Quê của Hà Thanh Miên không quá xa thành phố Lăng Âm, đi đường cao tốc chỉ mất một giờ.
Ngay khi bước vào làng sẽ thấy ngay mấy tòa nhà hai tầng kiểu phương Tây, hầu hết gia đình nào cũng vậy.
Lâm Linh Linh vừa xách túi vừa tâm niệm: "Điều kiện không tồi! Vậy mà còn bắt con gái của mình đi làm loại chuyện như vậy! Thật không bằng cằm thú!"
Phó Diễm thấy có ông cụ đang hóng mát, chủ động thăm hỏi: "Ông cụ, cho hỏi nhà họ Thẩm ở đâu vậy?"
"Nhà ở phía trước đó!"
"Cảm ơn ông!"
Lâm Linh Linh không rõ nội tình, hỏi: "Không phải tới nhà Hà Thanh Miên sao? Sao lại tìm nhà họ Thẩm?"
Vạn Vân liếc Phó Diễm: "Cậu đang nghi ngờ..."
Phó Diễm gật gật đầu, tiếp tục đi tới.
Lâm Linh Linh vác chiếc túi lớn sau lưng, gian nan đi theo, thầm mắng trong lòng: Phó Diễm, anh con mẹ nó không phải người! Không biết giúp con gái xách túi!
Tuy nhiên, Phó Diễm không biết nội tâm cô đang hoạt động như thế nào.
Lúc này hắn chỉ tâm tâm niệm niệm với vụ án, làm sao có thể quan tam Lâm Linh Linh đang nghĩ gì?
Phó Diễm gõ cửa nhà họ Thẩm, ra mở cửa là một cậu bé đáng yêu, chạy vào trong hết lên: "Mẹ ơi! Có khách nè!"
"Tới đây tới đây!" Ra chào đón là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy ba người xa lạ, trong lòng không khỏi bắt đầu lẩm bẩm.
Phó Diễm không muốn nói nhảm với họ nên trực tiếp rút thẻ cảnh sát ra: "Cảnh sát đang xử lý vụ án, mong dì phối hợp."
Người phụ nữ trung niên thấy vậy lập tức hoan nghênh họ tiến vào, rót trà, kính cẩn nói: "Đồng chí cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trên đường tới đây, Phó Diễm đã nhờ Lâm Linh Linh điều tra thông tin dân cư ở quê Hà Thanh Miên, có một hộ họ Thẩm, hai vợ chồng và hai đứa trai gái."
Lớn tuổi rồi mới sinh cậu con trai, nhưng con gái Thẩm Nan đã mất tích.
"Thẩm Nan là con gái của dì đúng không?" Phó Diễm nói thẳng vào vấn đề.
Vừa nghe nói có liên quan đến Thẩm Nan, khuôn mặt thân thiện của người phụ nữ trung niên lập tức lãnh đạm, giọng điệu cũng lạnh như băng: "Chúng tôi không liên quan gì đến nó nữa, nếu đồng chí cảnh sát đang tìm nó, vậy tìm nhằm chỗ rồi.
Chúng tôi với nó đã đoạn tuyệt quan hệ, chúng tôi cũng không biết nó đang ở đâu."
Mặc dù Lâm Linh Linh không biết tại sao Phó Diễm lại đích thân đến đây để điều tra Thẩm Nan, nhưng cô chắc chắn rằng nó có liên quan đến vụ án xác chết nữ ở Lăng đại.
Đã thấy qua một cặp cha mẹ Hà gia vô nhân đạo, không ngờ lại thêm một cặp thờ ơ, Lâm Linh Linh bốc hỏa: "Tại sao Thẩm Nan lại đoạn tuyệt quan hệ với bà?"
Người phụ nữ trung niên nhìn qua rất không thích thậm chí là chán ghét Thẩm Nan, hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi này: "Đồng chí cảnh sát, đây là chuyện của gia đình chúng tôi, mấy người cũng muốn quản sao?"
Lâm Linh Linh thực sự muốn ném cái túi lớn của mình vào người phụ nữ này rồi đập chết bà ta!
Phó Diễm bình tĩnh đến lạ thường, cái gì cũng không hỏi.
Nhưng thật ra, ánh mắt của hắn vẫn luôn hướng về phía đứa con trai út của nhà họ Thẩm.
"Nào, lại đây! Chú cho con ăn kẹo!" Đứa nhỏ vừa nghe có đồ ăn ngon, gót chân nhỏ lộc cộc đạp lên trên mặt đất, chạy tới chỗ hắn, ngọt ngào kêu "Chú".
Phó Diễm xoa xoa bóp bóp khuôn mặt mập mạp của bé, hỏi: "Tiểu gia hỏa mấy tuổi rồi?"
Đứa bé cầm kẹo, mơ hồ không rõ nói: "Năm...!năm tuổi ạ...."
Người phụ nữ trung niên thấy con trai chạy lại, vui vẻ ra mặt: "Hi Hi đừng quấy rầy chú, lại chỗ mẹ này."
Đứa bé nhào vào trong vòng tay mẹ, người phụ nữ trung niên càng nhìn càng yêu, hôn lên trán bé một cái.
Lâm Linh Linh cười nhạo một tiếng.
Phó Diễm lấy điện thoại ra, bên trong có một bức hình không biết lúc nào chụp lén tiểu Thẩm, hỏi: "Đây là Thẩm Nan phải không?"
Người phụ nữ trung niên cầm lấy điện thoại, nhìn nửa ngày, còn không bằng đứa nhỏ mở miệng đã gọi "Chị", cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Ừ...!là nó..."
Phảng phất cũng tự thấy xấu hổ, buộc phải giải thích: "Hình như mấy năm gần đây nó trở nên xinh đẹp hơn rồi, còn để tóc dài, tôi còn chẳng nhận ra."
Phó Diễm mỉm cười nhìn bà chằm chằm.
Người phụ nữ trung niên không khỏi rùng mình, đưa mắt nhìn cảnh sát Vạn Vân bên cạnh.
Nhưng Vạn Vân có khí tức băng sơn, người phụ nữ trung niên không chỗ nào để mắt.
Phó Diễm tiếp tục hỏi: "Cô ấy có quan hệ tốt với Hà Thanh Miên không?"
"Hà Thanh Miên?" Người phụ nữ trung niên cố gắng tìm kiếm cái tên trong đầu: "À, tôi nhớ rồi, có phải là con gái của nhà họ Hà ngày xưa không?" Cả hai lúc còn nhỏ hay chơi với nhau, bây giờ thì tôi không biết nữa..."
Phó Diễm cất điện thoại, đứa bé vẫn dang tay ra như muốn gặp lại chị gái, viên kẹo trong miệng chưa tan hết, chỉ nói được vài câu: "Chị ơi...!kẹo..."
"Câu hỏi cuối cùng: Thẩm Nan rời nhà khi nào?"
Khi người phụ nữ trung niên nghe đây là câu hỏi cuối cùng, bà cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu hỏi cuối cùng này cũng không dễ trả lời.
Sau khi suy nghĩ một hồi, ngập ngừng nói: "Hình như là hồi...!hồi tốt nghiệp sơ trung..."
Phó Diễm đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vạn Vân nói với người phụ nữ trung niên: "Cảm ơn dì đã hợp tác."
Lúc người phụ nữ trung niên tiễn ba người đi, Phó Diễm dường như chợt nhớ ra cái gì đó, quay lại hỏi: "Thẩm Nan có tên hay biệt danh nào khác không?"
Người phụ nữ trung niên lắc đầu, phủ nhận.
Cửa "loảng xoảng" đóng lại.
Nhưng qua khe cửa vẫn nghe thấy tiếng bà cười đùa vui vẻ với con trai mình.
Lâm Linh Linh đảo mắt liếc Phó Diễm: "Làm như ai cũng thích đặt biệt danh như anh." Sau đó cô đeo túi sau lưng, bước ra khỏi thôn.
Phó Diễm giận tới mức đứng tại chỗ buông lời hung ác: "Con nha đầu chết tiệt này, càng ngày càng bành trường! Vụ án này kết thúc xem tôi có mở cuộc hợp phê bình cô hay không!"
Phó Diễm và Vạn Vân đang đi trên con đường nhỏ ở dưới quê, mặt trời chói chang đến nỗi mắt không mở ra được, đốt cháy đau cả da.
Không thể không nói, Lâm Linh Linh đem theo kem chống nắng là chính xác.
Nhưng Phó Diễm là một thằng đàn ông thô bạo, hắn sẽ không bôi kem chống nắng, đời này sẽ không.
Khi rời làng, Phó Diễm gặp lại ông cụ đang tận hưởng bóng râm, Phó Diễm lấy trong túi quần ra một điếu thuốc, đưa cho ông ấy một điếu.
Hai cái kẻ nghiện thuốc đứng dưới tàng cây hóng mát hút thuốc, thật là tự tại.
"Ông cụ à, ông có biết con gái của nhà họ Thẩm không?"
Ông cụ nghe vậy thì thốt lên: "Tiểu tử cậu hỏi đúng người rồi đó.
Con gái nhà họ Thẩm từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, đã làm được rất nhiều việc cho ông già này! Con bé rất quen thuộc với tôi! "
"Haizzz" Nói xong ông cụ liền thở dài: "Đứa nhỏ a Nan này thật đáng tiếc, đáng tiếc là một bé gái! Ở chỗ chúng tôi, nhà nào mà không muốn có con trai? Nhà họ Thẩm đã tốn không ít công sức để có được bé trai, nhưng ông trời dường như không thích họ, từ khi sinh a Nan thì không thể sinh thêm đứa nào nữa.
Vậy là dành dụm cả đời để lên thành phố lấy ống nghiệm sinh con trai..."
Điếu thuốc của ông cụ hết sạch, Phó Diễm châm một điếu khác cho ông và hỏi: "Vậy tại sao sau này a Nan không trở về nữa?"
"Cha mẹ con bé nhìn nó không vừa mắt, mặc kệ làm cái gì cũng là sai, nhẹ thì mắng hai câu, nặng thì đánh.
Ở nhà ai mà sống được!" Ông cụ trong mắt thương tiếc: "Hôm đó con bé bị đánh bầm dập, cả người đều xanh xanh tím tím, cũng không khóc.
Hôm đó nó tới báo với tôi nó phải đi, lạc phơi ngoài sân đã cất giúp tôi rồi.
Từ đó về sau tôi cũng không còn nhìn thấy con bé nữa..."
Phù Nhan dập tàn thuốc, giọng nói có chút khàn khàn: "Ông cụ, cảm ơn ông đã kể."
Phó Diễm đi về phía Vạn Vân, anh vẫn đang đứng đợi hắn bên ngoài chiếc xe jeep, ông cụ đứng dưới gốc cây liên tục thở dài: "Đứa nhỏ ngoan...!thật đáng tiếc..."
Vạn Vân thấy biểu tình của hắn, anh biết hắn đã nắm bắt được tình hình.
Phó Diễm ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đã ngả về tây: "Thời tiết ở Lăng Âm vẫn tốt hơn, ít nắng, không bị cháy đen."
Trên đường trở về thành phố Lăng Âm, Phó Diễm hỏi: "Tình huống bên cá phi lê với Áp tử như nào rồi?"
Không ngờ người trả lời lại là Vạn Vân: "Bọn họ nói hiện tại vẫn chưa có gì bất thường."
Cá phi lê với Áp tử đã thỏa thuận sẽ báo cáo công tác với ai: xét thấy trước mắt cảm xúc của lão Phật gia Linh Linh không ổn định, nên báo cáo với tảng băng tương đối ổn thỏa hơn, anh biết thì tương đương với việc Phó Diễm cũng biết.
Phó Diễm thuận miệng nói: "Bây giờ anh rất hòa hợp với người mới ha!"
Vạn Vân nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trên mặt kính hiện lên nụ cười nhẹ.
Ngay khi hắn chuẩn bị ra khỏi ngã tư đường cao tốc, cá phi lê vội vàng gọi báo cho Phó Diễm: "Phó đội! Có một nam sinh đội mũ lưỡi trai vẫn luôn đi theo Chu Chính Đức từ lúc ông ta lên lớp tới giờ, tôi thấy trong túi cậu ta hình như còn đem theo một con dao quân đội Thụy Sĩ"
"Khoảng bao lâu nữa mới tan học."
Cá phi lê nhìn thoáng qua đồng hồ: "Tiết này Chu Chính Đức giảng bài 90 phút, còn khoảng 30 phút nữa là hết tiết rồi."
Phó Diễm kêu Vạn Vân cúp máy, dẫm lên chân ga, chạy thẳng tới đại học Lăng Âm.
Cá phi lê và Áp tử đã nhìn chằm chằm Chu Chính Đức cả một ngày, bây giờ bọn họ cảm thấy cho dù Chu Chính Đức biến thành tro, bọn họ cũng có thể nhận ra ông ta!
Tiếng chuông tan học của Lăng đại vang lên, thần kình của cá phi lê và Áp tử căng chặt!
Nam sinh đang trốn ở chỗ tối đã chuẩn bị tốt, hai tay đút vào túi.
Chu Chính Đức vừa bước ra khỏi cửa đã bị một đám học sinh bao vây, tuy trên mạng vẫn đang mắng mỏ ông ta không dứt, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ông ta cả.
Ông ta vẫn là vị giáo sư được mọi người yêu quý.
Chu Chính Đức xách cặp đi trong đám đông học sinh, dần dần bước ra khỏi tòa nhà dạy học.
Chàng trai bên cạnh hạ thấp vành mũ, trong dòng người qua lại đi về phía Chu Chính Đức.
Cá phi lê và Áp tử nhìn thấy, nhanh chóng hành động.
Đúng lúc này, Phó Diễm kịp thời đuổi tới.
ba người nhảy xuống xe, tiến về phía nam sinh đội mũ lưỡi trai.
Tốc độ của người trẻ tuổi thật nhanh, Chu Chính Đức đã bị bỏ lại ở cuối đám đông.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai nhìn Chu Chính Đức, ánh mắt đầy căm hận.
Ngay khi Chu Chính Đức đứng lại sửa sang cặp công văn của mình, ông ta cảm nhận được xung quanh mình có một luồng sát khí.
Ông ta ngẩng đầu liền thấy nam sinh đội mũ lưỡi trai đang đi về phía mình.
Sợ tới mức vứt cả cặp xuống đất, bước chân bắt đầu chạy!
Nam sinh đội mũ lưỡi trai thấy mình bị lộ, bất chấp đuổi theo.
Cá phi lê và Áp tử thấy tình hình không ổn, bước chân nhanh hơn.
Nhưng ngại dòng người qua lại, bọn họ chỉ có thể lo lắng suông!
Phó Diễm thô bạo cởi túi của Lâm Linh Linh khỏi vai, chạy qua đám đông.
Nhưng Chu Chính Đức đã có tuổi, sao có thể chạy nhanh hơn người trẻ tuổi.
Ông ta bị nam sinh đội mũ lưỡi trai đuổi tới!
"Đi chết đi! Chu Chính Đức!"
Ngay khi con dao sắp đâm vào bụng ông ta, Phó Diễm ném chiếc túi ra xa cả chục bước!.