Một thân ảnh cao lớn màu thủy mặc khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, ngóng nhìn trăng rằm trên bầu trời, gió thu ban đêm hơi ẩm ướt lại có chút lạnh, nhiễm ẩm ướt đi mái tóc dài đen thùi của hắn, con ngươi thâm thúy ôn nhuận như ngọc chợt lóe, bạc môi mân thành một cái thẳng tắp, mang theo vài phần lãnh liệt.
“Vương gia” Nam Tường đẩy cửa vào, hướng về người đứng bên cửa sổ khom lưng hành lễ.
Tiêu Diệc Tuyên xoay người lại, ánh nến trong phòng sáng ngời, thấy rõ sắc mặt hắn không tái nhợt như buổi chiều, trong phượng mâu hẹp dài nhảy lên một chút tinh quang, lãnh khốc mà tà mị.
“Thế nào?” Hắn thản nhiên hỏi.
“Bạch tiểu thư đã hồi phủ”
“Ân”
Nam Tường tiếp tục nói: “Lâm Vương phái người đưa lễ vật đến Bạch phủ, toàn bộ là đưa cho Bạch tiểu thư”
Lông mày Tiêu Diệc Tuyên khẽ nhếch, trong phượng mâu lướt qua hiểu rõ, hắn giơ một bên khóe môi lên, tười cười giống như tán thường lại giống như trào phúng “Động tác của Tam hoàng huynh quả thực rất nhanh”
Thanh âm nghe không ra hỉ giận, Nam Tường đoán không được suy nghĩ trong lòng Tiêu Diệc Tuyên, lúc này lại nghe hắn hỏi “Vậy nàng có nhận hay không?”
“Không có” Nam Tường dừng một chút “Bạch tiểu thư lệnh cho nha hoàn đem tất cả lễ vật đều ném”
Đây là lần đấu tiên hắn thấy được một nữ tử lớn mật như nàng, thế nhưng ngay cả Vương gia một nước cũng không để vào mắt.
Mắt đẹp xẹt qua tia kinh ngạc, lông mày giãn ra, đôi mắt đen thui hiện lên một tia quang mang nhu hòa, Tiêu Diệc Tuyên cười khẽ “Đây, mới là tác phong của Bạch Sương Sương”
Tiêu Diệc Tuyên khó có được một nụ cười thoải mái như vậy, Nam Tường do dự xuống, vẫn là quyết định đem một màn mà mình thấy nói ra.
“Như vậy sao?” Tiêu Diệc Tuyên mâu quang trầm xuống, thâm thúy như hàn đàm ngàn năm, một tay sờ sờ đường cong của chiếc cằm hoàn mĩ kiên nghị, hắn trầm giọng hỏi: “Nam Tường, chuyện này Bạch Thượng Thư biết hay không?”
“Bạch Thượng Thư hôm nay đi quý phủ Tần tướng quân, khi thuộc hạ rời đi, hắn còn chưa trở về, biết được chuyện này, cũng chỉ có Nhị tiểu thư Bạch phủ”