Phó Diễm đương nhiên biết Vạn Vân đang hỏi về vụ án, nhưng hắn chỉ không vui vì vừa rồi tảng băng này cười với người khác, cố ý ghen tị nói: "Tôi không dám có ý kiến, dù sao người ta cũng là một cô gái xinh đẹp, một lão già như tôi sao dám nghị luận sau lưng người ta."
Phó Diễm đút hai tay vào túi, giả vờ tiêu sái, nghênh ngang đi về phía trước.
Kỳ thật hắn hận sau lưng không thể mọc thêm đôi mắt, nhìn xem tên gia hỏa Vạn Vân kia có biểu tính như thế nào!
Vạn Vân nhìn dáng vẻ tùy hứng của hắn hệt như đứa trẻ, nhịn không được cúi đầu nâng mắt kính, mím môi cười.
Phó Diễm đi hơn mười mét, phát hiện Vạn Vân vậy mà không đuổi theo.
Hắn quay đầu lại tính tình không tốt kêu lên: "Này! Đi thôi! Anh còn không đi là phải ngủ dưới đất ở Lăng đại đó!
Vạn Vân "Ừm" một tiếng rồi bước nhanh về phía hắn.
Phó Diễm hình như trời sinh thích gây khó dễ cho chiếc xe jeep của mình, trên đường chở Vạn Vân về nhà, chỗ nào có ổ gà liền hướng chỗ đó chạy, Vạn Vân ngồi ở ghế phụ không khỏi bất lực, đáng thương vươn cánh tay nắm chặt tay cầm phía trên.
Nhưng tính tình dữ dội này của Phó Diễm không thể không nói, không thể không phân tích các điểm khả nghi của tiểu Thẩm.
Cuối cùng, vẫn là hắn mở miệng trước: "Anh có bao giờ thấy bạn trai sợ bạn gái như chuột sợ mèo chưa?"
Vạn Vân vẫn đang kinh ngạc bởi vì chiếc xe xóc nảy, nhất thời không bắt kịp sóng não của Phó Diễm.
"Cái gì?" Anh nghi hoặc khó hiểu.
Phó Diễm tự động lướt qua câu hỏi của Vạn Vân, nói tiếp: "Tiểu Thẩm tự nhiên hào phóng, mà Tống Thư thì vâng vâng dạ dạ, dùng góc độ nữ nhân của Lâm Linh Linh lại nói, hai người này có gì đó không thích hợp.
Thật trùng hợp, tại hiện trường nơi tìm thấy thi thể, nhân chứng không chỉ có Tống Thư mà còn có tiểu Thẩm.
Lúc ấy nhìn qua bảng ghi chép tại hiện trường không hề có sơ hở, hơn nữa Tống Thư có điểm đáng nghi, làm chúng ta không tiến thêm một bước điều tra cô ấy."
Xe của Phó Diễm ổn định hơn rất nhiều, Vạn Vân bỏ tay xuống: "Mỗi lần Tống Thư ra khỏi phòng thẩm vấn, đều là tiểu Thẩm tới đón.
Ngoại trừ tình cảm của bạn gái..."
"Ý anh là giám sát?"
Vạn Vân gật gật đầu: "Cô ấy giám sát Tống Thư, trước tiên từ Tống Thư nắm bắt được tiến trình của chúng ta càng sớm càng tốt."
"Tiểu Thẩm này, có lẽ không phải ở Lăng đại..."
Thành phố Lăng Âm vẫn còn đông đúc xe cộ vào giữa đêm, ngay khi Phó Diễm bật xi nhan để rẽ vào một góc cua, một chiếc Land rover bất ngờ lao ra từ phía đối diện! Phó Diễm vội bẻ lái, chiếc Jeep tránh chiếc Land Rover va vào lề đường buộc phải dừng lại.
May là kĩ thuật lại xe của hắn tốt, nếu không bây giờ hắn và Vạn Vân đều đi chầu diêm vương!
Tuy nhiên, Land Rover không may mắn như vậy, tông trực diện vào gốc cây bên đường! Các thanh chắn an toàn đều bị đập vỡ, người ngồi trên ghế lái vẫn loạng choạng không biết chuyện gì xảy ra.
Phó Diễm giận đùng đùng mở cửa nhảy xuống xe.
Mẹ nó, dám đâm vào xe với người của hắn, muốn tìm chết hả!
Hắn mở mạnh cửa chiếc Land rover, túm người bên trong ra.
Ha! Một mùi rượu nồng xộc vào mặt.
"Vạn Vân! Đem chai nước khoáng trong xe tôi đến đây!"
Vạn Vân ngoan ngoãn xuống xe, mở nắp chai đưa cho hắn.
Phó Diễm đổ nước thẳng từ đỉnh đầu xuống của cái tên tài xế vừa mới gây chuyện, lúc này tên đó mới tỉnh táo lại.
Thiếu niên nhuộm tóc vàng thấy mình bị túm cổ áo như con gà, liền muốn đánh nhau.
"Mày con mẹ nó ai vây, dám túm lão tử! Có biết lão tử là ai không!"
Ha! Lại giở thói con ông cháu cha!
Luận về tính tính, không ai thắng nổi Phó Diễm!
Phó Diễm một chân đá cậu ta xuống đất: "Mẹ nó, say rượu lái xe đâm người ta, còn dám xưng lão tử ở đây!"
Tóc vàng ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, biết rõ chính mình say rượu còn lái xe, nhưng như cũ miệng vẫn không tha: "Anh mẹ nó còn chưa bị đâm chết sao!"
Vốn dĩ đêm nay Phó Diễm lòng dạ hẹp hòi còn chưa nguôi, vừa hay có người không sợ chết tự đâm đầu vào họng súng, có cái để trút giận.
Hắn rút thắt lưng ra, theo phương pháp trói lợn trói tên vương bát đản này không thể cử động.
Hắn lấy điện thoại ra tra số của đội trưởng đội cảnh sát giao thông đã cùng hợp tác xử lý vụ án trước đây, hắn cũng mặc kệ bây giờ là mấy giờ, một cuộc điện thoại đánh thức đội trưởng đang ngủ say!
Không ai không sợ Phó diêm vương!
Thế là mười phút sau đội trưởng cảnh sát giao thông cùng với chiếc quần chưa mặc kịp chạy đến.
Khi tóc vàng thấy người đàn ông đi xe jeep gọi cả đội trưởng đội cảnh sát giao thông tới, lập tức choáng váng.
Nằm trên mặt đất, mặc người mang đi.
Đội trưởng cảnh sát giao thông còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chỉ thấy có người ngồi trong ghế lái phụ, tưởng nhầm là Phó Diễm đưa bạn gái về nhà, vội vàng trấn an: "Ở chỗ quản lý của tôi mà làm Phó đội với chị dâu không hài lòng, hôm nào để tôi uống rượu phạt! Phó đội nhất định phải nhận! Bằng không trong lòng tôi áy náy!"
Vốn dĩ trong lòng Phó Diễm không thoải mái lại được hai từ "chị dâu" dỗ cho vui vẻ.
Nếu Vạn Vân biết mình bị coi là "chị dâu", Phó Diễm có thể tưởng tượng ra tảng băng đó nắm chặt tay, huyết mạch bùng phát!
Hắn nói vài câu với đội trưởng cảnh sát giao thông rồi lên xe ngâm nga vài câu.
Xe jeep vui vẻ ngừng ở dưới lầu.
Vạn Vân thấy tâm tình hắn bất định, sợ hắn lái về lại gặp chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt dặn dò nói: "Trên đường trở về cẩn thận một chút."
Phó Diễm vẫn đang chìm đắm trong sự thoải mái và hạnh phúc của "chị dâu" khi nãy, cộng với sự quan tâm của Vạn Vân, hắn không khỏi miên man- Vạn Vân lớn lên đẹp trai, biết nấu ăn, tác phong đoan chính, ngoài bí ẩn chưa được giải mã của đội cảnh sát hình sự về việc ly hôn với vợ cũ, anh hoàn toàn là một đối tượng lý tưởng....!Đối với Phó Diễm không phải chỉ có nữ nhân mới có thể, nếu đối phương là Vạn Vân, có thể suy xét một chút....
Vạn Vân thấy Phó Diễm ngồi trên ghế lái cười ngây ngô, bèn gõ gõ cửa sổ xe.
Phó Diễm bị kéo ra khỏi trí tưởng tượng bởi tiếng đập cửa, lúc này mới ý thức được mình vừa suy nghĩ cái gì!
Hắn giống như tên trộm vừa thấy cảnh sát, lập tức nhấn ga chạy lấy người!
Để lại Vạn Vân đứng tại chỗ ngẩn người, cuối cùng lắc đầu bất đắc dĩ đi lên lầu.
Phó Diễm loạng choạng lái xe một đoạn đường dài trước khi dừng lại, tim đập thình thịch.
Chết tiệt!
Hắn hoài nghi đầu óc bị lây cái đầu toàn hồ nhão của cá phi lê, cả ngày nay cứ nghĩ tới cái gì vậy!
Phó Diễm hét lên, đập tay vào vô lăng, vô tình nhấn vào nút còi, tiếng còi khiến hắn càng thêm tâm phiền ý loạn.
Tốt xấu gì cuối cùng cũng về tới nhà, đến giày Phó Diễm cũng không thèm cởi, trực tiếp leo lên giường quấn chăn ngủ.
Hôm sau liền bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Phó Diễm còn không thèm nhìn dãy số, làm phiền mộng đẹp của hắn, hắn trượt nút nghe, mắng: "Mới sáng sớm lửa đảo cái gì! Phiền tôi ngủ!"
Trương cục ở đầu dây bên kia nói: "Phó Diễm, tôi thấy cậu con mẹ nó không cần đi làm nữa!"
Chết tiệt! Hóa ra là lão Trương!
Phó Diễm tức khắc tỉnh ngủ! Hắn bật người xuống giường, rửa mặt qua loa, cầm lấy chìa khóa xe bước ra ngoài.
Sáng sớm đã nhận được cuộc gọi đòi mạng của lão Trương, Phó Diễm không cần nghe khúc sau cũng biết chả có chuyện gi tốt lành.
Quả nhiên, Trương cục tiếp tục mắng: "Cậu nói tôi cho cậu ba ngày, cậu thì gửi báo cáo nhanh đó! Mới một ngày cậu đã gửi cho tôi bản báo cáo không rõ nguyên nhân tự sát?"
"Lãnh đạo! Ngài xem xem, đừng nóng giận!" Phó Diễm cách di động cười làm lành: "Gửi báo cáo cũng không đại biểu là kết án phải không? Ngài yên tâm, nói ba ngày là ba ngày! Lãnh đạo à tôi đang lái xe, cúp máy đây."
Phó Diễm cúp máy với tốc độ ánh sáng, vội vàng vứt điện thoại, nhanh chóng lái xe về phía văn phòng.
Tình hình kinh doanh trong cục chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung- gà bay chó sủa.
Hầu như tất cả mọi người đều bị mấy cuộc gọi tới lăng mạ, các đồng nghiệp phải chịu đứng tiếng chuông điện thoại bàn reo liên tục.
Phó Diễm bước tới trực tiếp ngắt kết nối, trong đội thoáng thanh tĩnh.
"Lâm Linh Linh, sau khi thông báo được đưa ra, tình huống trên mạng như thế nào?"
Lâm Linh Linh như cũ đối với báo cáo canh cánh trong lòng, thái độ thập phần không tốt trả lời: "Anh cũng có điện thoại mà, không biết tự xem hả."
Lời này vừa nói ra, trong đội im lặng hơn so với khi nãy 80 đề-xi-ben.
Dư Phiên lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Áp tử: Chị Linh Linh trâu bò thật! Đây là lần đầu tiên từ khi gia nhập đội tới bây giờ tôi mới thấy chị ấy dám bóp cổ diêm vương đó!
Áp tử trả lời: Tốt hơn hết gần đây bớt chọc chị Linh Linh đi!
"Cô xem cô nói chuyện với lãnh đạo như vậy hả! Thật không biết lớn nhỏ!" Phó Diễm cũng lẩm bẩm vài câu rồi lao vào phòng làm việc của mình.
Hắn ngồi trên ghế xoay, hai chân gác lên bàn làm việc, rất thư thái.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc bụng bắt đầu cồn cào, đi quá gấp, quên ăn sáng.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Vạn Vân cầm hộp giữ ấm bước vào, đem đồ ăn sáng đặt trên bàn hắn.
Phó Diễm thấy cơm giống như thấy cha, cầm hộp giữ nhiệt hôn điên cuồng, sau đó không chờ nổi mở ra ăn ngấu nghiến.
Vạn Vân ngồi chờ một bên, sau khi thấy hắn ăn gần hết, mới nói: "Có vẻ như mục đích sau khi thông báo đã đạt được rồi."
Phó Diễm thỏa mãn ợ một cái: "Vì người sau màn muốn sử dụng sức mạnh của dư luận, tôi cũng không ngại thử xem.
Đăng một thông báo không đạt được mục đích của tên đó, giả vờ kết thúc vụ án.
Tên đó sẽ không bao giờ im lặng! Tất cả những gì chúng ta cần làm là ngồi và chời đợi."
"Vậy tại sao cậu không giải thích rõ ràng với bọn họ."
"Cá phi lê và Áp tử là người mới đến, cần thêm kinh nghiệm.
Lập tức nói với tụi nó chả khác nào đồ ăn trực tiếp dâng tới tận miệng, tụi nó còn học cái rắm!"
Vạn Vân thu dọn hộp giữ nhiệt rồi đi ra ngoài.
Phó Diễm gọi số nội bộ, yêu cầu cá phi lê và Áp tử tới Lăng đại theo dõi Chu Chính Đức.
Cá phi lê và Áp tử bối rối, Phó diêm vương đang làm cái quái gì vậy?
Nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lệnh, đi tới Lăng đại.
Hai kẻ dở hơi cá phi lê và Áp tử đều đi rồi, nhất thời cũng nhàm chán không ít.
Lâm Linh Linh kiểm tra điện thoại, bây giờ hot search đều liên quan tới vụ án này.
Đại đội cảnh sát Lăng Âm bọn họ lần này được quảng cáo miễn phí!
Lâm Linh Linh muốn xông vào văn phòng phế liệu đó bóp cổ Phó Diễm.
Nhắc tào tháo tào tháo liền tới.
Phó Diễm đút tay vào túi, gõ gõ bàn cô: "Đừng nghịch điện thoại nữa, đi một chuyến với tôi về quê Hà Thanh Miên."
"Anh tự đi đi!" Lâm Linh Linh tiếp tục nói làm Phó Diễm nghẹn họng.
"Tiểu nha đầu này!" Nếu là cá phi lê và Áp tử, hắn sớm đã cho mỗi đứa một đá: "Cô không muốn biết chân tướng à?"
Nghe vậy, Lâm Linh Linh đùng đùng đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình.
Con gái đi ra ngoài đúng là phiền phức! Thấy cô càng lúc càng thu dọn nhiều đồ đạc, nhịn không được nói: "Được rồi được rồi, đừng có giả vờ nữa, cũng không phải team building, cô lấy kem chống nắng làm gì?"
*Team building là việc xây dựng đội ngũ, là hoạt động được tổ chức bởi công ty nhằm nâng cao ý thức đồng đội và tinh thần hợp tác của nhân viên.
"Không cần anh quản!" Lâm Linh Linh trừng mắt liếc hắn một cái, cầm túi lớn bước ra ngoài.
Ngay khi Phó Diễm chuẩn bị khởi động xe, Vạn Vân lặng im không một tiếng động mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
"Tôi sợ nhân lực không đủ."
Phó Diễm trong lòng vô cùng đắc chí: Muốn đi theo thì cứ nói đi, cái cớ này đã dùng một lần rồi!
Lâm Linh Linh ngồi ở phía sau trợn mắt nhìn trời!.