Dục Vọng Đen Tối

Dung Ân rõ ràng nhìn thấy mặt Nam Dạ Tước biến thành khủng bố dữ tợn dưới ánh đèn,, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm như La Sát ẩn hiện trong đêm tối, cặp lông mày nhíu lại như một đường kiếm, giọng nói của anh nặng nề mà tỉnh táo, “Phi Vũ, cô ở đâu?”

“Tước, làm sao bây giờ, hu hu….bà ta nằm ở chỗ kia không nhúc nhích, nhất định là chết rồi….”

“Phi Vũ!” Nam Dạ Tước đáy mắt lạnh như băng, thanh âm phát ra hoàn toàn từ trong cổ họng rống lên, Dung Ân thấy hắn gân xanh đều nổi hết trên cổ, khẳng định là hết sức khẩn trương, “Mau, tìm bảng tên đường, nói cho tôi biết vị trí cụ thể của cô!”

Bên đầu dây bên kia, Hạ Phi Vũ vội vàng bò dậy, Nam Dạ Tước vội kéo khăn tắm ngay hông xuống, tùy tiện lấy quần áo ra khỏi tủ. Dung Ân chân trần đứng ở bên cạnh, “Tước, em ở đường Tiêu Lâm, nơi này đèn đường rất hiếm, cũng không có người nào…”

“Cô thế nào mà lại đi đến nơi quỷ quái kia, được, cô đứng ở đó đừng đi đâu, tôi sẽ tới ngay…”

Hạ Phi Vũ bị dọa đến sợ hãi, nói chuyện giọng to bất thường.

Nam Dạ Tước cúp điện thoại, vội vàng mặc nhanh quần áo, đang lúc loay hoay chỉnh sửa lại dây lưng. Dung Ân đứng bên cạnh, trước im lặng bây giờ cũng mở miệng, ánh mắt cô bình thản như nước, “Nam Dạ Tước, Hạ Phi Vũ đụng chết người phải không?”

Anh đang cài dây lưng vội ngẩng đầu lên, “Ân Ân, em nói cái gi?”

“Tôi nghe được hết,” Dung Ân khóe miệng khẽ nhếch lên, cô đem thân thể chui vào chăn, hai đầu gối cong lên, hai tay ôm lấy đầu gối, “Anh phải đi thu dọn tàn cuộc cho cô ta à? Nam Dạ Tước, đó chính là một mạng sống, như vậy mà lại chết dưới bánh xe của Hạ Phi Vũ, thế nào? Anh muốn thay cô ta giấu giếm sao? Tay đã nhuộm máu có thể tẩy hết được sao?”

Nam Dạ Tước vừa mặc xong áo sơ mi, áo màu đen mẫu mới của Armani, anh vén tay áo lên, mắt sáng như đuốc, sắc bén nhìn chằm chằm về phía Dung Ân, “Ân Ân, nhớ cho kỹ, em không nghe thấy gì hết!”

“Tôi không phải kẻ điếc.” Môi cô nâng lên giễu cợt, Nam Dạ Tuớc muốn thay cô ta hủy diệt chứng cứ phạm tội ư, cô lại lần nữa cười giễu cợt, “Nhưng đây là một mạng ngừơi đấy”

Đối mặt với sự trách cứ của cô, anh không nói gì nữa, có thể là đã quen với sự tình như vậy, tự bản thân anh đã có phương thức xử lý chuyện này. Sau khi mặc quần áo xong, cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài. Đến cửa, bóng dáng cao lớn của anh đổ dài tại ngưỡng cửa, “Em cứ ngủ trước đi, nếu cảm thấy sợ, tôi sẽ nói Vương Linh lên đây cùng với em”.

Anh vẫn đứng im không nhúch nhích, có vẻ như không yên lòng, Dung Ân vẫn duy trì một tư thế, “Anh cứ lo quản tốt chuyện của mình đi”

Nam Dạ Tước trên tay cầm thật chặt di động, anh rời khỏi cửa, đem cửa phòng đóng lại.

Dung ân bước chân trần đi ra khỏi phòng ngủ. Trên ban công, phủ đầy một tầng mỏng manh lá cây bạch quả, có chút nhột chân, cô hai tay vịn ở lan can, mắt nhìn theo Nam Dạ Tước leo lên chiếc Porsche màu bạc lao ra khỏi cửa chính, tốc độ rất nhanh, tựa như xé gió mà đi, đèn sau chỉ còn là hai chấm nhỏ mất hút trong không gian, tiếng động cơ xe gầm rú đinh tai nhức óc thật lâu bên ngoài Ngự Cảnh Uyển.

Gió lạnh ùa tới, khẽ lay động mái tóc dài của Dung Ân, cô nhìn ra thật xa, cho đến khi xe của Nam Dạ Tước hoàn toàn mất hút, lúc này mới quay trở lại phòng ngủ.

Đường Tiêu Lâm buổi tối gần như không có người lui tới.

Hạ Phi Vũ cũng không biết bản thân mình vì sao lại chạy vào con đường này. Xe của Nam Dạ Tước tăng tốc cực nhanh, cô chỉ cần nhấn nhẹ chân ga xe liền vọt lên phía trước, đôi mắt cô cay xè, tay phải đánh lái, tay trái không ngừng lau nước mắt. Cô đã từng tưởng rằng cô và Nam Dạ Tước hợp với nhau nhất, anh sở dĩ không tiếp nhận cô, là vì trân trọng cô, cô cho rằng đối với anh cô hoàn toàn khác với những người con gái khác.


Nhưng tối nay, cô đã tràn đầy tự tin như vậy, nhưng không ngờ anh lại nhất quyết đẩy cô ra.

Hạ Phi Vũ nhấn mạnh chân ga, hoàn toàn không phát hiện đã đi ra khỏi quốc lộ. Trong lòng cô chất đầy oán hận dành cho Dung Ân, hận đến xương tủy.

Cô ta rõ ràng đã rời khỏi cuộc sống của Nam Dạ Tước, vì sao lại còn quay trở về?

Nhớ tới cô ta cùng Bùi Lang trong tấm hình kia, Hạ Phi Vũ càng cảm thấy lồng ngực thêm bức bối, cô hận mình lúc đó đã quá tùy tiện, không chịu suy nghĩ kỹ nên làm ọi việc đến cớ sự này, cô càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều, hai tay thậm chí bắt đầu đánh lên tay lái.

Lối vào con đường phía trước, phàm là tài xế thông thuộc đường cũng đều cho xe chạy chậm lại, đường này đèn đường đều hỏng, buổi tối căn bản là sẽ không thấy được người phía trước. Hạ Phi Vũ lao nhanh lên trước không nghĩ tới ngay lúc đó có người lao ra, đến khi kịp phản ứng thì người đó đã bị tông xa hơn chục thước. Cô vội đạp thắng, nhưng vì quán tính nên xe trượt một quãng dài, đến khi dừng hẳn lại thì bánh xe dường như đã cán qua trên người kia một đọan.

Phía trước đầu xe biến dạng, thân xe lốm đốm vết máu tươi, người bị đụng chính là một lão bà, Hạ Phi Vũ thật vất vả mới mở được cửa xe, hai chân run run, tay phải vịn thành xe tiến lên phía trước.

“A-a-“ cô bị dọa sợ đến mức thét lên chói cả tai, đằng kia lão bà đang nằm ngang ở bánh trước của xe, bộ dạng hình như đã tắt thở, hai con mắt mở to như hai quả chuông đồng, chết không nhắm mắt.

Dưới cơ thể, vết máu tạo thành vũng lớn chảy ra ngòai, thấm ướt cả một khỏang đường khô ráo.

Lúc này, chỉ có duy nhất ánh sáng từ hai bóng đèn xe, chiếu thẳng vào khuôn mặt bà lão trắng bệch không còn giọt máu. Gió thổi từng cơn, kinh khủng cực kỳ, nghe như là tiếng kêu gào, than khóc, lúc lại giống như tiếng khóc nỉ non ai oán của đứa trẻ, lởn vởn xung quanh thân Hạ Phi Vũ.

Chiếc Ferrari màu bạc phóng điên cuồng trên đường quốc lộ, tạo thành một vệt sáng trên đường. Nam Dạ Tước không lo lắng mình xảy ra chuyện gì, vì tài nghệ lái xe của anh có thể so với tay đua chuyên nghiệp, đồng hồ và hệ thống định vị trên xe đều chỉ rõ đường Tiêu Lâm ở cách đó không xa, anh đạp mạnh chân ga, tiến vào góc chết trên đường không thèm nhìn gương chiếu hậu.

Hạ Phi Vũ đang co rúc ngay bên cửa xe, nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng động cơ xe thì cả người sợ hãi ôm chặt thành một khối, miệng cứ vậy thì thầm liên lục “Làm sao bây giờ, bị người khác phát hiện rồi, hu hu…. Tước, tước…”

Nam Dạ Tước mắt liếc nhìn toàn bộ khung cảnh, anh nhanh chóng đem xe cập sát vào lề đường “Phi Vũ, cô ở đâu?”

Hạ Phi Vũ nghe tiếng Nam Dạ Tước, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng đôi chân mềm nhũn không còn chút sức lực, đôi tay cô níu ở cửa xe mà đứng lên, lảo đảo hướng về phía Nam Dạ Tước mà chạy tới “Tước, cuối cùng anh cũng đến”

Anh ôm cô vào trong ngực, tầm mắt liếc về hướng vết máu trên đường, xem ra là không thể cứu sống được.

Bàn tay anh ở sau đầu cô vỗ nhẹ, cằm để trên đỉnh đầu Hạ Phi Vũ, nhẹ giọng trấn an, “Không sao, không sao…”

A Nguyên sau đó liền chạy tới, bình tĩnh xem xét bốn hướng, sau khi xác định không có thíêt bị ghi hình, liền tiến lên phía trước nói “Đại ca, anh cứ đi trước, nơi này giao cho em xử lý”

“Mau đem nạn nhân vào bệnh viện, có thể cứu sống hay không, phải thử qua một lần”. Nam Dạ Tước tay ôm chặt hai vai Hạ Phi Vũ, dìu cô đến trước đầu xe đang đỗ ngay đó, “Chú ý, đem tất cả các dấu vết xử lý cho sạch sẽ, đừng để sót lại manh mối nào”

“Đại ca yên tâm”. A Nguyên đem theo mấy người đều là tâm phúc, hắn đi đến phía trước, đem đèn xe tắt đi. Nam Dạ Tước sau khi cài dây an toàn cho Hạ Phi Vũ, liền lái xe nhanh chóng rời đi.


Dung Ân cả đêm không có chợp mắt, mí mắt mỏi nhừ, cô cảm thấy có chuyện không tốt đang xảy ra. Dưới lầu rất yên tĩnh, cho đến khi trời sáng hẳn, Nam Dạ Tước cũng chưa trở về.

Thời điểm buổi sáng, gió thổi rất to, tối hôm qua Dung Ân cũng không đóng kín cửa sổ, rất nhiều lá khô theo gió thổi bay vào trong phòng ngủ, cô ngồi xuống ngay cạnh cửa, nhặt lên từng chiếc lá vàng khô để vào lòng bàn tay rồi thả xuống từng chiếc một.

Cô bước xuống lầu ngay lúc Vương Linh đang tất bận chuẩn bị bữa sáng “Dung tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị gần xong rồi.”

“Vương Linh, không cần vội, tôi không đói”. Cô đi về phía phòng khách, thuận tay cầm lấy điều khiển từ xa đem mở ti vi. Trên màn hình đang phát bản tin thời sự buổi sáng, Dung ân ngồi co hai chân, nhận lấy ly sữa tươi từ tay Vương Linh.

“Sau đây là bản tin đặc biệt, vào lúc 3h rạng sáng hôm nay bệnh viện thành phố tiếp nhận một ca cấp cứu là một lão bà tầm khoảng 60 tuổi, nhưng được xác nhận là tử vong trước đó do tai nạn xe cộ. Vụ tai nạn xảy ra ở khu vực đường Tiêu Lâm, vì đoạn đường này không có thiết bị ghi hình và toàn bộ dấu vết của vụ việc đã bị dọn dẹp sạch sẽ, nên cảnh sát hiện thời vẫn chưa xác định được danh tính của tài xế gây tai nạn. Nếu như có người nào chứng kiến được vụ tai nạn trên, xin hợp tác với cảnh sát để cung cấp lời khai. Ngoài ra, hiện nay thân nhân của người bị nạn vẫn chưa xuất hiện, hy vọng sau khi xem xong bản tin này, nhanh chóng đến bệnh viện thành phố để…”

Hình ảnh tiếp theo trên màn hình chính là bà lão gặp nạn, Dung Ân cảm thấy hai tay không còn chút sức, cả ly sữa cứ như vậy rớt xuống đùi cô.

Trong hốc mắt cô chứa đầy nước mắt, đồng thời hai tay run lẩy bẩy, móc nửa ngày mới lấy ra được điện thoại di động, ngón trỏ ấn ở bàn phím hồi lâu, nhưng không thể bấm chính xác được dãy số mà cô muốn gọi. Nước mắt rơi lã chã trên màn hình điện thoại, cô vội vàng lau đi, phải mất một hồi lâu cô mới bấm gọi đi được, nhưng phía đầu dây bên kia cũng chỉ vọng lại tiếng trả lời lạnh băng của tổng đài “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm ngưng sử dụng”

Làm thế nào bây giờ, cô ấy đã tắt máy không thể nào liên lạc được.

Dung Ân vội vàng đứng dậy xông ra ngoài, đúng lúc Nam Dạ Tước đang đẩy cửa bước vào, hai mắt anh ửng đỏ, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Em đi đâu?”

“Chát-“ Một cái tát hung hăng nhằm ngay mặt anh, lòng bàn tay Dung Ân nóng rát, nước mắt lã chã rơi xuống.

Nam Dạ Tước hơi giật mình, trên khuôn mặt anh hằn rõ dấu 5 ngón tay của cô, cái tát này ngay cả người đang bận rộn ở phòng bếp là Vương Linh cũng nghe thấy, vội vàng chạy tới, chứng kiến cảnh tượng hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, cũng không tiện nói gì nên đành lui xuống bên cạnh.

Anh tính mở miệng, nhưng Dung Ân liền tay nắm thành đấm cứ vậy liên tục đấm tới ngay ngực anh, “Các người không phải là con người! Nam Dạ Tước, đó là bà của Tư Cần, người chết rồi, chính là bị Hạ Phi Vũ đụng chết, anh cho rằng tiền có thể giải quyết tất cả mọi chuyện sao? Đây chính là người thân duy nhất của Tư Cần, các người vẫn là người sao?”

Nam Dạ Tước lúc này chộp lấy hai cánh tay đang vung loạn xạ của cô “Tư Cần là ai?”

Dung Ân hai mắt đỏ ngầu, thật là chuyện đáng buồn biết bao, ngay cả Tư Cần là ai mà hắn cũng không biết. Cô dùng sức đẩy Nam Dạ Tước ra, khuỷu tay chợt đụng bả vai, anh vội nghiêng người khống chế cổ tay cô, “Em đi đâu?”

Dung Ân dùng sức hất mạnh, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, như một con thú rống lên “Tư Cần chính là cô gái ở Cám Dỗ đã bị anh cho người cưỡng bức, Hạ Phi Vũ đã phá hủy cô ấy, bây giờ còn hại chết bà của cô ta. Tôi đi đâu ư, tôi đi nhặt xác, chẳng lẽ có thể để cho bệnh viện tùy tiện hỏa táng hay sao?”

Cô lao đi ra ngoài, Nam Dạ Tước vội ôm lấy hông của cô “Ân Ân, bình tĩnh một chút”


“Anh bảo tôi phải bình tĩnh thế nào?” Dung Ân nghiêng đầu ngay bả vai anh dùng sức cắn mạnh. Bị đau, hai tay anh buông lỏng, cô thừa dịp bước lên phía trước.

Nam Dạ Tước sải bước vượt qua, kéo mạnh tay cô “Ân Ân, tôi đi chung với em”

Dung Ân đứng lại, yên lặng quay đầu liếc nhìn anh, “Anh thật vất vả dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết ở hiện trường, thay cô ta tiêu hủy chứng cứ phạm tội. Nam Dạ Tước, anh không sợ lúc này xuất hiện sẽ gặp phải phiền phức sao?”

Giọng điệu của cô, không phải như lời nói có vẻ như quan tâm, mà thật ra lại chứa đầy sự châm chọc nhắm vào người hắn, châm chọc hắn không có chuyện ác nào mà không làm, phai mờ lương tâm, châm chọc hắn không phải con người!

Nam Dạ Tước nắm chặt tay cô không buông, hai người cùng im lặng, môi anh mím lại thành một đường mỏng, thần sắc lộ rõ vẻ mệt mỏi, nắm tay cô đi nhanh về hướng chiếc xe thể thao đang đậu trong vườn.

Trên đường, Dung Ân cũng không có biểu hiện tức giận, cô chỉ cuối thấp đầu, thần sắc trên mặt bị tóc che phủ hoàn toàn. Nam Dạ Tước chỉ thấy được hai vai cô nhẹ run run, anh phiền não nắm chặt tay lái, gương mặt điển trai kéo căng.

“Bà nội là một người tốt…” Dung Ân nghẹn ngào, mắt sưng đỏ. “Tôi thường đến nhà Tư Cần, Bà nội biết hai chúng tôi thích ăn sủi cảo, mỗi lần tối đến đó, bà đều gom góp tiền bán lon để làm sủi cảo cho ăn. Bà rất hiền lành, tôi từ nhỏ đã không có bà nội… Từ đó về sau, tôi bắt chước Tư Cần đều gọi là bà nội,” Dung Ân hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, tiếng khóc mơ hồ “Nam Dạ Tước, bây giờ… Bà nội không còn nữa, Tư Cần làm sao tiếp tục kiên trì phấn đấu… Cô ấy có thể sống vì ai nữa?”

Nam Dạ Tước không nói gì, ẩn trong mái tóc đôi chân mày của anh khẽ nhướn tựa 1 đường kiếm trên khuôn mặt anh tuấn.

Bên trong xe bầu không khí ngột ngạt, buồn bực khiến cho cơ thể khó chịu, Nam Dạ Tước vội mở cửa sổ, y phục của anh vẫn còn chưa kịp thay, loại cảm giác này khiến anh thấy không thoải mái. Anh nắm tay Dung Ân đang từ trên đầu gối kéo lại gần mình, cô vội tránh đi, dùng sức hất bàn tay anh ra khỏi người cô.

Anh phiền não không dứt, chỉ đành phải tăng thêm ga, phóng xe đi nhanh về hướng bệnh viện thành phố.

Bà nội của Tư Cần đã bị đưa vào nhà xác, chỉ có một chiếc giường màu trắng được đặt bên trong làm cho khung cảnh càng phát ra vẻ cô đơn. Nam Dạ Tước không vào trong mà chỉ đứng ở trước cửa hút thuốc, mặc kệ biển báo cấm được treo ngay trên đỉnh đầu anh. Mặc dù y tá muốn đi tới ngăn hành động của anh lại, nhưng vừa nhìn thấy người này ánh mắt hung dữ thì ai còn dám đứng ra để bị mắng?

“Bà nội – bà nội-“ Dung Ân gục ở bên thi thể, trên suốt đoạn đường đi cô cố gắng liên lạc với Tư Cần, nhưng vẫn không thể nào gặp được, chẳng biết cô ấy hiện giờ ở đâu.

“Bà nội, tỉnh lại đi”. Dung Ân thật sự xem bà chính là bà nội ruột của mình, cô nhớ lại nụ cười hiền lành của bà, nhớ những lúc bà gói sủi cảo, nhớ cả những lúc cô cùng Tư Cần đưa bà đi dạo đường phố. Bác sĩ nói bà lúc ra đi không có đau đớn gì, vì tử vong ngay lập tức. Dung Ân nghe vậy, cô cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn, tử vong tại chỗ, như vậy có thể tưởng tượng được lúc đó lực đụng mạnh đến như thế nào.

Bà nội, ngay lúc xe kia đụng phải, bà chắc chắn cũng rất sợ phải không?

Người trông chừng nhà xác không cho Dung Ân có dư dả thời gian để tạm biệt bà, cô đi ra khỏi nhà xác, ngồi xuống băng ghế dài bên ngoài.

Nam Dạ Tước đứng ngay bên cạnh cô, Dung Ân cúi thấp đầu, đôi tay nắm chặt. Anh nhìn trên mu bàn tay nắm chặt của cô, từng vệt mạch máu vì không chịu nổi áp lực mà vỡ ra nổi rõ trên da thịt trắng nõn của cô, nước mắt từng giọt rớt ở bên chân, cô cắn răng nén lại tiếng khóc, nhưng càng đè nén, lại càng xoáy sâu vào trong tai của Nam Dạ Tước. Anh ngón tay kẹp đầu thuốc lá, một chân để ở vách tường, bên ngoài nhà xác ánh đèn sáng rực hắt vào khuôn mặt của anh. Vì sao mỗi lần mối quan hệ của anh và Dung Ân tiến lên được một bước nhỏ, liền ngay tức khắc gặp chuyện không may, làm cho bọn họ phải quay trở lại điểm xuất phát, hoặc là lui xa hơn nữa?

Khói thuốc thiêu đốt đến tận cùng, nóng đến ngón tay.

Nam Dạ Tước đi tới ngồi xuống kế bên Dung Ân, tay phải ôm bờ vai của cô, anh muốn cô có thể dựa vào lòng mình, nhưng cô căn bản không muốn tiếp nhận những đụng chạm của anh nên đứng dậy, Nam Dạ Tước vì vậy cũng chỉ có thể bỏ tay xuống “Tôi đi rửa tay”

Dung Ân dùng nước lạnh rửa sạch mặt, mắt vẫn còn rất đau, đầu choáng váng, cô cứ vậy lấy tay lau qua loa rồi lấy điện thoại di động ra.

Khi đã phần nào tỉnh táo, không còn sợ do run rẩy mà bấm sai số, ngón tay cô bấm một dãy số gọi đi ra ngoài.

“Alo, Xin chào”


Dung Ân nắm chặt điện thoại di động, giọt nước theo sợi tóc chảy vào cần cổ cảm giác lạnh cóng, mỗi tế bào cũng co lại thật chặt, để van xin ấm áp “Alo…” Giọng cô hơi run nhưng lại hết sức tỉnh táo, “Tôi muốn báo án…”

Nước mắt đọng trên đôi mi dày của cô chỉ chực muốn trào ra, cô trợn to hai mắt mặc dù đôi mắt vô cùng đau nhức, “Các người có thể khiến cho cô ta đền mạng không? Có thể không? Nhất định phải khiến cho cô ta đền mạng!”

“Tiểu thư, cô bình tĩnh chút, tình huống cụ thể chúng tôi đã ghi lại trong hồ sơ…”

Dung Ân cúp điện thoại di động, rửa mặt, lúc này mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Nam Dạ Tước vẫn đang hút thuốc, cô nhìn thấy trên mặt của hắn đầy u sầu, trên đất tàn thuốc rơi vãi rất nhiều.

Dung Ân bình tĩnh đi đến trước mặt anh, Nam Dạ Tước ngẩng đầu lên, râu mọc lởm chởm trên cằm, bộ dáng của anh trước đây chưa từng nhếch nhác như vậy. Cô đứng rất gần anh, gần đến độ cơ hồ mũi có thể cạm vào nhau, cô quên hết căn bệnh trên người, đôi mắt trong veo mở to, lạnh lùng nói “Nam Dạ Tước, tôi đã báo cảnh sát, Hạ Phi Vũ phải nhận được trừng phạt thích đáng.”

Như dự đoán, cô nhìn thấy được đáy mắt anh trào lên những đợt sóng giận dữ, mãnh liệt vô cùng, che giấu bên dưới đó là những tảng đá ngầm đang va chạm vào nhau. Nam Dạ Tước nheo mắt, đụng vào bả vai Dung Ân mà bước ra ngoài.

Tay hai người phớt qua nhau, khi sắp bước qua, Dung Ân xoay người kéo tay Nam Dạ Tước. Người đàn ông dừng chân, bóng dáng cao lớn quay lại, bóng đen bao phủ ở đỉnh đầu Dung Ân

“Nam Dạ Tước, nếu như anh giúp cho Hạ phi Vũ, tôi thật sự sẽ hận anh.”

Cổ anh nuốt xuống, tựa hồ có chút khó xử, “Ân Ân, nếu đổi lại là em, tôi sẽ càng….”

“Nam Dạ Tước,” cô cắt lời “Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra với tôi. Nếu tôi có rơi vào trường hợp như vậy, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm, tôi sẽ đi tự thú, và sẽ chuộc tội của mình.”

Anh nhìn cô với ánh mắt trong suốt, Dung Ân đáy mắt đầy bi thương anh nhìn rất rõ… Nam Dạ Tước trước đến giờ không cảm thấy những chuyện này có gì phiền toái, đối với cuộc sống của anh chưa bao giờ có cụm từ đền mạng, nhiều lắm chính là tốn chút ít tiền, nếu không được, liền trước sau chuẩn bị. Anh không có nghĩ tới, tổn thương tính mạng người khác thì phải chuộc tội…

Dung Ân biết cùng hắn nói chuyện cũng không thông, cô buông tay ra, trong mắt lộ ra một tia nhìn chán ghét và lạnh lùng, “Nam Dạ Tước, cứ dựa theo phong cách làm việc của anh mà giải quyết đi, nếu vậy tôi sẽ liền hận anh suốt đời”

Nói xong cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi bênh viện.

Cô đi dứt khoác như vậy, giống như là muốn bay lên.

Chọn lựa như vậy, một bên là Hạ Phi Vũ, một bên là Dung Ân.

Anh nếu như mặc kệ, Hạ Phi Vũ nhất định sẽ gặp phiền toái, còn nếu quản, thì ngay lập tức cũng đừng nghĩ đến có thể nắm tay Dung Ân được nữa.

Nam Dạ Tước bước tới cửa, ánh mặt trời gắt gao chiếu vào xuyên thấu qua hình chữ thập trên nóc bệnh viện. Dung Ân đã đi ra khỏi bệnh viện, đang ở trên đường cái đón xe.

Nam Dạ Tước cảm thấy trong mắt hơi xót, trong lòng giống như bị kích động rất lớn, cô nếu như vậy mà đi, anh còn có thể lại tìm cô trở về không?

Nghĩ đến đây, anh liền sải bước đuổi theo về phía Dung Ân.

Sự lựa chọn này, anh không cần do dự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận