Nam nhân khi nói ra lời này toát ra hơi thở cường thế, xác thực làm cho người ta tâm sinh bội phục, thiên chi kiêu tử, rồng trong biển người, khí tràng quả thật là cường đại!
Nhưng mà, thằng nhãi này cũng rất không biết xấu hổ đi.
“Lâm vương, ngươi dựa vào cái gì chắc chắc ta sẽ gả cho ngươi?” Sương Sương mỉm cười, trong đôi mắt đẹp ba quang diễm diễm, khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn khuynh thế vô song.
Tiêu Hàn Lâm cười, hắn nghiêng người về phía trước, rút lại khoảng cách với Sương Sương, đôi mắt hoa đào câu người thẳng tắp ngắm về phía mắt đẹp câu hồn lòng người kia “Bổn vương sẽ cho ngươi sủng ái cao nhất, cho ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất, hạnh phúc nhất trong thiên hạ”
Nếu là đổi thành nữ tử tầm thường, nghe được tiếng tăm lừng lẫy Lâm vương chính miệng nói ra lời hứa lần này, phỏng chừng đã sớm mừng rỡ không biết phương hướng, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn, rồi nói “Ta nguyện ý” đi.
Nhưng nàng là Bạch Sương Sương, mặc dù không xem tiền tài làm như rác rưởi cao thượng, nhưng mà không đến mực liền đem bản thân bán như vậy.
Như Tiêu Hàn Lâm nam nhân như vậy, quý phủ không có một nữ nhân khác, đó là heo liền biết leo cây – hoàn toàn không có khả năng, lần trước nàng còn nghe thấy gã sai vặt của Lâm vương phủ nói hai vị Trắc phi đánh nhau.
Tranh giành tình nhân, lục đục với nhau loại kiều đoạn này, nàng cũng không có hứng thú tham gia một cước.
Sương Sương kéo ra khoảng cách giữa hai người, hơi khép con ngươi lại, khóe môi vài phần châm chọc “Vương gia, ngươi có thể cho ta chỉ những thứ này?”
“Vậy ngươi còn nghĩ muốn cái gì?” Tiêu Hàn Lâm kinh ngạc hỏi, điều hắn hứa hẹn, chẳng lẽ còn không thể thỏa mãn nàng?
Sương Sương cũng không giả vờ thục nữ, nàng thoải mái vén hai chân, một tay cầm chén trà bằng sứ thanh hoa khéo léo ở trong tay thưởng thức, nàng không đáp mà hỏi lại “Vương gia, quý phủ ngươi có bao nhiêu Trắc phi, có bao nhiêu thị thiếp?”
Tiêu Hàn Lâm nghẹn lời.
Sương Sương mỉm cười, khuôn mặt phong tình vạn chủng, nàng nhìn Lâm vương sắc mặt âm tình bất định, chậm rãi nói “Ta người này a, trời sinh nội tâm liền nhỏ, trong ánh mắt không chấp nhận được nửa điểm hạt cát. Cho nên, Lâm vương, nếu ngươi muốn thú ta, như vậy, liền đem toàn bộ người hầu hạ ở quý phủ ngươi đuổi đi” Con ngươi nàng lấp lánh rực rỡ, mang theo một loại cương quyết thuộc về nàng “Ngươi, có thể làm được sao?”