Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại


Bạch Thượng Thư trong lòng run rẩy mạnh, trời cuối mùa thu, trên trán hắn cư nhiên lấm tấm mồ hôi lạnh, trong lòng bàn tay cũng có chút ẩm ướt, hắn có thể nghe ra trong lời cảnh cáo của Bạch Sương Sương, đó cũng không phải là nói đùa.
Từ việc lần trước, sau khi nàng thanh tỉnh, tính tình của nàng thật sự là hoàn toàn cải biến.
Sương Sương bây giờ, nói được là làm được, của nàng lạnh như băng, trong lòng hắn đều có nợ.
“Đây là tự nhiên, ta cũng đã phân phó xuống, bất luận kẻ nào cũng không được lộ một chút tin tức ra ngoài, Mạt nhi cũng vậy” Bạch Thượng Thư lau mồ hôi, liền nói.

Mắt Sương Sương híp lại, chỉ miễn cưỡng giống mèo con “Như vậy tốt nhất”
Hai tay nắm cùng chà xát một chỗ, Bạch Thượng Thư nhìn Sương Sương, có chút tòm mò hỏi: “Sương Sương, ngươi có thể hay không làm cho cha, kiến thức một chút ngươi là sử dụng ý niệm như thế nào?”
Tuy rằng nói thật huyền huyễn, thực quỷ dị, bất quá, người thôi, đó là tâm lúc nào cũng tò mò, Bạch Thượng Thư cũng không ngoại lệ.
Sương Sương nhếch mắt liếc hắn một cái, không khỏi nghiền ngẫm ngoắc ngoắc khóe môi, Bạch Thượng Thư này năng lực nhận thực sự rất nhanh a, vừa rồi còn sợ nàng đến đổ mồ hôi lạnh, mới nói mấy câu công phu, hắn liền bắt đầu muốn xem dị năng của nàng.
“Không được” Sương Sương quả quyết cự tuyệt, nàng cao ngạo nhướng mày “Ta cũng không phải kẻ đầu đường làm xiếc ảo thuật, để biểu diễn chuyện này cho người ta xem, ta mặc kệ!”
Chê cười, nàng bây giờ ngay cả sử dụng dị năng như thế nào còn không biết, hiện tại muốn nàng biểu diễn, nàng lấy cái gì diễn? Thật vất vả mới chừng này có thể làm cho người Bạch phủ sợ hãi, sao có thể để lòi như thế a?
Nàng cũng không phải ngốc tử!
Nghe thấy nàng quyết đoán như thế, ngay cả một đường sống thương lượng cũng không có, Bạch Thượng Thư cũng không có lá gan đi bức bách nàng, hắn nhưng là thập phần quý trọng cái mạng già này a.

“Ngươi không muốn, vậy quên đi” Hắn có chút xấu hổ nói, con người chuyển vòng vo, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác “Sương Sương, ngươi khi nào thì nhận thức Lâm vương?”
Sương Sương nhíu đôi mi thanh tú, sóng mắt thản nhiên liếc nhìn Bạch Thượng Thư một cái, lạnh lạnh nói “Trước kia cũng không thấy ngươi quan tâm ta như vậy a? Ta cùng ai nhận thức, ngươi sao lại muốn hỏi?”
Chẳng lẽ nói Tiêu Hàn Lâm là người rất giỏi?
Vài câu châm chọc khiêu khích, nghe vào trong tai Bạch Thượng Thư, nét mặt già nua có chút không nhịn được, rất là xấu hổ, làm phụ thân lần nữa lại lần nữa bị nữ nhi chỉ trích là không phải, lại nói tất cả đều là sự thật, trên đời này còn có ai kém cỏi hơn so với hắn, càng thất bại làm cha sao?
Bưng chén trà trên bàn lên, uống một ngụm lớn, Bạch Thương Thư vài phần mất tự nhiên ho khan xuống, che dấu nội tâm xấu hổ, hắn khẽ mỉm cười, bí mật mang theo nhè nhẹ từng đợt nịnh nọt “Sương Sương, trước kia đều là cha không đúng, ngươi oán ta, cũng là chuyện bình thường. Bất quá, ngươi yên tâm, về sau cha cũng không tái phạm lỗi như vậy”
Đối với Bạch Thượng Thư đột nhiên chuyển tốt bụng, Sương Sương cũng cảm thấy có chút không thoải mái, nụ cười kia , nhìn thế nào cũng thấy có lẫn vài phần giả dối. Bất quá, nàng cũng không để ý, dù sao hắn cũng không thiệt tình sám hối với nữ nhi này, đối với nàng, thì cũng không có ý nghĩa gì.

Bạch Sương Sương lại không cần hắn quan tâm!
“Ân” Giường như không quan tâm đến chuyện của mình, trong lỗ mũi Sương Sương hừ lạnh.
Bạch Thư lại cho rằng nàng chấp nhận lời xin lỗi của hắn, ý cười trên mặt càng rõ thêm, hắn lại hỏi “Nghe nói, chiều ngày hôm qua, Lâm vương phái người tặng một xe ngựa đầy lễ vật cho ngươi?”
Sương Sương nâng mâu, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia nghi hoặc, lập tức liếc mắt nhìn Tử Diên đứng ở một bên, lúc này nhớ tới chuyện, thản nhiên nói “Đúng vậy, ta gọi Tử Diên đem tất cả ném” Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thượng Thư, Sương Sương nghễ mắt liếc hắn một cái, tiếp tục bổ sung “Ngươi muốn sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận