Đừng Buông Tay Anh

Tang Nhược chẳng thèm trả lời.

Đúng lúc đó Châu Châu đi tới, cô dùng ngón tay ấn tắt màn hình, trực tiếp cầm điện thoại đưa cho cô ấy giữ dùm, miễn cưỡng mà nói: "Chị có chút mệt mỏi, ngủ một lát đây, gọi chị sớm hơn mười lăm phút nhé."

"Dạ được" Châu Châu theo thói quen nhận lấy.

Sau đó Tang Nhược đứng dậy đi về phía nhà xe.

Biệt thự Vận Hà. [Vận Hà nghĩa là kênh đào nhé!]

Hạ Cảnh Tây vừa tắm xong đi ra, một tay cầm khăn tùy ý lau mái tóc ngắn ướt sũng, còn tay kia thì lấy điện thoại mở khóa màn hình kiểm tra tin nhắn.

Chưa trả lời.

Cách thời gian anh gửi tin nhắn cho cô thì cũng đã 40 phút, mà bây giờ hẳn là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa của đoàn phim.

Ngón tay lướt qua khung chat của cô, dừng một chút, anh lại gửi tin nhắn

【Anh muốn đi qua đó nhìn em. 】

Sau khi gửi đi thành công, lại ý thức được cái gì, anh gần như thật cẩn thận lại bổ sung thêm: 【 Sẽ không làm phiền em, tạo thành phiền phức cho em, sẽ không để cho những người khác biết chúng ta quen biết. 】

Anh kiên nhẫn chờ đợi.

Thế nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô trước sau vẫn không trả lời.

"Ong ong" một tiếng, điện thoại di động chợt chấn động.

Đáy mắt ảm đạm bỗng nhiên xẹt qua một tia sáng, lúc Hạ Cảnh Tây đang cạo râu thì nhạy bén nghe thấy, lập tức bỏ dao cạo râu xuống cầm di động lên mở khóa màn hình.

Giây tiếp theo, tia sáng tiêu tan.

Không phải là cô ấy.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Hạ Cảnh Tây tiện tay ném di động sang một bên, nhưng không tới vài giây, anh lại cầm lên lần nữa, mở khung chat của cô ra, lại gửi thêm một tin nhắn:

【Nếu em không trả lời, vậy anh xem như em đã đồng ý.】

Môi mỏng mím chặt rời khỏi khung chat, anh để điện thoại về chế độ im lặng, quay người chuẩn bị đi vào phòng thay đồ, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, anh gọi điện thoại cho thư kí Tạ.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

*


Thư thái tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian quay buổi chiều, Tang Nhược mệt mỏi duỗi lưng một cái, sau khi rửa mặt qua loa cho đầu óc tỉnh táo, rồi từ từ trở lại studio.

"Chị Nhược Nhược tỉnh rồi à, em còn đang định đi gọi chị đây." Châu Châu cười hi hi nói.

Tang Nhược nhìn thấy cô cười cũng cong môi lên.

"Điều này chứng minh được chị với Châu Châu nhà chúng ta đúng là tâm linh tương thông nha." Cô một bên chọc cô ấy, một bên thì cầm kịch bản ngồi xuống ghế tựa, nhìn về phía cô nàng chớp mắt mấy cái: "Em nói có đúng không?"

Châu Châu... đỏ mặt thẹn thùng.

"Chị Nhược Nhược!". Cô ấy phồng má lên, giả vờ thở hổn hển mà nói: "Chị không được phép quyến rũ em, chị cười với em như vậy em không chịu nỗi đâu."

Tang Nhược chớp chớp mi, cười càng thêm đắc ý, khóe mắt thuận tiện nhìn thấy trên bàn có một chai trà lài, màu sắc bắt mắt, chai thủy tinh có chút cảm giác nghệ thuật, nhìn thôi cũng khiến cho người ta muốn mở ra uống.

"Em mua à?" Cô cầm qua, trong mắt vui vẻ mà nhìn chằm chằm cô ấy.

Châu Châu lông mi rất nhanh chớp một hồi, nuốt xuống cho cổ họng thoải mái nói: "Không phải, Lữ đạo diễn mời mọi người uống trà chiều, có trà sữa có trà lài, còn có bánh ngọt, chị Nhược Nhược thích uống trà lài mà, em liền lấy cái này cho chị."

Tang Nhược nghe vậy ánh mắt của cô liếc nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên tất cả mọi người đều có, cách đó không xa Đường Tương đang vui vẻ mà ăn bánh ngọt, người đại diện bên cạnh của cô ấy giống như đang hết sức khuyên bảo khuyên cô ấy ăn ít thôi.

"Cảm ơn Châu Châu của chị." Thu hồi ánh mắt, cô cười khanh khách nhìn về phía Châu Châu liếc mắt đưa tình.

Châu Châu "....."

Tang Nhược nhìn khuôn mặt càng ngày càng hồng của cô ấy nhịn cười, hỏi cô ấy điện thoại của mình đâu rồi trực tiếp mở chức năng chụp ảnh ra, cầm chai trà lài có họa tiết màu sắc xinh đẹp này lên chụp một tấm ảnh, sau đó hiếm thấy mà đăng lên vòng bạn bè.

Khóe miệng cô giương lên một nụ cười.

Khi Qúy Hành Thời đi đến thì đúng lúc thấy một màn này, anh phát hiện từ buổi sáng ngày đó, sau khi cô trò chuyện với anh ta về đoạn tình cảm kia thì cô cười rộ lên dường như so với quá khứ càng thêm xinh đẹp hơn, có loại cảm giác không nói nên lời.

Rất đẹp.

Qúy Hành Thời nhìn thấy cảnh này, bước chân bỗng nhiên hơi ngừng lại.

"Anh Hành Thời?" Tang Nhược hơi nghiêng mắt trông thấy anh, ý cười nơi khóe môi càng sâu.

Khôi phục lại bình tĩnh, Qúy Hành Thời đến gần.

Ngày đó, sau khi Qúy Hành Thời đưa cô đến phim trường liền đi ra sân bay trở lại Thâm Thành, Tang Nhược chỉ biết Thâm Thành bên kia có chuyện quan trọng cần phải xử lý, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, hiện tại thấy anh quay lại, cô không nhịn được hỏi: "Chuyện ở bên kia giải quyết ổn hết rồi chứ?".

Qúy Hành Thời gật đầu, ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, giọng nói lạnh nhạt trước sau như một: "Có anh trai em ở đó, chuyện gì cũng không thành vấn đề."

Tang Nhược nghe vậy, khóe môi không kìm được vểnh lên: "Đúng vậy."


Dứt lời, hai người nhìn nhau, đều bật cười.

"Anh Hành Thời." Tang Nhược tự nhiên mà đưa trà lài đang cầm trong tay đưa cho anh: "Nếm thử đi."

Cô biết Qúy Hành Thời cũng thích uống trà lài.

Qúy Hành Thời vốn định từ chối, nhưng phút giây này, anh giống như ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra nhận lấy.

Châu Châu ở một bên trông thấy cảnh này, hơi thở cô nàng trong nháy mắt không thể khống chế được mà hơi dồn dập, mười ngón tay vì lo lắng mà nắm chặt lại, không chút suy nghĩ ngăn cản lại: "Anh Quý! Em giúp anh cầm tới một chai nữa, bên kia chắc là vẫn còn."

"Không có việc gì, em cầm chai mới cho chị là được rồi." Tang Nhược không để ý lắm.

Châu Châu muốn nói lại thôi, rồi lại không tài nào nói rõ được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Qúy Hành Thời đưa chai lên miệng uống.

Châu Châu "...."

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Cô nàng không kiềm chế được mà nắm chặt tay, suy nghĩ một chút lại xoay người, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng cách đó không xa mà giật mình, một tay lập tức đặt lên ngực mình xoa xoa, giây tiếp theo lại chột dạ không thôi.

Cách đó vài bước, Hạ Cảnh Tây đứng ở nơi đó, dáng người phi thường thẳng tắp.

Ánh nắng mặt trời chói lọi phủ xuống, dừng ở trên người Hạ Cảnh Tây, nhưng vẫn không thể nào xua tan được cỗ lạnh lùng kia, giống như là từ trong xương của anh toát ra.

Phát ra sự lạnh nhạt thờ ơ, vẻ mặt anh không gợn sóng, tựa hồ không có một chút biểu cảm dư thừa nào.

Thư ký Tạ đi theo bên cạnh anh trái tim cũng nhanh chóng vọt lên tới cổ họng, thậm chí hơi thể cũng theo đó mà bắt đầu trở nên khó khăn.

Không ai biết ——

Hôm nay, ở đoàn phim có buổi trà chiều cùng với bánh ngọt đều là do Hạ tổng dặn dò, sợ Tang tiểu thư sẽ từ chối cho nên mượn danh nghĩa của Lữ đạo diễn, là Hạ tổng gọi điện thoại cho anh ta kêu đi tìm cửa hàng đặt đơn, nhưng chỉ có một chai trà lài đưa cho Tang tiểu thư là do Hạ tổng tự tay làm ra.

Nhưng bây giờ...

Trà lài bị Tang tiểu thư cho người đại diện của cô, còn uống nữa.

Điều quan trọng nhất là, một màn này bị Hạ tổng tận mắt nhìn thấy, tất cả hình ảnh Tang tiểu thư cùng người đại diện của cô ấy cười cười nói nói, Hạ tổng đều thấy từ đầu đến cuối.

Thư ký Tạ bỗng chốc lại nhớ tới chuyện lần trước người đại diện của Tang tiểu thư xảy ra tai nạn xe kia, tựa hồ cùng bây giờ cũng không khác nhau lắm, Hạ tổng cũng bình tĩnh như vậy, đứng trơ mắt mà nhìn trong mắt Tang tiểu thư chỉ có người đại diện của cô ấy.

Hạ tổng anh ấy......


Thư ký Tạ rất là lo lắng, nhưng không thể nói gì cả.

Nơi khóe mắt Tang Nhược phát hiện Châu Châu cứng ngắc đứng tại chỗ, không khỏi kỳ lạ, cười quay đầu muốn hỏi cô ấy sao vậy, lại ngoài ý muốn đụng phải ánh mắt của Hạ Cảnh Tây.

Ánh mắt người đàn ông cực kỳ nặng nề.

"Hạ tổng." Lúc này Lữ đạo diễn cùng với nhà sản xuất đi tới, nhà sản xuất có phần cung kính cười nói: "Tại sao ngài đến mà không báo trước một tiếng, may ra tôi có thể ở cửa chờ ngài."

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Thư ký Tạ mỉm cười: "Chúng tôi cũng vừa mới tới."

Nhà sản xuất chào hỏi hai câu, làm một cái động tác mời: "Hạ tổng, mời sang, giờ quay phim buổi chiều sắp bắt đầu, ngài có thể nhìn xem."

Như là mới nghĩ đến cái gì, ông ta vỗ đầu, có chút xin lỗi nói: "Đúng rồi Hạ tổng, đây là Tang Nhược, nữ diễn viên chính bộ phim này của chúng ta, diễn xuất không tệ rất có năng lực."

Ông ta nghiêng người: "Tang Nhược, vị này chính là Hạ tổng, là nhà đầu tư lớn nhất của phim chúng ta."

Tang Nhược thản nhiên đứng dậy.

"Hạ tổng." Cô thoải mái tự nhiên chào hỏi, khóe môi khẽ nhếch khoé môi câu lên nụ cười nhẹ không thể bắt bẻ được, lễ độ nhưng xa cách, thật giống như là lần đầu tiên nhìn thấy nhà đầu tư.

Đôi mắt Hạ Cảnh Tây rất bình tĩnh khóa chặt khuôn mặt của cô.

"Tang tiểu thư." Anh nặng nề mở miệng nói, giọng nói sắc lạnh trước sau như một, không phân biệt được có bất kỳ tâm tình giao động gì khác, chỉ có mùi rượu nhạt lơ đãng mơ hồ tản ra.

Anh nhìn cô không chớp mắt, chuyên chú lại bình tĩnh, sâu trong mắt tối đen như lốc xoáy.

Nhà sản xuất cũng không có phát hiện điều gì khác thường, ở Hạ thị ông ta nghe lời đồn đãi, nói người này là một người cực kỳ tàn nhẫn lạnh lùng, hiện tại thầm nghĩ lấy lòng cho tốt tôn Phật này, dù sao nhà đầu tư cũng là cha là mẹ.

Nhưng Lữ đạo diễn lại khác.

Hạ Cảnh Tây chủ động liên hệ anh ta hai lần đều là vì cơ thể Tang Nhược, mặc dù phủ nhận quan hệ với Tang Nhược, giờ phút này hai người cũng như người xa lạ bình thường, nhưng anh ta cũng là đàn ông, có một số việc không cần nói rõ anh ta ít nhiều cũng có thể đoán được đó là gì.

Anh ta cười cười, thoải mái nói: "Đợi chút nữa cảnh diễn đầu tiên là của Tang Nhược, tôi dám khẳng định Hạ tổng sẽ không thất vọng đâu."

Nhà sản xuất nói tiếp: "Đúng vậy, Hạ tổng mời qua bên này."

"Ừm." Không tiếng động anh hồi tầm mắt lại, từ giữa môi mỏng Hạ Cảnh Tây phát ra một tiếng trầm thấp.

Nhà sản xuất thấy thế, vội vàng đi theo bên cạnh anh đảm nhiệm làm người giới thiệu bộ phim này.

Lữ đạo diễn từng bước rơi lại phía sau, thấp giọng nhắc nhở Tang Nhược: "Chuẩn bị cho tốt, nhưng đừng tạo áp lực cho chính mình quá lớn."

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

"Sẽ không đâu, cảm ơn Lữ đạo diễn." Trong giọng nói Tang Nhược hàm chứa đầy tự tin.

Bên môi cô luôn có ý cười tràn ra, nhàn nhạt, nhưng vẫn như cũ tươi sáng đẹp đến chói mắt, làm người khác nhịn không được mà liếc nhìn cô nhiều hơn một cái.


Lữ đạo diễn liếc qua cô một cái nhanh chóng, rốt cuộc không nói thêm gì.

"Được rồi." Nói xong anh ta liền đuổi theo mấy người phía trước.

Chờ Lữ đạo diễn cũng rời đi rồi, Tang Nhược mới xoay người nhìn về phía Qúy Hành Thời.

Khi Qúy Hành Thời chạm phải ánh mắt dò hỏi của cô thì lắc đầu: "Trước đó anh cũng không biết anh ta là nhà đầu tư."

Dừng một chút, anh bình tĩnh nhìn cô, không có thăm dò cũng không có quanh co lòng vòng mà trực tiếp hỏi: "Để ý à?"

Tang Nhược cúi đầu xuống, một tia cười khẽ như ẩn như hiện tràn ra, cô kéo môi, không để ý mà cười nhạt một tiếng: "Không có, tại sao em phải để ý, chẳng lẽ em phải bởi vì biết được anh ta là nhà đầu tư mà không diễn nữa sao?"

"Chị Nhược Nhược, nên đi trang điểm." Ngay lúc này Châu Châu lên tiếng nhỏ giọng nhắc nhở.

Tang Nhược gật đầu: "Được rồi, anh Hành Thời em đi trang điểm trước."

"Ừm."

Tang Nhược nói xong liền cùng Châu Châu cùng đi về phía phòng hoá trang.

Qúy Hành Thời vẫn ngồi ở ghế trên.

Giây lát, trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên cái gì, ngước mắt nhìn về hướng Hạ Cảnh Tây rời đi, lại hạ mắt nhìn chằm chằm vào bình trà lài trong tay vài giây, trán khẽ nhăn lại, anh như có chút đăm chiêu.

Ngón tay lướt qua thân bình thủy tinh, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, còn chưa mở khóa, màn hình đã sáng lên.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

*

Hiện trường quay phim đã sắp xếp chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ còn đơik nam nữ chính nữa thôi.

Hạ Cảnh Tây ngồi ở bên cạnh Lữ đạo diễn, trên khuôn mặt lãnh ngạnh (cứng rắn lạnh lẽo) trước sau như một không chút gợn sóng khiến người khác nhìn không thấu.

Nhà sản xuất theo ở một bên, luôn cảm thấy có một loại căng thẳng nói không rõ ở trong thân thể đang nhảy loạn lên, thấy tầm mắt Hạ tổng vẫn luôn dừng ở một nơi cách đó không xa, ông ta muốn pha loãng không khí lúc này vì thế đã hỏi Lữ đạo diễn: "Đạo diễn Lữ, tiếp theo là quay cảnh gì vậy?"

Lữ đạo diễn đang ở xác nhận lại sắp xếp cuối cùng, nghe được nhà sản xuất hỏi, nhất thời đã quên Hạ Cảnh Tây đối xử đặc biệt với Tang Nhược, không suy nghĩ nói thẳng: "Nam nữ chính diễn cảnh hôn."

Sau khi nói xong, anh ta mới ý thức được mình vừa nói cái gì, thân thể cương cứng, anh ta ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt u tối của Hạ Cảnh Tây.

Cơ thể Lữ đạo diễn bỗng nhiên giật mình một cái, anh ta phát không ra thanh âm nào nữa.

Mà lúc này, đều đã tự mình chuẩn bị hoàn hảo nên Tang Nhược cùng với nam chính Tần lão sư xuất hiện ở trong màn ảnh.

"Lữ đạo, chuẩn bị tốt rồi." Tần lão sư cười nói.

Hạ Cảnh Tây thuận theo âm thanh phát ra mà nâng mắt.

Cằm hơi hơi kéo căng, môi mỏng của anh mím chặt lại, không thể khống chế, gần như muốn mím thành một đường thẳng tắp, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Tang Nhược, u ám nơi đáy mắt càng ngày càng nặng, đã chuyển biến mấy lần

Nhưng hết lần này đến lần khác cô không có nhìn anh, mà là đang cùng nam chính nhỏ giọng nói cái gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận