Vô cùng sắc bén lướt qua da thịt mềm mại, cảm nhận sâu sắc bén nhọn dọc theo bộ thần kinh mặt truyền lại, Bạch Vân Mạt tay ôm má phải, máu đỏ sậm theo khe hở chậm rãi chảy xuống, một giọt lại một giọt rớt xuống sàn, như một đóa hồng mai nở rộ.
“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Đỗ Quyên nghe thấy Bạch Vân Mạt kêu thảm thiết, lập tức chạy đến bên người nàng, nhẹ nhàng lấy tay Bạch Vân Mạt ra khỏi má “Mau để cho ta xem xem” Khi ánh mắt của nàng chạm đến miệng vết thương trên mặt, hai mắt trở nên mở to, tràn ngập thần sắc hoảng sợ.
“Tiểu thư, mặt của ngươi…”
Chỉ thấy trên da thịt vốn trắng nõn của Bạch Vân Mạt, xuất hiện một cái miệng vết thương kéo dài đến xương gò má, máu theo miệng vết thương tràn ra, rất nhanh liền nhiễm đỏ khuôn mặt bên kia, rất là dọa người.
Đỗ Quyên từ đầu tới cuối chưa từng nhìn thấy Sương Sương sử dụng qua vũ khí, hai người bọn họ trong lúc đó cách xa nhau vài bước, cho dù nàng động tác mau, nàng cũng không có khả năng một chút cũng không nhìn thấy. Nhưng trên mặt Bạch Vân Mạt là tồn tại hàng thật giá thật, chuyện tình kinh hãi như thế làm cho ngôn ngữ đầu đuỗi đều ngắn, nói chuyện lắp bắp.
Tử Diên cũng bị một màn này làm cả kinh đến trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn Bạch Vân Mạt, nàng luôn luôn ở phía sau Sương Sương, căn bản là không thấy nàng động tay, trên mặt Bạch Vân Mạt xuất hiện vết thương quá mức quỷ dị.
Bạch Vân Mạt khẩn trương cầm lấy bả vai Đỗ Quyên, xấp xỉ thét chói tai hỏi: “Mặt của ta làm sao vậy? Làm sao vậy? Ta đang hỏi ngươi a?”
Kỳ thật không cần Đỗ Quyên trả lời, từng đợt đau đớn đã muốn làm cho nàng cảm nhận được thương thế nghiên trọng, chính là nàng không thể tin được mà thôi.
Nàng run run lấy tay sờ miệng vết thương, ngón tay vừa mới chạm vào, lại một trận đau đớn kịch liệt truyền đến.
Hủy dung!
Trong đầu bỗng dưng hiện lên hai chữ này, Bạch Vân Mạt sững sờ đứng tại chỗ, một lát sau, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt oán độc vô cùng trừng Sương Sương.
Nàng lúc nãy chính là vừa mắng nàng vài câu, căn bản không nghĩ tới sẽ có kết cục thảm thống như vậy!
“Bạch Sương Sương, ta muốn giết ngươi!” Nàng quát to một tiếng, thanh âm dị thường thê lương khủng bố.
Đồng tử Sương Sương đột nhiên lui lại, mạt màu đỏ sậm kia càng thêm nồng đậm, nàng nhìn Bạch Vân Mạt, khóe miệng hiện lên một chút cười xinh đẹp.
Bạch Vân Mạt mới bước ra từng bước, một cỗ khí mạnh mẽ mang theo lực đạo thổi qua bên tai, cước bộ của nàng bị trụ cứng đờ.