06.
Ngày hôm sau, tôi và Kiều Ngô đều rất ăn ý mà không hề nhắc lại chuyện xấu hổ ngày hôm qua.
Vẫn như thường lệ, anh đi nhờ xe của tôi đến công ty.
Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện tối qua muốn nói với anh.
Đi được một đoạn thì phải dừng vì đèn đỏ, tôi quay đầu sang Kiều Ngô, đang định mở lời thì lại thấy anh nằm tựa vào ghế phụ ngủ thiếp đi.
Quầng thâm mắt hiện lên rất rõ ràng.
Tôi nhớ về những lời mà trước đây anh từng nói với tôi.
Anh vì bà tôi mà đã nửa tháng rồi không được ngủ ngon.
Nghĩ đến đây, lòng tôi lại buồn bực, đau xót khó tả.
Bị một bà lão đêm đêm nhập vào giấc mơ quấy rầy, là ai đi chăng nữa cũng không thể yên giấc được.
Kiều Ngô chịu đựng được nửa tháng có thể coi là có tố chất tâm lý tốt.
Nếu nhát gan, không chừng đã bị dọa chết ngay trong cơn mơ đầu tiên rồi cũng nên.
Trước đó, Kiều Ngô nói với tôi rằng công ty sắp có dự án lớn, yêu cầu sự tập trung cao độ.
Đúng như lời anh nói, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều bận tối mắt tối mũi.
Không chỉ Kiều Ngô, ngay cả tôi cũng chẳng có thời gian nghỉ ngơi.
Bộ phận của chúng tôi là bộ phận quản lý ngân sách, tài chính, được coi là thành phần chủ chốt của công ty.
Lãnh đạo rất coi trọng chúng tôi, cứ ba ngày thì hai ngày lại lôi chúng tôi đi họp.
Tăng ca liên tục mấy hôm, sức khoẻ của tôi hiển nhiên không thể theo kịp.
Ngồi trong phòng họp chưa được bao lâu, tôi đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Cuối cùng, vẫn là Trương Viễn vỗ vỗ vào vai tôi, nhắc nhở: “Tan họp rồi, tỉnh lại đi thôi.”
Tôi dụi dụi mắt, mọi người gần như đã rời đi hết.
Tôi cười bất đắc dĩ: “Gần đây phải tăng ca, đồng hồ sinh học của tôi loạn hết cả lên rồi.”
Trương Viễn đưa tay ra xoa đầu tôi, thân thiết mời: “Cô vất vả rồi, tôi mời cô một ly cà phê nhé.”
Tôi mất tự nhiên hơi tránh đi, hai hàng lông mày không kìm được mà nhíu chặt.
Trương Viễn luôn cố tình làm ra những hành động thân mật khi chưa có sự đồng ý của tôi.
Tôi muốn mở lời góp ý nhưng Trương Viễn đã cầm lấy quyển sổ ghi chép chuẩn bị rời đi như chẳng có chuyện gì.
So ra, tôi bỗng thấy như mình đang chuyện bé xé ra to, im lặng không nói gì.
Đi sau Trương Viễn bước ra, tôi lại phát hiện Kiều Ngô đang đứng bên ngoài, qua cửa kính thuỷ tinh nhìn vào trong phòng họp, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Tôi rõ ràng là chẳng hề làm gì sai, không hiểu sao giờ lại cảm thấy hơi chột dạ.
Tôi cong môi nở nụ cười lấy lòng với Kiều Ngô, anh lại không hề phản ứng gì mà bình thản chuyển rời tầm mắt.
Môi tôi cứng đờ, nụ cười đông cứng trên mặt.
Có một thứ cảm xúc kỳ lạ đang chộn rộn trong lồng ngực tôi.
Tôi và Kiều Ngô "sống chung" cũng đã một tuần, vì dự án này của công ty mà thời gian ở nhà không nhiều cho lắm.
Tôi cũng không biết mình chuyển đến nhà Kiều Ngô thì có thực sự lừa được bà tôi hay không, nhưng quả thực từ ngày ấy đến giờ bà tôi chưa xuất hiện thêm bất cứ lần nào nữa.
Trong lòng tôi cũng có một vài câu hỏi nhỏ, chủ yếu là do tò mò.
Tôi thắc mắc những sở thích, thói quen của Kiều Ngô mà bà tôi nói trong mơ rốt cuộc có thật hay không.
Ví dụ như...!Có phải anh thực sự thích mặc đồ lót màu hồng hay không?
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, tôi ra ban công phơi quần áo.
Lúc ra ban công phải đi ngang qua thư phòng, tôi thấy anh vẫn còn đang vùi đầu vào máy tính và mấy tập văn kiện.
Tôi muốn nhân cơ hội này kiểm chứng cái quần lót của Kiều Ngô một chút, xem nó màu hồng hay màu gì.
Bàn tay nhỏ bé đầy tội nghiệt của tôi tiến vào lục lọi giỏ quần áo của Kiều Ngô.
Nhưng chưa tìm được thì phía sau lại vang lên một giọng nói: “Em tìm gì vậy?”
Tôi vô cùng thuận miệng, thản nhiên trả lời: "Quần xì."
Sau đó, bàn tay đang lục lọi của tôi như đông cứng lại.
Tôi lặng lẽ quay đầu.
Kiều Ngô đứng ở phía sau tôi, trong tay cầm một tách trà, nhàn nhã nhấp một ngụm.
"Sếp… sếp nghe em giải thích…”
"Tìm đồ của em trong giỏ quần áo của tôi à?”
“Em không cần giải thích, tôi hiểu mà…”
Tôi khóc không ra nước mắt.
Không! Anh thì hiểu cái gì cơ chứ?
Bây giờ, có lẽ trong lòng Kiều Ngô, tôi hoàn toàn không còn tí hình tượng nào nữa rồi.
Nào là hôn trộm trong xe, rồi lại quấn mỗi cái khăn tắm đi lại trong nhà, bây giờ còn thêm quả lục đồ lót của anh nữa.
Hai vế đầu thực ra không đáng nói, vế cuối cùng mới gọi là một đòn chí mạng.
Ngay cả bản thân tôi ngẫm lại cũng cảm thấy mình biến thái chết đi được.
Lần này tôi quả thực không thanh minh gì được nữa rồi..