"Tôi thấy tiểu tử cậu mới có bệnh! Thiếu dạy dỗ! Đây là đội cảnh sát hình sự! Không phải nơi để cậu tự ý làm bậy!"
Hà Hạo chính là kiểu người bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, sau khi bị Dư Phiên dạy dỗ, ngay lập tức thành thành thật thật.
Dư Phiên đi đến bàn làm việc lấy tờ đơn vừa in, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng tôi rất tiếc phải thông báo với chú, con gái cuả chú, Hà Thanh Miên thật sự đã qua đời, thi thể của cô ấy được tìm thấy ở hồ tình nhân của Lăng đại.
Cụ thể nguyên nhân phải đợi khám nghiệm tử thi, đây là tờ đơn đồng ý cho khám nghiệm thi thể, hy vọng chú sẽ ký nó."
Dư Phiên thật sự một chút cũng không muốn tiếp xúc với gia đình này, chỉ muốn cầm tờ giấy xác nhận, nhanh chóng đưa cho pháp y Vạn, nhiệm vụ của cậu coi như là hoàn thành, nhưng gia định này cứ muốn dây dưa!
Hà Hào đặt điện thoại xuống, giọng run run: "Mẹ, chị con...!chị ấy..."
Hà Hạo giật lấy tờ thông báo khám nghiệm tử thi, có lẽ là bi thương quá độ, cậu đem tờ giấy vo tròn, ôm đầu khóc rống.
Dư Phiên cho rằng bọn họ mất đi con gái, khó kiềm chế mà buồn giận, nhìn cảnh tượng một nhà rơi lệ, cậu cũng sẽ dốc hết sức khuyên nhủ an ủi họ.
"Đồng chí...!cảnh sát..." Hà Cát lấy tay áo lao nước mắt, trong ánh mắt bắn ra một tia khôn khéo, dò xét hỏi: "Con gái tôi chết như thế nào?"
"Bác trai bác gái, cái này chúng tôi không biết, nên phải khám nghiệm tử thi để xác nhận nguyên nhân cái chết." Dư Phiên lấy ra một tờ đơn mới.
Hà Cát quay lại nói thầm với Triệu Xuân Hoa.
Vẻ mặt của Triệu Xuân Hoa bỗng nhiên trở nên khẩn trương! Bà ấy lại xé nát tờ đơn ra từng mảnh, giống như người đàn bà đanh đá gào thét la lối khóc lóc: "Chúng tôi không ký! Chúng tôi không ký! Chúng tôi không thể để con gái tôi phải chịu đựng sỉ nhục sau khi chết rồi còn bị khám nghiệm tử thi! Chúng tôi muốn giữ thi thể con gái tôi toàn thây!"
Dư Phiên hóa đá ngay tại chỗ.
Trước đây cậu chưa từng gặp bậc cha mẹ nào như vậy! Thế nhưng lại lấy cái lí do này để từ chối!
Không ký vào đơn xác nhận, không thể tiến hành khám nghiệm tử thi, làm sao vụ án có tiến triển!
Dư Phiên đã nói đi nói lại với họ khám nghiệm tử thi sẽ không làm mất tay chân, con gái họ sẽ được trả lại nguyên vẹn cho họ.
Ai mà ngờ hai vị lão phu thê này như cục đá trong hầm cầu, vừa thúi vừa cứng! Nói cỡ nào cũng không đồng ý!
Thiếu niên Hà Hạo không biết dây thần kinh nào bị đứt, ồn ào hét lên muốn chị gái toàn thây!
Cả gia đình ba người vẫn ngồi ở cửa, chặn đường, khóc lóc, gây rối còn chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ tự tử.
Nhất thời đại đội hình cảnh gà bay chó sủa.
Dư Phiên tức giận đến mức xém chút tắt thở.
Dư Phiên cầm tờ đơn rách nát định lao vào phòng khám nghiệm tử thi, bảo pháp y Vạn trực tiếp khám nghiệm, Áp tử kéo Dư Phiên đang tức giận lại: "Cá phi lê! Cậu đừng xúc động! Tôi nghe nói mấy năm trước cũng có nhà khó chơi như vậy, Phó đội nhờ pháp y Vạn trực tiếp khám nghiệm, sau này nhà đó kiện đội hình sự chúng ta, bị lãnh đạo phê bình quá trời."
Dư Phiên dừng lại ý định xông vào, trong lòng chửi gia đình này 800 lần.
Phó Diễm đỗ xe sải bước đi vào, tính tình nóng nảy chưa vào cửa đã nghe thấy giọng: "Cá phi lê! Có kết quả khám nghiệm tử thi chưa?"
Con mẹ nó còn kết quả khám nghiệm tử thi.
Còn chưa bắt đầu khám nghiệm kia kìa.
Ngay khi Phó Diễm chuẩn bị bước vào cửa, trước mắt hắn là cảnh tượng lộn xộn- nhà họ Hà đang la lối khóc lóc lăn lộn dưới đất, Dư Phiên thì bị Áp tử ngăn lại.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên u ám, giống như Diêm Vương, giọng nói đầy uy hiếp trực tiếp dọa người nhà họ Hà nhảy dựng: "Chuyện gì đang xảy ra? Đại đội cảnh sát hình sự con mẹ nó thành nhà của mấy người hả!"
Hai vợ chồng trong nháy mắt từ dưới đất bật dậy, bọn họ khôn khéo liếc qua thì biết ngay đây là lãnh đạo, Hà Hạo cũng run rẩy đứng lên, ngoài miệng vẫn không buông tha, thế nhưng âm lượng ngày càng thấp lộ ra sợ hãi: "Tôi nói cho anh biết, anh như vậy tôi có thể kiện anh về tội ức hiếp..."
Phó Diễm lập tức đem cậu xách lên, giọng nói âm trầm vang bên tai: "Ức hiếp cái gì?"
Hà Hạo sợ đến mức phát khóc.
Hà Cát và Triệu Xuân Hoa thấy con trai bảo bối của mình bị kìm hãm, mới nhanh chóng nói tốt.
Nếu không phải hắn còn việc, Phó Diễm sẽ cho thằng nhóc thúi này một trận.
Hắn đi lướt qua họ, gọi Dư Phiên: "Đem kết quả khám nghiệm tử thi qua đây!"
Dư Phiên thấy sếp mình đã trở lại, vừa dọa mấy người đó một trận, như trút được cơn giận.
Cậu nhìn chằm chằm nhà họ Hà, từng câu từng chữ báo cáo công việc cho Phó Diễm: "Phó đội, bọn họ không chịu kí đơn xác nhận khám nghiệm tử thi, không có cách nào tiến hành khám nghiệm."
"Tại sao không kí?"
"Bọn họ phải cho con gái được toàn thây, không chấp nhận để con gái sau khi chết chịu loại sỉ nhục này."
Dư Phiên sau khi nói xong, cảm giác mình như loại tiểu nhân đắc chí, cậu chưa bao giờ nghĩ được trực tiếp phàn nàn sẽ tuyệt đến vậy.
Phó Diễm hừ nhẹ một tiếng, đến gần người nhà họ Hà.
Hắn còn chưa lên tiếng, bọn họ đã theo bản năng lùi về phía sau, đầu cũng không dám ngước lên, như thể bọn họ chính là hung thủ.
"Tôi nói cho mấy người biết! Đừng tưởng mấy người không ký thì không thể tiếp tục.
Cá phi lê, vô nói với pháp y Vạn, trực tiếp mổ! Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm! Bọn họ cản trở phá án, vậy thì bắt bọn họ tội cản trở phá án!"
Ngay khi từ "bắt" phát ra, Hà Hạo nhịn không được ủy khuất nói: "Mẹ! Con không muốn ngồi tù! Hà Thanh Miên đã chết! Chị ấy hứa sẽ mua đôi AJ cho con còn chưa mua thì thôi đi, các người còn muốn con một cây độc thân ngồi xổm ở cục cảnh sát hả!"
*AJ: Air Jordan
Dư Phiên nghe xong muốn thô bạo đánh cho Hà Hạo một trận, hóa ra sự bi thương vừa rồi chỉ là do AJ làm rầu nồi canh.
Triệu Xuân Hoa khẩn trương không nói nên lời: "Ta...!ta..."
Dư Phiên đúng lúc đưa tờ đơn xác nhận khám nghiệm cho Phó Diễm.
Hà Cát bất đắc dĩ lắc đầu: "Chúng tôi...!kí..."
Lúc ông sắp sửa viết tên của chính mình xuống, Triệu Xuân Hoa lặng lẽ kéo ống tay áo ông, trong mắt vẫn như cũ do dự.
Nhưng Hà Cát lại ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Phó Diễm, quyết tâm kí xuống.
Phó Diễm từ lâu đã thấy gia đình này có gì đó không đúng, làm gì có con gái xảy ra chuyện, còn đùn đẩy nhau như vậy?
Vốn dĩ muốn đi ăn cơm nhưng hắn cũng không quan tâm: "Hà Cát, đi vào thẩm vấn!"
Qua vài tiếng, gia đình này so với tưởng tượng của hắn rất khó xử lý, dường như đã bàn trước khẩu cung, miệng kính như bưng, chẳng hỏi han được gì.
Phó Diễm bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tiểu tử Dư Phiên có tầm mắt dội cho Phó Diễm một gáo nước: "Phó đội, gia đình này có cần tái thẩm không?"
Phó Diễm cầm lấy cái cóc một hơi cạn sạch, suy nghĩ một lúc: "Đi! Tìm mấy bộ y phục thường, đi theo bọn họ!"
Lâm Linh Linh từ lâu đã không thích nhà họ Hạ, cho dù họ không có tội, cũng muốn nhốt họ 24 giờ.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Phó đội, anh thả mấy người này ra làm gì?"
"Linh Linh, cô là phụ nữ, sự cảm thông của cô dành cho nạn nhân còn lớn hơn cả lý trí của cô." Hắn trấn an: "Người nhà họ Hà có vấn đề, lúc hỏi cung cô cũng ở đó, không có kết quả gì hết, không bằng thả bọn họ đi.
Theo như tôi đoán, bọn họ sẽ không rời khỏi Lăng Âm, cử người đi theo coi bọn họ rốt cuộc muốn làm gì hay muốn tìm ai."
Nghe xong lời nói của Phó Diễm, Lâm Linh Linh cảm thấy cô quá cảm tính trong vụ án này.
Nhưng chỉ cần nhớ tới những chuyện trong qúa khứ, khó tránh khỏi cảm xúc kích động.
"Cô đi điều tra về bọn họ đi, chi tiết về tình hình tài chính và các mối quan hệ cá nhân của họ."
"Vâng, Phó đội."
Trong tích tắc, hầu như tất cả thành viên của đại đội cảnh sát hình sự đều được điều động đi.
Phó Diễm đói cả ngày, cũng không có thời gian đến quán ăn bên ngoài gọi vài món.
Hắn nhớ văn phòng của Vạn Vân có để đồ ăn trong tủ lạnh, tranh thủ lúc anh khám nghiệm tử thi, hắn lẻn vào phòng làm việc kiếm đồ ăn.
Vừa mở tủ lạnh, mùi thơm của cơm xông vào mũi! Bên trong có hai phần giống hệt nhau, hắn lấy ra ngay lập tức, mặc kệ còn ấm hay không, ăn ngấu nghiến!
"Phó đội có biết tính chất hành vi này của anh, trên ba năm, dưới năm năm..." Giọng nói lạnh như băng của Vạn Vân truyền đến.
Chỉ thấy anh cởi áo blouse trắng, không biết khi nào từ phòng giải phẫu đi ra.
Phó Diễm nổi tiếng trong giới cảnh sát ngoài dựa vào tính tình nóng nảy, còn có da mặt hắn cực kỳ dày, tính cách làm người "khen ngợi".
Phó Diễm miệng đầy thức ăn, nói gì đó nghe không hiểu: "Buổi sáng anh hút hết điếu thuốc cuối cùng của tôi, hại tôi cả ngày không có gì ngậm trong miệng, bữa cơm này coi như đáng đồng tiền bát gạo..."
Vạn Vân nâng nâng mắt kính, che đi một tia xúc động nơi đáy mắt.
Anh cầm lấy hộp cơm còn lại, mở ra ngồi bên cạnh Phó Diễm, thản nhiên ăn.
Phó Diễm tiếp tục ăn cơm, miệng vẫn lải nhải không rõ: "Hơn nữa, chúng ta quen thuộc như vậy, hồi đại học anh là đàn anh của tôi, bây giờ là đồng nghiệp, không nên thô lỗ như vậy có đúng không?"
Vừa nói vừa động thủ, đụng đụng vào người Vạn Vân, thể hiện tình bạn thân thiết của họ.
Phó Diễm trêu chọc, đem ngụm cơm cuối cùng ăn xong, thỏa mãn mà ợ một cái.
Khi thấy Vạn Vân sắp ăn gần hết, hắn mới hỏi: "Có kết quả chưa?"
"Ừm" Vạn Vân gật đầu: "Các thực tập sinh đang làm công tác ở khâu cuối cùng, tuy báo cáo chính thức vẫn còn đang viết, nhưng thân là người phụ trách, tôi có thể nói với cậu, là tự sát."
"Vãi! Tự sát?"
May là Phó Diễm cơm nước xong, nếu trong miệng hắn còn cơm, chắc bị nghẹn mất.
"Trong dạ dày phát hiện một lượng lớn thuốc ngủ chưa được tiêu hóa hết, kết hợp với các kết quả xét nghiệm khác, không thể nghi ngờ là dùng quá liều thuốc ngủ để tự sát."
"Có khả năng bị người bóp miệng đổ thuốc vào không?"
"Chúng tôi đã kiểm tra miệng và các cơ xung quanh của người chết, không tìm thấy dấu vết nào tương tự."
"Vậy các vết sẹo trên cơ thể cô ấy thì sao?"
Vạn Vân dọn dẹp hộp cơm trước mặt Phó Diễm, vừa rửa vừa nói: "Những vết thương đó không phải là vết thương chí mạng, nói cách khác, chúng đều do bị tát và thắt lưng để lại, có thể là ngược đãi, cũng có khả năng là tự nguyện."
Vạn Vân đổ một chút nước rửa chén, ngón tay thon dài dùng sức lau: "Tất cả các cơ quan trong cơ thể đều bình thường, màng trinh có cả vết rách mới và cũ, dùng tiếng người mà nói, cô ấy đã quan hệ với người khác trong một thời gian dài."
Phó Diễm bực bội nghịch bật lửa, trong văn phòng pháp y yên tĩnh âm thanh bất lửa phừng lên rồi tắt lại cực kỳ rõ ràng.
Vạn Vân cất hộp cơm đi, hỏi: "Vậy cậu định xử lý vụ án này như thế nào?"
Vụ án mà pháp y kiểm định là tự sát sẽ không giao cho đội cảnh sát hình sự, tức là có thể kết thúc vụ án tại đây.
Tuy nhiên, giáo sư Chu được khen ngợi hết lời, Tống Thư nhát gan yếu đuối, nhà họ Hà khác thường, liệu tất cả những chuyện này có thể thực sự kết thúc?.