Một người luôn công bằng công chính như Hoắc Quân tỏ vẻ không thể nhẫn nhịn được, vẫn là đem cá nuôi bên người vẫn tốt hơn.
Được một đôi bàn tay to lớn ấm áp thả vào Hang Tiểu Ngư, Tiểu Thuỷ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, bơi trong nước phì phò oán trách "Hù chết cá", cậu còn tưởng mình sắp không còn sống để thoát ra ngoài nữa chứ, thậm chí cậu còn định biến thành nhân như để chạy trốn.
Ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoắc Quân, uy hiếp nói: " Chủ nhân, anh đừng có doạ tui như vậy nữa nha! Tim của tui không tốt, nếu còn như hôm nay nữa thì tui sẽ biến thành nhân ngư, trực tiếp ăn sống anh."
Nhưng cậu không biết được, trong hình dạng cá nhỏ màu xanh này, bộ dạng lên án của cậu trông vô cùng xuẩn manh pha lẫn khôi hài khiến cho khuôn mặt vạn năm băng sơn của Hoắc Quân cũng phải phì cười.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, Tiểu Thuỷ nhảy dựng lên: "Làm sao? Tên chủ nhân kia, hãy nhớ kỹ thân phận của mình."
Bổn Cá Con tới đây nghỉ mát không phải để trải nghiệm cảm giác kinh hách.
Có chút tức giận đâm đầu vào mặt kính thuỷ tinh, xong vào lại chui vào Hang Tiểu Ngư, tuy rằng là ở một mình một bể, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Tiểu Thuỷ lại ngoi lên mặt nước, nhắm thẳng tay Hoắc Quân mà phun một dòng.
Cột nước nhỏ mềm mại phóng lên cao, rơi tung toé lên tay Hoắc Quân, một chút còn vương ra khỏi bể.
Tiểu Thuỷ:....Cậu thật lợi hại.
Hehe
Hoắc Quân không chút ghét bỏ, tự lau sạch tay mình rồi bê Hang Tiểu Ngư hình tròn chứa Tiểu Thuỷ cũng một dạng tròn vo, để lên trên cái tủ gần đầu giường, rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ chuyên tâm rải thức ăn cho cá.
Bể cá ngoài kia sẽ có quản gia chăm sóc, hắn chẳng hơi đâu mà dành tinh lực cho chúng nó, nghiêm túc nuôi một con sủng vật là được rồi.
Thức ăn cho cá rải rác trên mặt nước, Tiểu Thuỷ sợ hãi tránh ở dưới đáy bể, nhìn đống thức ăn nổi lềnh bềnh, rậm rạp, che kín ánh sáng chiếu vào, chủ nhân dễ nhìn vẫn không tiếc tiền mà tiếp tục rải thức ăn, có vẻ là cậu mà không ăn thì hắn sẽ không ngừng rải.
Con cá nào có thể chấp nhận được điều này chứ?
Nếu bắt cậu ăn cái thứ khó ăn này, chi bằng đem cậu vào bếp nấu thành canh cho rồi.
.
ngôn tình hoàn
Đâm đầu vào mặt kính mấy cái để lôi kéo sự chú ý của chủ nhân dễ nhìn, nhưng cậu sắp đâm đến hỏng cả đầu cũng không thấy hắn ngừng rải.
Hoắc Quân nhìn con cá nhỏ im lặng trong nước, bộ dạng một chút cũng không hứng thú với đồ ăn, đây là đang giận dỗi sao? Bởi vì hắn trực tiếp vớt nó lên từ trong nước?
Hừ, đã ngu ngốc lại còn khó tính.
Hoắc Quân nghi hoặc thò tay vào nước đẩy đẩy đầu cá nhỏ, không cẩn thận làm cậu ngã ngửa để lộ cái bụng trắng.
Con cá "vừa ngu vừa khó tính" Tiểu Thuỷ máy móc xoay người lại, đột nhiên nhiên nhìn thấy cơ thể phát sáng của mình được phản chiếu trên mặt kính thuỷ tinh.
Sao cậu có thể quên chuyện này cơ chứ, chẳng trách chủ nhân dễ nhìn lại vớt được cậu về, một con cá có thể phát sáng như cái bóng đèn, chỉ có mù mới không thấy.
Tiểu Thuỷ khóc không ra nước mắt, cậu thật ngốc huhu, nhân ngư trước kia ghét bỏ cậu ngu ngốc không phải là không có lý do.
Nhanh chóng điều khiển ánh sáng giảm xuống, vậy mà lại bị ánh mắt sắc bén của Hoắc Quân chú ý tới.
Thức ăn cho cá bị ngấm nước đến mềm bị gạt ra, Tiểu Thuỷ phun bóng bóng vì sắp được cứu, nước mắt cậu lưng tròng, con cá nào có thể chịu được chuyện này chứ? Cậu còn cá quyền không, hãy để bổn Cá Con sống thật thoải mái đi ô ô.
Tiểu Thuỷ được một bàn tay ấm áp vớt lên, nhẹ nhàng nâng cậu trong tay.
Ánh mắt nhỏ bé nhìn từ phía dưới nhìn lên, đối diện tầm mắt của người đàn ông mang kính vàng không gọng.
Thanh lãnh cấm dục, khuôn mặt thân sĩ, Tiểu Thuỷ ngửa đầu khinh bỉ.
Ai mà ngờ con người này lại còn một mặt như vậy, lại còn có ý định mưu lại bổn Cá Con.
"Chủ nhân, anh đang thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của bổn Cá Con sao?" Anh nên từ bỏ đi, tui không có hứng thú với những người xấu xa.
Cá nhỏ màu xanh ngoan ngoãn nằm trên tay, thân hình dễ thương vừa vặn nắm trọn, đôi mắt tròn xoe nhìn Hoắc Quân không chớp mắt, cái miệng nhỏ không ngừng phun bong bóng.
Màu xanh trên người đã nhạt hơn lúc trước nhiều, ngay cả ánh sáng xanh cũng mờ nhạt đến mức gần như không thấy.
Hoắc Quân nâng tay cao hơn, đưa nó đến sát mắt mình.
Hơi thở ấm áp phun lên người Tiểu Thuỷ, đôi mắt thâm thuý tiến gần suýt chút nữa hù chết cậu.
Hoảng sợ jpg.
Chủ nhân, có phải anh thèm khát thân thể của tui hay không...!
Tiểu Thuỷ cố gắng di chuyển thân mình, nỗ lực tránh xa nhân loại dễ nhìn có ý định "muốn ăn cậu": "Tui không thể ăn được đâu! Nếu ăn tui thì sẽ thành tên ngốc đó."
Lời này của cậu cũng không phải nói dối, thời điểm cậu vẫn còn là một tiểu nhân ngư nho nhỏ, có một con cá mè hoa không biết trời cao đất dày cắn một cái vào đuôi bé xinh của cậu, chưa đến một ngày, con cá mè hoa đó liền choáng váng, suốt ngày đi ăn bùn đất, mất tích đến bây giờ chưa về.
Mỗi lần nhớ tới, Tiểu Thuỷ lại không nhịn được mà thở dài, thật là một câu chuyện buồn.
Đôi mắt nhỏ tiếp tục nhìn khuôn mặt đẹp trai đầy trí thức của nam nhân, cậu ngây ngô cười "hehe"
Cho nên chủ nhân à, anh phải ngoan ngoãn nghe lời có biết không, nếu không tui sẽ trộm nhét cái đuôi vào miệng anh đó.
Nhưng thật ra Hoắc Quân vớt cậu lên để xem vì sao cậu không phát sáng nữa cùng với không ăn đồ ăn.
Thấy bé cá trong tay tung tăng nhảy nhót, hắn yên tâm rồi.
Trong đôi mắt hắc diệu thạch trong veo của bé cá hiện lên thân ảnh ngược của hắn, nhìn qua thì rất khoẻ mạnh nhưng ai biết não của nó rất nhỏ đâu.
Tiểu Thuỷ lại được thả vào bể cá sạch sẽ, chụm vây vào rồi nhìn nam nhân đang không biết xem cái gì ở đầu giường, ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp phủ lên thân hình của hắn, hoàn toàn khác vừa rồi, ánh mắt của hắn sắc lạnh tới mức như thể trực tiếp giết chết Tiểu Thuỷ.
Trong mắt Hoắc Quân, cho dù cậu không phát sáng, màu xanh trên cơ thể bị mờ đi, thậm chí cậu có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là một con cá mà thôi, hơn nữa đây là cá hắn nuôi, có vài đặc điểm khác lạ không phải là bình thường sao.
Tiểu Thuỷ nhàm chán bơi vòng quanh bể, thi thoảng lại nhìn người trên giường.
"Thật chán quá đi, chán quá ô ô." Cậu đã quen sự tự do khi ở biển, đã khi nào phải chịu sự vây khốn bí bách này.
Nếu bảo cậu ngủ thì cậu thực sự không cam lòng, cơm chiều còn chưa ăn mà đã đi ngủ, khẳng định buổi tối cậu sẽ bị đói đến tỉnh.
"Chủ nhân ơi! Anh có thể ném cho tui một miếng bánh ngọt được không?" Mặc dù biết nam nhân không thể nghe thấy nhưng cậu vẫn muốn nói! Bởi cậu thực sự rất thèm a a.
Hoắc Quân đang chăm chú đọc sách như thể cảm nhận được mà nhìn phía bé cá đang được đặt ở trên bàn.
Hắn cười nhẹ, hoá ra vẫn luôn nhìn hắn sao, xem cái đuôi cá vung tới vung đi kia, nó nghĩ mình là một con chó à.
Tiểu Thuỷ nỗ lực dùng ánh mắt ám chỉ cho chủ nhân, khi thấy hắn ngẩng lên, cậu cố gắng vẫy đuôi lôi kéo sự chú ý, nhưng hắn chỉ cười một tiếng rồi lại tiếp tục đọc sách.
Cậu thực sự phát cáu, ý của hắn là gì, đang cười nhạo cậu hay sao?
Điều này thực sự khiến Tiểu Thuỷ tức giận, ngoại trừ lúc cậu còn bé ra thì cậu chính là bá vương của vùng biển này, lũ cá con tôm nhỏ nhìn thấy cậu còn phải chạy thật nhanh để trốn, làm gì có chuyện bị người ta cười nhạo như bây giờ.
Ở trong nước tức giận phun bong bóng "phì phì", không chơi với hắn nữa!
.........!
Đêm khuya tĩnh lặng, Tiểu Thuỷ ở trong bể cá, nghe tiếng tiếng hít thở đều đặn.
Thời cơ đã đến, tạm biệt chủ nhân, có duyên gặp lại.
Cậu dùng sức phi lên, có ý định nhảy ra khỏi bể cá, nhưng thử rất nhiều lần đều chưa đến miệng bể đã rơi "tõm" xuống nước.
Tiểu Thuỷ:...Sự cố nhỏ, may là không ai nhìn thấy.
Tiếp tục nhảy thêm mấy phát nữa, rốt cuộc cũng bay ra được nhưng lại không được như ý muốn, cậu rơi "bẹp" trên đất.
Đau đớn thi nhau chen vào người cậu, đau đến mức khiến ngũ quan của cậu nhăn lại, tuy rằng mặt của cá thì làm gì có biểu tình được....!
Tiểu Thuỷ nhìn cơ thể mình, cậu không thể tin được, tại sao cậu vẫn mang hình dạng của cá! Lý do gì cậu lại không biến thành cơ thể con người???
Chắc là biến thành người quá khó khăn...!
Huy động toàn bộ sức lực, cơ thể cậu vẫn như cũ không chút biến hoá.
Cậu nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, tuyệt vọng.
Oa oa, cậu không muốn cả đời phải làm cá đâu, Tiểu Thuỷ cố gắng thử lại thêm lần nữa.
Cố gắng dùng sức trở mình, vậy mà lại bị lộ ra cái bụng trắng, Tiểu Thuỷ trợn mắt thở phì phò, may là chủ nhân ngủ rồi, nếu mà bị nhìn thấy trong tình trạng như vậy, đúng là mất hết mặt cá.
Chưa kịp cảm thấy may mắn, đột nhiên có ánh sáng chiếu vào mắt cậu, đèn ngủ được mở lên.
Xong rồi, xong rồi, cậu bị phát hiện mất huhu, mất mặt quá đi, còn đâu hình tượng oai phong lẫm liệt của bổn Cá Con.
Cậu khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, chỉ muốn lật người lại rồi chạy thật nhanh.
Nhắm mắt lại không dám nhìn, cậu vẫn duy trì tư thế hai vây nhỏ chống lên mặt đất, nâng nửa thân trên lên, cái đuôi vẫn chạm mặt sàn, làm sao để đổi tư thế khác bây giờ?
Cậu sắp cuống đến khóc, bỗng dưng thân thể bị đẩy một cái.
Ừm, quay đầu lại nhìn, nhưng mà....!
Tiểu Thuỷ mở to mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười đầy thâm thuý của nam nhân.
Tiểu Thuỷ:....!
Hắn ngồi xổm cạnh cậu từ khi nào vậy!! Tiểu Thuỷ cảm thấy cậu không có cách nào khiến nam nhân nhận thức được thân phận của mình, cá cảnh nuôi trong nhà không bao giờ chạy.
Hoắc Quân luôn có thói quen ngủ không sâu giấc, vì vậy một động tĩnh nhỏ cũng đủ để đánh thức hắn, bỗng âm thanh rơi "bẹp" vang lên từ mặt sàn kèm theo tiếng hút khí.
Hắn mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy con cá ngu xuẩn mình nuôi đang nằm sõng soài trên mặt đất, không trở mình lại được.
Tiểu Thuỷ nằm nhoài trên sàn thầm nghĩ kế sách, cậu phải làm gì bây giờ?
Thôi thì đành đập nồi dìm thuyền, thử lại một lần nữa xem có biến về được không, nhưng nếu mà tiếp tục thất bại thì chẳng phải cậu càng chật vật hơn à.
Vậy thôi đành bất động giả chết vậy.
Hoắc Quân cầm con cá màu xanh thả vào trong nước: "Đừng chạy lung tung, buổi tối phải ngủ."
Hắn dường như có thể cảm nhận được sự vất vả khi nuôi con? Buổi tối không ngoan ngoãn nghỉ ngơi, muốn cùng người lớn tục chơi đùa?
Tiểu Thuỷ về với nước mẹ, thích thú đong đưa đuôi, hai mắt sáng lên: "Được, tui sẽ ngoan ngoãn, đi ngủ thật ngoan, anh mau cút đi."
Nhưng khi Tiểu Thuỷ cho rằng nam nhân đã rời đi thì hắn đột nhiên quay lại, ăn mặc chỉnh tề, một thân tây trang màu đen, ngón tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng, vừa kéo cà vạt vừa đi đến gần Tiểu Thuỷ, ánh mắt lạnh lẽo đầy cấm dục, khí tức quanh thân khiến người khác không dám chạm vào hắn, đặc biệt hai tròng mắt thâm thuý như muốn kéo Tiểu Thuỷ chết chìm bên trong.
Tiểu Thuỷ kinh ngạc cảm thán, phun bong bóng trước mặt chủ nhân.
Thật là đẹp mắt, đúng là người của bổn Cá Con có khác.
Lắc lắc cái đuôi tạo lên từng làn sóng mỏng nhẹ, cậu không quan tâm chủ nhân có nghe thấy không, nói: "Chủ nhân, anh đi ra ngoài sao?"
Trời còn chưa sáng, hắn ra ngoài giờ này làm gì? Chẳng lẽ kiếm bánh ngọt về cho cá ăn?
"Đi kiếm tiền nuôi nhóc đây!" Hoắc Quân thò tay vào nước, chạm vào cái đầu xinh đẹp đến mức chói mắt của bé cá.
Mặc dù đến đây để nghỉ dưỡng nhưng vẫn còn rất nhiều việc trong công ty cần đích thân hắn ra mặt.
Tiểu Thuỷ ngớ người, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin, cậu cảm động quá huhu! Hắn đi kiếm tiền nuôi cậu sao? Thật đúng là chủ nhân tốt nhất thế giới.
Vui mừng nhìn bóng lưng vững chắc của nam nhân, thầm nghĩ, chỉ cần không mang cậu lên bàn ăn, chắc chắn cậu sẽ đối xử với hắn thật tốt.
Cửa phòng đóng lại, căn phòng một lần nữa chìm trong bóng tối, lần này Tiểu Thuỷ không dám nhảy ra khỏi bể nữa, ở trong nước nghĩ nghĩ, lúc bị rơi đau như vậy, cậu không ngu đến mức chịu trận tập hai..