Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại


“Tiểu thư, Lâm vương lại phái người tặng đồ lại đây” Tử Diên đứng ở cửa, nghiêng người liếc mắt nhìn hòm lễ vật trong tay đám người kia, hướng về phía Sương Sương bẩm báo.
Sương Sương vùi người ở trên noãn tháp bọc nhuyễn da lông, nàng sợ lạnh, thời tiết dần dần lạnh, càng không muốn di chuyển. Nàng vốn đang nghỉ ngơi một chút, nghe thấy thanh âm của Tử Diên, miễn cưỡng mở hai mắt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sáng sủa, mang theo vài phần lười biếng sau khi tỉnh dậy, làm khuôn mặt nhỏ nhắn trong sạch tươi đẹp độc nhất vô nhị thêm một tia mềm mại xinh đẹp.
Một tay chống đỡ ở huyệt Thái dương, nàng yếu ớt nói “Quy củ cũ”
Sau khi gặp ở Hương Trà các, Tiêu Hàn Lâm tựa hồ là tặng lễ đưa lên nghiện, mỗi ngày đều phái người đưa một xe ngựa lễ vật đến trong phòng nàng. Về phần đưa cái gì, nàng không biết, dù sao mỗi một lần đều là chưa mở ra cũng làm cho Tử Diên ôm đi ném.

Bây giờ, Kinh thành mọi người đang truyền, Lâm vương đối với Bạch sương sương nhất kiến chung tình, mỗi ngày đưa lên các đồ vật quý hiếm, cũng chỉ vì để hồng nhan cười nhiều.
Mặc kệ Sương Sương không ặt mũi, Lâm vương cũng như trước chưa từng buông tha, thề phải ôm mỹ nhân về.
Vì thế, Lâm vương thay đổi hình tượng phong lưu ngày xưa, hóa thân làm Vương gia thâm tình không dời, chiếm được dân chúng nhất trí khen ngợi.
Đồng thời, Sương Sương cũng từ bị người đồng tình là người đáng thương, cũng hoa lệ lột xác làm người mà toàn bộ nữ tử trong Kinh thành đều hâm mộ.

Các loại tin đồn về nàng cùng Tiêu Hàn Lâm, thổi quét ngõ nhỏ phố lớn, trong lúc nhất thời lại qua việc sắp đại hôn của Tiêu Đình Hạo cùng Bạch Vân Tịch, lập tức trở thành đầu đề bát quái nóng nhất .
Đầu có chút mê man, đoán chừng là do gần nhất ngủ nhiều lắm, Sương Sương cau đôi mi thanh tú lại.
Cổ đại thật sự là nhàm chán, không máy tính, không tivi, ngay cả cái Radio cũng không được nghe, nàng cả ngày vô sự ít ỏi như vậy, trừ bỏ ngủ, thật đúng là tìm không thấy biện pháp cho hết thời gian.
Tử Diên không lên tiếng trả lời, đứng ở cửa cũng không nhúc nhích, Sương Sương nhíu mày, nàng ngồi dậy “Sao ngươi còn đứng, không phải cho ngươi đem đồ vật đều ném sao?”
“Sương Sương, không thích lễ vật bổn vương đưa như vậy sao?” Khi nàng đang đi giày, tiếng nói nam tính trầm thấp liền chui vào trong màng tai nàng, có chút quen thuộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận