Bạch Vân Tịch khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chợt trắng bệch, môi anh đào nhếch, nàng đoán không được Bạch Sương Sương đánh cái chủ ý gì. Nàng rõ ràng đồng ý giải trừ hôn ức hai người, nhưng mà, vì sao nàng có thể nói hắn tương lai đừng hối hận?
Nàng lo lắng nhìn Tiêu Đình Hạo, trong lòng vạn phần không yên. Chẳng lẽ, nàng muốn chờ bọn hắn sau khi thành thân, sẽ đem chuyện kia nói ra sao?
Không!
Cho dù hắn cuối cùng biết được sự thật thì như thế nào? Bọn họ có cảm tình năm năm, hắn vẫn sủng nàng như vậy, che chở nàng, nàng là đối với mình có tin tưởng.
Người trong lòng Tiêu Đình Hạo, hẳn là nàng Bạch Vân Tịch!
Bạch thượng thư một bên sớm bị lời nói kiêu ngạo của Sương Sương làm cho tức giận đến xanh mặt, Sương Sương thấy hắn vừa muốn phát tác, vỗ vỗ tay, tiêu sái xoay người “Bạch thượng thư, tuổi lớn, cũng đừng động thủ giáo huấn người, miễn cho ngươi ngày nào đó vỡ mạch máu, kia cũng chỉ có thể cưỡi Hạc tiên đi tây thiên đi”
“Vô liêm sỉ, ngươi đứng lại đó cho ta!” Nàng dám rủa hắn chết! Nữ nhi bất hiếu này, thật sự là vô pháp vô thiên!
Cước bộ bị kìm hãm, Sương Sương vẫn không quay trở lại, nàng nhìn bên ngoài vừa vặn dương quang, lãnh xuy nói “Chuyện tình các ngươi lo lắng nhất, ta đã xử lý tốt, cho nên, về sau tốt nhất đừng đến trêu chọc ta, mọi người vẫn là bình an vô sự”
Tao nhã bước đi, bóng hình trắng thuần xinh đẹp dung nhập vào trong quang mang màu vàng, thanh khiết cao quý, không nhiễm một hạt bụi như tiên tử rơi vào thế gian.
Cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Bạch thượng thư giật giật môi, cuối cùng không có nói cái gì nữa. Nhìn bóng dáng Sương Sương hờ hững rời đi, hắn trong lòng nhưng sinh ra một cảm giác áy náy, xác thực, hắn chưa bao giờ chân chính quan tâm đến nữ nhi này. Nhất là hai câu nói cuối cùng kia, lại chỉ trích hắn làm phụ thân lạnh lùng vô tình. Tối hôm qua khi nàng được người đem về, hắn chỉ thỉnh đại phu tới cứu chứ không hề hỏi đến, sáng sớm hôm nay, cũng không nghĩ tới đi xem thương thế của nàng như thế nào.
Có lẽ, nàng hôm nay như thế, đều là vì tức bọn họ….
“Lão gia, ngươi sao có thể….” Nhị phu nhân mắt thấy Sương Sương bước đi dễ dàng như thế, trong lòng cực độ không cam lòng.
Nguyên bản nàng còn muốn Bạch thượng thư tự mình ra mặt giáo huấn nha đầu này không biết trời cao đất rộng.
Bạch thượng thư buông tiếng thở dài “Chớ để nhắc lại. Sương Sương tối hôm qua bị thương, thân mình còn chưa hồi phục, chuyện này cũng đừng lại truy cứu, coi như là nàng nháo một chút tiểu tính tình”
Kỳ thực trừ bỏ hôm nay, nàng từ nhỏ đến lớn, vẫn là nhu thuận an phận, chưa bao giờ làm điều gì chọc tức hắn. Có lẽ nàng chưa bao giờ biểu đạt qua gì bất mãn, cho nên, hắn cũng vốn không có ý thức qua, chính mình là phụ thân thất bại cỡ nào.
Càng nghĩ như vậy, trong lòng lại càng áy náy.
Tiểu tính tình? Như vậy cũng là tiểu tính tình?
Nhị phu nhân không cam lòng, lúc này Bạch Vân Tịch hướng nàng lắc đầu, con ngươi dịu dàng mang theo kiên định cũng không cho phép, nhị phu nhân ngộ đạo, chỉ có thể từ bỏ. Bạch Vân Mạt trên mặt lạt đau đớn còn chưa tan, mắt thấy Bạch Sương Sương không bị chịu trừng phạt gì, hận không thể bóc da nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Bạch Sương Sương, ngươi chờ ta! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!