Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại


Chẳng lẽ, nàng vài năm trước sống trong Tinh Tuệ am, học được cái Tà môn, Vu thuật gì?
Tử Diên đứng ở phía sau hầu hạ Bạch Sương Sương nghe được hắn hỏi thế, trước mặt lại hiện ra một màn quỷ dị tối hôm qua làm người ta sợ hãi, trái tim thùng thùng đập nhanh hơn.
Thoáng nhìn thấy nghi kỵ trong mắt hắn, cùng thần sắc không ngừng biến hóa, Bạch Sương Sương buồn cười câu môi. Chỉ sợ hai chủ tớ Bạch Vân Mạt tự thuật sinh động khi trải một màn kia, hiện tại trong lòng hắn cảm nhận, chính mình có lẽ được xưng là cái yêu nữ đi?
Bằng không, hắn làm sao có thể tự mình chạy tới chỗ của nàng, còn có ngồi nói chuyện rất tốt, nếu đặt ở trước kia, có lẽ đã sớm phái người lại đây đem nàng áp đi thẩm vấn.
Đây rõ ràng chính là kiêng kỵ nàng.

Sẽ không ai lấy chính tính mạng mình đặt trong nguy hiểm, nhất là một người tuổi cao lại có quyền cao chức trọng như Bạch Thượng Thư.
Môi phấn nộn giơ lên độ cong 30 độ tà mị cười, Sương Sương chuyển động đôi mắt như ngọc lưu ly “Ta nói, ta dùng ý niệm làm được, ngươi tin sao?”
“Ý… Ý niệm?” Một ngụm trà nồng ở trong cổ họng, tròng mắt Bạch Thượng Thư lại nhanh trừng ra, còn thiếu chút nữa là cắn đầu lưỡi mình. Trong ánh mắt thật to của Tử Diên cũng đồng dạng hiện lên việc không thể tin, cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc khẽ nhếch.
Gió buổi sáng bí mật mang theo một chút khí lạnh, Sương Sương túm áo choàng, thay đổi cái tư thế ngồi thoải mái “Đúng vậy, mặc kệ ngươi tin hay không, đây là sự thật”
Cằm Bạch Thượng Thư đều nhanh rớt xuống đất, hắn không chuyển mắt nhìn Sương Sương, muốn từ trên mặt nàng tìm ra một tia dấu hiệu nói dối, nhưng đáng tiếc là, ánh mắt của nàng lại quá chân thành tha thiết.

“Này… Điều này sao có thể?” Bạch Thượng Thư lẩm bẩm nói, tay bưng chén trà không ức chế được khẽ run, nước trà cũng có chút rung chuyển, chất lỏng mạo hiểu bắn tung tóe lên trên ngón tay, có chút nóng.
Hít mấy hơi thật sâu, ổn định tâm thần, trong mắt Bạch Thượng Thư có một chút tia e ngại, mặt hắn có chút tái nhợt “Sương Sương, ngươi làm sao có thể biết cái đó? Ngươi là học của ai? Còn có người nào biết chuyện này không?”
Một phàm nhân thế nhưng chỉ dựa vào ý niệm là có thể tùy ý đả thương người, chuyện hoang đường như thế nếu truyền ra ngoài, muốn làm không tốt sẽ khiến cho hiên nhiên đại ba, thậm chí còn có khả năng đưa tới phiền toái.
Sương Sương nhếch một đuôi lông mày, ngũ quan thanh diễm có một chút không kiên nhẫn, nàng không chút để ý đáp “Trời sinh” Khẽ nhấp một ngụm trà thơm ngát, nàng nói tiếp “Về phần có bao nhiêu người biết, vậy muốn xem Mạt nhi của ngươi nói cho bao nhiêu người”
“Nếu ngươi muốn sống trong an tĩnh, như vậy, ngươi tốt nhất đi nói cho Mạt nhi của ngươi, trăm ngàn không cần miệng rộng, nếu nàng đưa tới phiền toái cho ta…” Nói tới đây, trong mắt nàng cũng bắt đầu dày đặc cùng ngữ khí cũng nhiễm tầng băng tuyết “Như vậy, mọi người liền đừng mong muốn lại có cuộc sống an nhàn”
Nàng còn chưa nghiên cứu ra bí quyết dị năng, nếu tùy tiện làm cho người ta biết, hậu quả khó có thể tưởng tượng, nàng cũng không muốn Bạch Vân Mạt ngu xuẩn kia nhiễu loạn kế hoạch của nàng.
Bạch Thượng Thư trong lòng run rẩy mạnh, trời cuối mùa thu, trên trán hắn cư nhiên lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng bàn tay cũng có chút ẩm ướt, hắn có thể nghe ra trong lời cảnh cái của Bạch Sương Sương, đó cũng không phải là nói đùa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận