Để tránh chiếc túi, nam sinh mũ lưỡi trai đành phải buông Chu Chính Đức ra! Con dao trong tay nện xuống đất.
Cậu ta đã bị bại lộ, người bình thường sẽ nhân cơ hội này chạy trốn.
Nhưng người này dường như muốn đồng quy vu tận.
Cậu ta nhanh chóng nhặt con dao lên, lần nữa đuổi theo Chu Chính Đức.
Chu Chính Đức nhớ ra Phó Diễm và Lâm Linh Linh trước đây đã lấy lời khai của ông, Lâm Linh Linh còn đưa khăn giấy cho ông lau nước mắt.
Vì thế theo bản năng chạy về hướng Lâm Linh Linh.
"Chết tiệt! Con lừa ngu xuẩn này đi tìm Lâm Linh Linh để tìm chết hả?" Phó Diễm âm thầm mắng, lấy còng tay bên hông, đuổi sát nam sinh mũ lưỡi trai.
Vừa sắp đuổi kịp, Tống Thư từ đâu lao ra, chặn Phó Diễm từ phía sau, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tôi xin lỗi...!tôi xin lỗi...!tôi chỉ là bất đắc dĩ..."
Phó Diễm một chân đá văng cái tên mập ngáng đường chết tiệt này, nhưng đã quá muộn.
Nam sinh đội mũ lưỡi trai đã khống chế Chu Chính Đức, Lâm Linh Linh chỉ cách họ một sải tay.
Lâm Linh Linh nắm chặt tay khi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Đáy lòng có một thanh âm không ngưng mê hoặc cô: không phải ngươi hận nhất cái loại mặt người dạ thú cưỡng hiếp nữ sinh sao? Không phải ngươi cũng từng trải qua nỗi thống khổ này sao? Tại sao không để cái người cưỡng bức Hà Thanh Miên đi chết? Ngươi có thể trả thù rửa hận bằng chính đôi tay của mình, nhưng Hà Thanh Miên thì không thể, cô ấy vĩnh viễn không thể tỉnh dậy để bắt tên tội phạm này giống như ngươi!
Nam sinh đội mũ lưỡi trai tưởng rằng nữ cảnh sát trước mặt sẽ ngăn hắn lại, nhưng cô vẫn đứng sững sờ tại chỗ, không hề có phản ứng.
Chu Chính Đức không ngừng giãy dụa, con ngươi giãn ra nhanh chóng cho thấy ông ta đang sợ hãi và lo lắng đến mức nào!
"Đồng chí cảnh sát! Đồng chí cảnh sát!" Ông ta vươn tay, muốn nắm lấy chân của Lâm Linh Linh.
Nhưng chưa kịp duỗi tay ra, nam sinh đội mũ lưỡi trai trực tiếp bẻ gãy cổ tay ông ta.
Tiếng xương vỡ vụn thanh thúy vang dội, vang vọng khắp toàn bộ khu dạy học.
Chu Chính Đức đau đớn kêu lên: "Xin đừng giết tôi...!đừng giết tôi...!tôi sai rồi...!tôi sai rồi..."
"Lâm Linh Linh! Cô thất thần làm cái gì! Đừng quên nghề nghiệp của mình là gì!" Phó Diễm đá văng Tống Thư rồi hét lên với Lâm Linh Linh.
Lâm Linh Linh đột nhiên tỉnh táo lại, cô hận những người này, nhưng cô là cảnh sát!
Nam sinh đội mũ lưỡi trai ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Cảnh sát, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này!"
Một dao đâm vào bụng Chu Chính Đức, tức khắc máu bắn tung tóe lên mặt ông ta.
Thì ra máu của ác ma cũng màu đỏ, chỉ có điều lại ăn thịt người.
Tuy nhiên, vết đâm từ con dao nhỏ không phải trí mạng, Chu Chính Đức chỉ chảy máu trong đau đớn.
Cậu hận ông ta.
Rút con dao nhỏ ra, nhắm vào cùng một chỗ, muốn đâm lần nữa.
Phó Diễm nắm lấy cổ tay cậu ta: "A Nam!"
Không phải a Nan, mà là a Nam.
* 阿难, 阿南: hai tên này có cùng phát âm là ānán, cái trước có nghĩa là khổ, cái sau là phía nam.
Tiểu Miên nói từ "nan" này không hay, biểu thị gian nan khốn khổ, không bằng lấy từ "nam", phía nam tràn đầy ánh mặt trời.
Trước mặt cô là buổi chiều hôm đó, tiểu Miên nằm trong lòng cô, cười tươi như hoa, gọi đi gọi lại hai tiếng "a Nam".
Con dao nhỏ lay động rớt xuống khỏi tay cô, người bê bết máu, bất lực ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc nức nở.
Vạn Vân làm công tác cầm máu khẩn cấp, cá phi lê nhanh chóng gọi cho 120.
Áp tử đưa a Nam đi, cho đến khi máu chảy đến chân Lâm Linh Linh, cô mới ý thức được bởi vì bản thân do dự mới tạo nên cục diện như hiện tại.
120 rất nhanh đã tới.
Chu Chính Đức bị đẩy vào xe cấp cứu, khu dạy học bị giăng dây.
Cá phi lê đem Tống Thư- người cản trở cảnh sát phá án về cục, nơi vừa rồi còn tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng, học hỏi kiến thức, vậy mà giờ đây đã thành tử địa yên tĩnh.
Phó Diễm và Vạn Vân ngồi lên xe, Lâm Linh Linh ngồi ở phía sau, vẫn luôn hối hận áy này.
Cô ôm gối ở phía sau, cắn môi, mặt đỏ lên.
Cuối cùng cũng trở về cục.
Thấy thân ảnh bận rộn của mọi người, cô ngẩng mặt lên: "Phó đội...!tôi..."
"Tôi tôi cái gì! Còn không nhanh đi chuẩn bị một lát nữa thảm vấn!" Phó Diễm biết ngay tiểu nha đầu này lại suy nghĩ lung tung.
Con người chứ có phải thánh nhân đâu, ai mà không mắc sai lầm?
A Nam trong phòng thẩm vấn đã bình tĩnh lại, cô cởi mũ lưỡi trai, rửa sạch vết máu trên mặt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trước mắt mọi người.
Khuôn mặt này không còn ai xa lạ.
Cô ấy là tiểu Thẩm, bạn gái của Tống Thư, con gái nhà họ Thẩm- Thẩm Nan, đồng thời cũng là cậu bé a Nam mà bà chủ nhà nhắc đến.
Phó Diễm không chừa thời gian, thẳng thắn nói: "Cô tự giải thích hay để tôi hỏi?"
"Có thuốc không?" Giọng a Nam trong trẻo, hiện tại mới là diện mạo vốn có của cô ấy.
Phó Diễm gian nan móc điếu thuốc ra ném cho a Nam.
Cộng thêm hai điếu cho ông cụ, hộp thuốc này sớm muộn gì cũng thành hộp rỗng! Hắn không quan tâm, cục phải thanh toán cho hắn! Tất cả thuốc lá của hắn đều hy sinh bản thân vì vụ án rồi!
A Nam đã quá quen với nơi này, gảy tàn thuốc, cười nói: "Tiểu Miên rất ghét tôi hút thuốc, vì vậy tôi hay lén vào phòng tắm hút khi em ấy không ở nhà, hút xong thì xịt nước hoa lên, đảm bảo em ấy về sẽ không phát hiện.
Nhưng lúc em ấy ở nhà thì giống như một camera giám sát vậy, lần nào cũng ngửi ra được tôi hút thuốc, sau đó còn vô thưởng vô phạt đánh tôi.
Tôi cứ ngỡ những ngày tháng như vậy vẫn luôn tiếp tục, nhưng không ngờ thực tế lại quá tàn nhẫn, tôi không thể bảo vệ em ấy thật tốt."
A Nam hít một hơi thật sâu, lúc này dường như điếu thuốc là tất cả sức lực chống đỡ cô ấy.
"Chu Chính Đức lúc đầu từ dâm loạn dần trở nên hung bạo, làm những việc còn hơn cả cầm thú.
Lúc đầu tôi không biết, mỗi ngày em ấy đều mệt mỏi trở về, lúc tắm rửa không bao giờ cho tôi vào phòng tắm, thậm chí còn né tránh khi tôi chạm vào em ấy.
Cho đến một ngày tôi cưỡng ép em cởi quần áo, toàn thân đầy vết roi, tôi mới biết được đã xảy ra chuyện gì."
"Lúc đó tôi đã muốn lao tới giết chết Chu Chính Đức rồi.
Dù sao trên đời này tôi không nơi nương tựa, ánh sáng duy nhất chính là em ấy.
Vì em, tôi không tiếc làm bất cứ điều gì.
Nhưng tiểu Miên đã ôm chặt lấy tôi, không cho tôi đi.
Bởi vì em ấy khác tôi, em ấy mềm lòng, em ấy tốt bụng, em ấy không thể cắt đứt mọi ràng buộc với gia đình, em ấy tâm niêm công ơn dưỡng dục chó má đó."
Còn nửa điếu thuốc nhưng a Nam đã dụi tắt nó.
"Anh có biết mỗi ngày đều nhìn thấy em ấy bị Chu Chính Đức hành hạ nhưng anh không thể làm gì cho em ấy là cảm giác khổ sở và phẫn nộ tới cỡ nào không! Anh có biết cảm giác bất lực khi chứng kiến cảnh em ấy bị hạnh hạ bởi sự tham lam, chỉ biết đòi hỏi vật chất của chính cha mẹ ruột mình! Đôi khi tôi tự hỏi, rốt cuộc tiểu Miên không buông bỏ được thân tình hay sự gắn bó dài lâu?"
"Có một đoạn thời gian, em ấy nằm trong lòng tôi, nói rằng em thực sự muốn nghe từ bố mẹ rằng họ yêu em ấy, cảm ơn em ấy vì tất cả những gì em đã làm và sau đó an ủi em ấy.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng, cha mẹ hám tiền của em ấy sẽ không bao giờ nói những lời đó.
Bọn họ thậm chí còn không bố thí cho tiểu Miên một câu quan tâm, tất cả đều cho đứa em trai dốt nát đó của em."
Có khi, quan niệm nực cười gieo trồng trong đầu mọi người.
Vô luận ta nỗ lực như thế nào, cũng không thể nhổ tận gốc.
A Nam có thể chịu đựng cái nhìn của thế gian này, nhưng Hà Thanh Miên không thể tiêu sái được như cô.
"Mấy ngày trước khi tiểu Miên tự tử, tôi cảm thấy em ấy rất khác thường.
Em luôn nói với tôi rằng em rất mệt mỏi, tôi sợ em gặp chuyện, công việc trên công trường cũng không làm nữa, mỗi ngày đều ở nhà trông chừng em ấy.
Nhưng hôm ấy em đến tháng, nhờ tôi đi mua băng vệ sinh.
Khi tôi trở về, chỉ còn lại một khối thi thể nằm trên giường."
Tất cả mọi người đều đang nghe trong phòng điều khiển, sự im lặng kéo dài bao trùm khắp phòng.
Vươn vấn trong lòng, không có gì ngoài nỗi tuyệt vọng.
Hà Thanh Miên đã phải chịu đựng quá nhiều thứ không thuộc về cô trong suốt cuộc đời, cuối cùng lựa chọn cách này rời xa mọi người, có thể nói là giải thoát.
Phó Diễm ngồi đối diện a Nam, một lúc lâu sau mới hỏi, nhưng giọng đã chua chát: "Sau đó, cô ném xác xuống hồ tình nhân ở Lăng đại, giả làm hiện trường án mạng?"
"Ừm." A Nam thẳng thắn thú nhận: "Tôi muốn cho những người đó một cơ hội cuối cùng, sau khi nghe tin tiểu Miên chết cho dù bọn họ khóc, hay nói một câu xin lỗi thôi, vậy cũng đủ rồi.
Nhưng tôi đã nghĩ họ quá lương thiện, họ vẫn tiếp tục sống cuộc sống của họ, không vì cái chết của tiểu Miên mà dừng chân! Tôi muốn làm cho tất cả tầm mắt họ đều nhìn vào đây! Tôi muốn bọn họ sống không dễ chịu!"
"Tống Thư đã nằm trong kế hoạch của tôi từ rất lâu rồi, Tiểu Miên từng nói với tôi, hắn đã thấy cảnh Chu Chính Đức cưỡng hiếp em ấy.
Em ấy đã cầu cứu hắn, nhưng trong lòng hắn là một kẻ cực kỳ biến thái, sợ sệt mà lấy điện thoại ra quay lại cảnh đó để thỏa mãn dục vọng của mình.
Tôi đội tóc giả, tiếp cận hắn, ý định của tôi là vạch trần và yêu cầu hắn xin lỗi tiểu Miên, nhưng không ngờ còn chưa tiến hành đến bước cuối cùng tiểu Miên đã tự tử.
Sau đó tôi lợi dụng hắn để hắn tìm thấy thi thể, tôi cũng biết rằng chỉ cần pháp y khám nghiệm tử thi thì tất cả sự thật sẽ được tiết lộ.
Tôi chỉ cần khoảng thời gian ngắn ngủi đó để sự tình được lên men.
Nhưng tôi không ngờ Tống Thư lại là tên cuồng nhìn trộm! Tôi tìm thấy rất nhiều video của các cô gái trong điện thoại của hắn, tất cả đều do hắn quay mà không ai phát hiện ra!"
Ha! Không nghĩ tới Tống Thư này cũng là mặt người dạ thú!
Cá phi lê và Áp tử nghe xong muốn phi thẳng vô phòng thẩm vấn kế bên, đánh tên mập chết tiệt đó một trận!
"Tôi đã lấy chuyện này để uy hiếp hắn, hắn có sắc tâm lại không có gan trộm, bị tôi lấy chuyện của tiểu Miên hù dọa thành bộ dạng ngu si như bây giờ.
Tôi thật sự không hả giận! Chuyện xảy ra sau đó các anh cũng biết rồi, bây giờ nghĩ lại, tôi đã quá bốc đồng, ra thông báo đó là các anh dùng để nhắc nhở tôi, để khiến tôi mất kiếm soát tự sa đầu vào lưới.
Cảnh sát Phó, thật không ngờ tôi lợi dụng dư luận chèn ép các anh luống cuống tay chân, cuối cùng các anh lại dùng cái này để bắt tôi."
Thẩm vấn kết thúc, Phó Diễm đứng lên, trầm trọng nói: "Tất cả mọi thứ đều có hai mặt, cô chỉ mới hiểu được một mặt trong đó."
Lâm Linh Linh nghe xong, cô mới nhận ra Phó đội cố ý bắt cô đăng thông báo đó.
Lúc đó cô hoàn toàn mù quáng vì tức giận, mất đi lý trí tư duy, làm cô nghẹt thở cả một ngày.
Lâm Linh Linh cảm thấy cô không còn mặt mũi để ở lại đội.
Cá phi lê và Áp tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, lấy sổ ghi chép ra ghi lại hình ảnh sống động này.
Ngay khi Phó Diễm chuẩn bị rời khỏi phòng thẩm vấn, a Nam đột nhiên gọi hắn lại: "Đợi một chút!"
"Còn có gì muốn nói?"
"Tôi biết các anh sẽ lục soát nhà tôi với tiểu Miên, nên tôi đem một số thứ lấy đi trước, trong khách sạn Hợp gia mà tôi đang ở.
Có một bức thư tiểu Miên để lại trước khi em ấy tự tử, các anh đi xem đi.".