Trở lại Bạch phủ đã gần đến chạng vạng, trời mùa thu nên trời tối sớm, đèn lồng đỏ ở cửa Bạch phủ đã sớm thắp sáng, tản ra ánh sáng nhu hòa, mông lung trong bóng đèn đêm, lại cảm giác ấm áp như gia đình.
Hộ vệ thấy Sương Sương trở về, cung kính nói “Tam tiểu thư hảo”
Sương Sương tùy ý “Ân” một tiếng liền vào phủ, tự nhiên cũng phát hiện phức tạp trong ánh mắt hai người kia.
Đến cửa Hương Tuyết các, trong phòng lộ ra ánh sáng làm cho Sương Sương phút chốc nhíu mi, mâu quang chợt sắc bén.
Có người thừa dịp nàng không ở liền theo ý đi vào phòng nàng?
Lá gan cũng quá lớn đi, thật sự là ngại mệnh quá dài!
Tử Diên cũng không biết phát sinh chuyện gì, trước kia cũng không có phát sinh ra tình huống này, cảm nhận được lệ khí trên người Sương Sương, nàng cũng không dám nhiều lời, cẩn thận đi theo phía sau nàng.
Đến cửa phòng, Sương Sương liếc mắt liền thấy một người ngồi ở trong phòng.
Người mà nàng ghét nhất – Bạch Vân Mạt, ở phía sau nàng là Đỗ Quyên, mà trên mặt bàn, là bãi ra một đống hòm dùng giấy đỏ bao quanh, to nhỏ đều có, xem ra hẳn là lễ vật.
Bất quá, nàng cũng sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng đây là Bạch Vân Mạt đưa.
“Bạch Vân Mạt, ngươi tốt nhất là cho ta một lời giải thích” Sương Sương nhấc chân đi vào, mâu quang lãnh liệt liếc quét nàng một cái, khi tầm mắt xẹt qua Đỗ Quyên, người sau rõ ràng run run một chút.
Từ khi nàng vào, ánh mắt Bạch Vân Mạt oán giận cũng không rời khỏi nàng, vừa nghe thấy nàng thế nhưng chất vấn, Bạch Vân Mạt vỗ cái bàn, đứng lên, mắt hung hăng liếc nàng một cái, ngón tay chỉ hòm lễ vật trên bàn “Bạch Sương Sương, ngươi nên giải thích với ta mới đúng!”
“Giải thích?” Sương Sương nhếch một bên lông mày, lạnh lạnh châm chọc nói: “Bạch Vân Mạt, ngươi hôm nay lại phát điên cái gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân Mạt tức giận đến đỏ bừng, so với son môi còn đỏ hơn, nàng cười lạnh “Ngươi cư nhiên còn ở đây giả vờ không biết?! Bạch Sương Sương, ngươi nói, ngươi cùng Lâm vương nhận thức khi nào? Vì sao hắn lại phái người đưa những lễ vật này cho ngươi? Các ngươi có quan hệ gì?”