích tứ phía, lại nghĩ đến các huynh đệ này sẽ luôn ở phía sau làm chỗ dựa cho hắn, hắn cũng có thể giúp đỡ các huynh đệ làm giàu, cùng tạo ra tương lai hoàn hảo.

Cuối cùng Tần Tiêu Hiền cúi đầu phì cười, lắc đầu bất lực, thôi được rồi, nếu đã như vậy, thì cứ làm hội trưởng đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận