Dục Vọng Đen Tối

"Anh đã xem tin tức, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói với anh?"

Dung Ân kinh ngạc, những lời vừa định nói, lại miễn cưỡng nuốt lại, thì ra, dũng khí cũng chỉ là tạm thời, thời cơ qua đi, sẽ bị yếu đuối thay thế: "Em không muốn anh phải lo lắng."

"Em như vậy, càng khiến anh lo lắng." Ngữ khí của Diêm Việt có vẻ tức giận, nhưng lại không đành lòng: "Em yên tâm, hãy ngủ một giấc thật ngon, chuyện này không cần lo lắng."

Dung Ân nở nụ cười, cảm giác được chở che an toàn khiến lòng cô tràn ngập ấm áp, ít nhất, cô sẽ không phải một thân một mình đối mặt với tất cả.

"Em có muốn ra ngoài không?"

"Bây giờ muộn rồi, để hôm khác đi anh." Dung Ân bước lên cầu thang, từng lời đều như những nốt nhạc đang nhảy múa khiến cả tinh thần và thể xác đều vui mừng: "Mẹ em bảo, hôm sau mời anh đến nhà ăn cơm."

"Ừm, bao lâu rồi anh chưa được ăn món sườn xào chua ngọt sở trường của bác?"

Dung Ân khẽ mở cửa ra, sau khi khóa cẩn thận mới trở về phòng mình, vừa bật đèn lên, cả căn phòng đã được bao trùm trong bầu không khí ấm áp: "Nếu vậy, mẹ em gặp anh nhất định sẽ rất vui."

"Ừm." Đầu bên kia, anh ta cũng cười khẽ: "Em ngủ sớm một chút, anh còn có chút chuyện cần xử lý."

"Vâng." Dung Ân nằm xuống giường, định ngắt điện thoại.

"Ân Ân." Anh ta gọi cô: "Có phải em lại quên gì rồi không?"

Dung Ân ngồi dậy, ngẫm nghĩ một lát: "Em không quên gì cả."

"Mới một năm không gặp, thói quen của em cũng thay đổi rồi sao?" Giọng nói của Diêm Việt, cố tình lộ ra chút bất mãn.

Khóe mắt cô cong lên, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, hướng vào loa điện thoại hôn chụt một cái: "Được chưa?"

"Ôi, Ân Ân, cũng biết xấu hổ đấy à?" Hai tiếng Ân Ân thốt ra từ miệng Diêm Việt, luôn luôn rung động và nuông chiều hơn so với bất cứ ai.

Dung Ân nằm trên chiếc giường đơn, vẻ mặt ngượng ngùng: "Em cúp máy thật đây."

"Ừm."

Anh ta ngắt điện thoại luôn, Dung Ân còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng điện thoại kêu tút tút, cô nhìn màn hình hiển thị kết thúc cuộc gọi, cũng không để ý, đặt di động sang một bên.

Dưới khu nhà ở cũ, có một chiếc xe ô tô thể thao màu đen đứng tránh trong góc tối. Xuyên qua cửa kính xe Diêm Việt nhìn lên căn phòng vẫn đang sáng đèn kia, anh ta tiện tay vứt điện thoại sang ghế ngồi bên cạnh, khởi động xe, lái đi.

Hôm sau, Dung Ân vẫn đi làm như bình thường.

Các đồng nghiệp có người châm chọc, nói cô đánh mất dự án Vạn Đạt, có người giả vờ an ủi, thậm chí còn hỏi cô đã nhận được giấy triệu tập của tòa án chưa. Lý Hủy giải tán đám người vây quanh Dung Ân, ân cần đặt bữa sáng lên bàn làm việc cho cô: "Trông cô vội vàng như vậy, chắc chắn là chưa ăn sáng."

"Cảm ơn cô."

"Có việc gì thì hãy nói với tôi." Lý Hủy ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: "Đừng để ý đến những bà tám buôn chuyện kia, toàn là gái ế già, không phân biệt được tốt xấu."

Dung Ân buồn cười, Lý Hủy ra hiệu bảo cô không được cười ra tiếng: "Đúng rồi, lão già háo sắc kia, không làm gì cô chứ?"

"Không, nếu không ông ta cũng không có can đảm nói muốn kiện tôi."

"Ôi, chuyện tôi lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Dung Ân, sau đây cô định làm thế nào?" Lý Hủy không khỏi lo lắng thay cho cô, xem xét thái độ của công ty hiện nay, tựa hồ không muốn quan tâm đến chuyện này.

"Kiện thì kiện đi." Dung Ân để kẹp tài liệu vào ngăn kéo: "Ông ta còn không sợ tai tiếng như vậy, tôi có gì phải sợ chứ?"

"Ý tôi không phải như vậy." Lý Hủy một tay chống cằm: "Trừ khi, cô có chỗ dựa thật vững chắc, dù sao chuyện này cũng rất khó giải quyết. Cô thử nghĩ xem, giám đốc Lý là người đại diện cho chính phủ kêu gọi đầu tư, chức vụ cao như vậy, ai chọc tới ông ta, sau này đừng mong được yên thân..."

Động tác thu dọn của Dung Ân dừng lại, cô đã bỏ qua mất điểm này.

Nếu Diêm Việt nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ bị liên lụy. Lý Hủy thấy vẻ mặt cô lo lắng, liền kéo tay áo cô: "Như vậy đi, hết giờ làm, tôi với cô đến bệnh viện một chuyến, thứ nhất, hãy nói lời xin lỗi với giám đốc Lý, thứ hai, để thăm dò ý của ông ta."

"Tôi không đi." Nhớ tới khuôn mặt đáng ghét của ông ta, Dung Ân đã thấy buồn nôn.

"Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, Dung Ân, ngộ nhỡ cô thật sự ngồi tù, người nhà cô phải làm thế nào?"

Chẳng mấy khi tâm tình tốt một chút, trong chốc lát đã trở nên lo lắng nghiêm trọng. Mặc dù Dung Ân không muốn, nhưng khi hết giờ, cô và Lý Hủy vẫn đến bệnh viện kia.

Sau khi hỏi thăm y tá, hai người đi thang máy lên tầng năm. Lý Hủy đi trước, nhìn ngó bảng tên bệnh nhân bên trái ngoài phòng bệnh.

"Các người tìm ai?" Một người phụ nữ ăn mặc lịch sự, khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng sau lưng hai người.

"À, tôi muốn hỏi thăm, bệnh nhân trong phòng này đâu? Đã xuất viện rồi sao?"

Người phụ nữ kia nghe xong, vội vàng bước qua hai người, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, Dung Ân ghé đầu nhìn vào, quả nhiên không có ai.

"Bác sỹ, bác sỹ ——" Lúc này, người phụ nữ lại giống như nổi điên túm lấy một bác sỹ trực ban trên hành lang: "Chồng của tôi đâu? Tại sao tôi không thấy ông ấy?"

"Phu nhân, bà đừng vội..."

"Ông ấy đâu? Ông ấy không thể tự mình rời khỏi đây, các người mang ông ấy đi đâu rồi?"

Tình huống trở nên hỗn loạn, cách đó không xa, một vài người đàn ông cường tráng đi tới, Dung Ân thấy thế, vội vàng nắm tay Lý Hủy, không tiếng động rời đi.

Bước vào trong thang máy, cô vỗ vỗ ngực: "May quá chúng ta đi nhanh, mấy người kia chắc là vệ sỹ..."

Chưa nói xong, thang máy đã dừng lại ở tầng bốn: "Lùi lại đi, tránh đường nào, đẩy vào trong."

Theo tiếng hô to, mấy y tá vội vàng hỗ trợ đẩy chiếc xe chở người bệnh chen vào, có một bệnh nhân đang nằm trên tấm ga màu trắng, trên đó tất cả đều là máu. Lý Hủy sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vội vàng nắm tay Dung Ân.

Máu từ mũi bệnh nhân đó liên tục chảy ra, từng mảng từng mảng máu lớn trào ra, tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng. Y tá căng thẳng chìn chằm chằm con số thang máy đang giảm xuống, đầu bệnh nhân phải dựa vào người của Lý Hủy và Dung Ân, ánh mắt Dung Ân vô tình liếc qua, lại thấy được một khuôn mặt đầy vết thương.

Cho dù vậy, chỉ cần liếc mắt một cái cô vẫn có thể nhận ra người đó là giám đốc Lý.

Lý Hủy nhắm chặt mắt không dám nhìn, Dung Ân làm như không thấy quay đầu sang hướng khác, chỉ có điều trái tim đập liên hồi, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giám đốc Lý như đang hấp hối, sau khi ho khan mấy tiếng, miệng bắt đầu hộc máu.

Thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, ý tá vội vàng kéo xe chở bệnh nhân ra ngoài, đẩy về phía cửa phòng cấp cứu.

"Đen đủi quá đi mất." Hai chân Lý Hủy mềm nhũn, cả người dựa vào cánh tay Dung Ân: "Tôi không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ cần thấy máu là choáng."

"Dung Ân?" Thấy cô mãi không nói lời nào, Lý Hủy tưởng cô cũng bị dọa.

Lay mạnh cánh tay cô, Dung Ân mới hoàn hồn: "Chúng ta mau về nhà thôi."

"Ừ, chỗ này không thể ở lâu."

Ra đến cửa bệnh viện, nhà Lý Hủy ở gần đây. Dung Ân vốn định mời Lý Hủy ăn cơm tối, nhưng sau khi chứng kiến một màn vừa nãy, ai còn nuốt trôi, thế nên ai về nhà nấy.

Dung Ân càng nghĩ càng thấy không đúng, lúc vừa đi đến bến chờ xe bus, điện thoại di động đã đổ chuông.

"Ân Ân, em đang ở đâu?"

"Việt, em đang ở cổng bệnh viện thành phố."

Anh ta hơi dừng lại: "Em đến đấy làm gì?" Thanh âm đã hơi tức giận.

Dung Ân biết, nếu cô nói là đến xin lỗi giám đốc Lý, chắc chắn Diêm Việt sẽ tức giận: "Không có gì, có một đồng nghiệp của em bị ốm, em đưa cô ấy về nhà, vừa hay nhà cô ấy gần bệnh viện, nên em dẫn cô ấy đi khám xem thế nào."

"Ừm, em cứ ở đó, mười phút nữa anh đến đón em."

Trong lòng Dung Ân cũng có chuyện muốn hỏi anh ta: "Vâng."

Diêm Việt ước chừng thời gian rất chuẩn, khi Dung Ân lên xe, anh ta lấy từ ghế sau một con chuột túi lông xù màu xám đưa cho cô: "Quà sinh nhật còn nợ em."

Đây là lời hứa mà anh ta chưa kịp thực hiện, Dung Ân ôm chặt: "Anh còn nhớ ư?"

Anh ta xoa đầu cô: "Ngốc ạ, những lời anh đã nói, tất nhiên anh sẽ nhớ."

Màn đêm dần buông xuống, Diêm Việt dẫn cô đến khách sạn Ma Thiên, chọn một phòng nhỏ trang nhã. Gọi món ăn xong, anh ta bảo người phục vụ đứng chờ ngoài cửa, không muốn có người khác quấy rầy khoảng thời gian riêng tư giữa hai người.

"Việt." Dung Ân nhìn một bàn đầy thức ăn, nhưng không muốn ăn: "Ở bệnh viện thành phố, em nhìn thấy giám đốc Lý."

Diêm Việt ngồi cạnh cô trên ghế sô pha, loại rượu hồng hảo hạng đúng là tỏa ra ánh sáng khác biệt, anh ta khẽ nhấp một ngụm: "Lão ta vẫn chưa chết?"

Dung Ân lạnh sống lưng, tay phải cô vội cầm lấy cổ tay Diêm Việt: "Việt, chẳng lẽ là anh làm thật sao?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, khóe miệng của anh ta nhếch lên: "Người như vậy không đáng chết sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui